Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

19

#Chap19

Đêm nay trời đổ cơn mưa tầm tã, nhiệt độ cũng giảm xuống vài độ. Daniel mơ hồ trở mình, tay lòi ra khỏi chăn thì đụng phải cái gì đó lạnh như băng. Lạnh như băng? Cái cảm giác lạnh đó khiến Daniel tỉnh táo trong phút chốc. Trong bóng tối hắn mở mắt ra, thần kinh căng chặt, chẳng lẽ hắn gặp quỷ áp giường trong tiểu thuyết? Ngừng thở, Daniel lập tức ngồi dậy, mở đèn đầu giường, ngọn đèn vàng nhạt chiếu sáng một góc ở giường, nhuộm lên bầu không khí tối đen kỳ quái, Daniel thấy rõ cái người đang ngồi ngay ngắn trên giường mình, hắn quát lên "Ong Seongwoo!"

Seongwoo nhìn hắn, khó hiểu nhíu mày.

"Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì hả?" Trong mắt Kang Daniel đã có lửa cháy lên, ngày mai hắn nhất định phải đổi phòng với người khác.

"Mưa." Seongwoo nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thì sao?" Tên ngốc cũng biết trời đang mưa mà, tiếng mưa lớn như thế.

"Tôi lạnh, không ngủ được." Seongwoo nói rất nhỏ.

Lạnh? Kang Daniel trầm mặc nhìn cậu, bỗng nhiên lộ ra ánh mắt khinh thường. Seongwoo xoay đầu, còn chưa kịp phản ứng đã bị Kang Daniel đẩy ngả xuống giường, cơ thể hắn nằm đè lên người cậu, hô hấp nặng trĩu phả và má cậu.

"Cậu làm gì vậy?" Seongwoo kinh ngạc trừng cái người nằm phía trên, trong mắt hiện lên vẻ rét lạnh.

"Hóa ra cơ thể cậu đúng là lạnh như băng." Kang Daniel xấu xa nói "Này, đây không phải là ước muốn của cậu sao? Cậu lạnh, tôi sẽ cho cậu hơi ấm."

"Cậu hiểu lầm rồi." Sắc mặt Ong Seongwoo bình tĩnh lại, trở lại vẻ mặt bình thường.

"Hiểu lầm? Hửm?" Kang Daniel buông cậu ra, khóe miệng cong lên, hóa ra tên này cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như thế.

Ong Seongwoo đứng dậy, bước xuống giường, đột nhiên hỏi "Cậu có lạnh không?"

"Bình thường." Kang Daniel khoanh tay trước ngực "Tiếc là tôi không có 'hứng thú' với cơ thể cậu."

"Vậy là được rồi, tôi cũng không hứng thú với cậu, tôi cảm thấy hứng thú với cái chăn của cậu hơn." Ong Seongwoo nói xong thì rút cái chăn, ôm trong tay "Cậu không lạnh thì cho tôi mượn chăn đi." Nói xong, Ong Seongwoo ôm chăn đến giường mình, đắp thêm một lớp trên chăn của mình, thỏa mãn nằm lên giường.

"Ong Seongwoo!" Kang Daniel phục hồi lại tinh thần sau kinh ngạc, liền hét ầm lên.

"Ừ, chúc ngủ ngon!" Seongwoo xoay mặt vào trong, nhắm mắt lại, nụ cười hiện lên trên mặt.
....

Nhấn âm lượng TV lên số cao nhất, Kang Daniel cởi trần, ngồi ngay ngắn trên sô pha. Mưa ngoài cửa sổ không ngừng rơi, dường như không hề có ý định tạnh. Kang Daniel xoa xoa cánh tay, cảm thấy hơi lạnh.

"Kang Daniel." Giọng nói của Ong Seongwoo từ sau truyền đến.

"Gì?" Kang Daniel tức giận đáp, một hồi lâu, khi Kang Daniel còn tưởng Ong Seongwoo đã ngủ, thì giọng nói của cậu lại chậm rãi truyền đến "Đùa với cậu rất vui."

Đùa với hắn vui?

Khái niệm gì vậy?

Không được, cứ ngồi vậy thì nhất định sẽ bị cảm. Dựa vào cái gì một mình cậu ta lại được nằm hưởng thụ vậy? Kang Daniel nghiến răng, tắt TV, căn phòng bỗng trở nên tối sầm. Seongwoo đang nhắm mắt đột nhiên mở ra, cậu cảm giác giường đang lãm xuống, có hơi thở lành lạnh của Kang Daniel tiến vào chăn. Seongwoo xoay nhanh người "Cậu làm cái gì vậy?"

"Ngủ! Cậu nằm xích vào trong đi." Kang Daniel đẩy mạnh cậu vào trong.

"Cậu..." Seongwoo bất giác xích vào bên trong.

"Ngủ đi!" Kang Daniel ngang ngược giật cái gối của cậu, đặt đầu lên, nhắm mắt lại.

Cơ thể Seongwoo trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, độ ấm trong chăn không ngừng tăng lên, ở đó có độ ấm từ bàn tay của Kang Daniel, cái cảm giác nóng rực có thể thiêu cháy da cậu nhưng lại không thể nào tránh được. Trong bóng đêm, hơi thở của Kang Daniel dần trở nên đều đặn. Seongwoo quay đầu, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, mồ hôi trong lòng bàn tay không ngừng túa ra...

....

Ahn Sohye nhìn hai người trên giường.

"Kang Daniel, dậy đi." Choi Taewoong gào to, biểu tình trên mặt đều là ngạc nhiên. Từ lúc cùng Ahn Sohye đi vào, gã đã trong tình trạng há hốc mồm rồi.

Ánh đèn flash đột nhiên lóe lên, Joo Jinwoo tự đắc cầm máy ảnh trong tay, cười gian trá "Chứng cứ phạm tội!"

"Cậu còn sợ chuyện chưa đủ ầm ĩ à, mau xóa đi."

"Không để Yongsoo thấy là được mà. Chụp thêm tấm nữa đi." Joo Jinwoo hào hứng đề nghị.

Hai người trên giường vẫn còn ngủ rất say, lớp chăn phía trên không biết rơi xuống đất từ lúc nào, có lẽ cảm thấy lạnh, Ong Seongwoo áp sát người vào Kang Daniel, đầu gối lên cánh tay hắn, còn cánh tay Kang Daniel lại ôm lấy cơ thể cậu. Mọi thứ đều trông rất tự nhiên.

"Kang Daniel!" Choi Taewoong lại hét to lên. Sao lại thế này, cậu ta để Park Yongsoo ở đâu rồi?

Kang Daniel hơi động cơ thể, mơ màng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ "Còn mưa mà, hôm nay đâu cần ra ngoài, ngủ tiếp..." Nói vài câu lơ mơ, hắn lại nằm xuống, tay cũng tự nhiên ôm lấy người bên cạnh, giống như Park Yongsoo đang nằm bên vậy. Bỗng Kang Daniel mở to mắt ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, nhớ tới chuyện đêm qua, hắn vội vàng quay đầu giải thích với mấy người kia "Chuyện không như mấy cậu nghĩ đâu."

"Để dành mà giải thích cho Yongsoo đi!" Choi Taewoong trừng mắt nhìn Ong Seongwoo tỉnh dậy, xoay người bỏ đi.

"Taewoong." Kang Daniel vội vàng đuổi theo giải thích.

Seongwoo không hiểu sao lại bị trừng, cậu nhìn về phía Ahn Sohye "Mọi người sẽ không nghĩ chúng tôi có chuyện gì đấy chứ?"

"Không, anh còn mặc quần áo mà."

"Vậy nếu không mặc thì là quan hệ đó à?"

Ahn Sohye không lên tiếng.

"Thật ra là tôi lạnh, nên lấy chăn của cậu ta."

"Lạnh? Không phải có máy điều hòa sao?"

Ong Seongwoo im lặng, một hồi lâu mới nói "Tôi quên mất."

"Ha ha, hai cậu vui tính thật đấy." Joo Jinwoo kéo Ahn Sohye còn đang ngạc nhiên rời đi.

Seongwoo ngẩng đầu nhìn máy điều hòa ở phía trên, cười cười, một lần nữa nằm xuống, chìm vào giấc ngủ bình yên.
....

"Ong Seongwoo, chúng ta nói chuyện với nhau đi!" Lúc Kang Daniel trở về phòng, Seongwoo đang thay quần áo.

Động tác thay đồ dừng lại, Seongwoo gật nhẹ đầu "Ừm, đợi tôi một lát."

Thay đồ xong, Seongwoo lén nhìn qua Kang Daniel, nhưng ngoài vẻ mặt nghiêm túc ra thì không có gì khác, cậu còn tưởng hắn sẽ tức đến sùi bọt mép. Seongwoo đi về phía sô pha, ngồi xuống "Nói đi, có chuyện gì?"

"Tôi cảm thấy chúng ta không nên thân thiết nữa!" Kang Daniel nhìn mặt đất, thản nhiên nói.

"Chúng ta đã quá thân thiết sao?" Ong Seongwoo cười nhạt hỏi.

Kang Daniel thấp giọng chửi rủa một tiếng, ngẩng đầu "Ý tôi là chúng ta đừng để người ta tiếp tục hiểu lầm chúng ta quá thân mật với nhau."

Nghe vậy, Seongwoo cười "Cậu sợ Park Yongsoo hiểu lầm?"

Kang Daniel nhíu mày "Chuyện này không liên quan đến Yongsoo!"

"Ồ, vậy tại sao?" Ong Seongwoo thản nhiên hỏi.

Kang Daniel suy nghĩ một hồi, mới mở miệng "Nói thật ra, tôi cũng không biết tại sao lại thế, tôi phát hiện mỗi khi ở với cậu, cảm xúc của của tôi luôn vượt ngoài ý muốn, hơn nữa cũng có chút kỳ lạ, tôi không muốn tiếp tục không khống chế được bản thân mình."

"Không phải mấy ngày nay chúng ta ở chung rất ổn sao? Hay là cậu sợ..." Seongwoo nhìn hắn một cái.

"Sợ? Nói đùa, tôi sợ cái gì? Bên ngoài chúng ta ở chung rất tốt, nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi, cậu hiểu không? Tôi vẫn cảm thấy mình rất ghét cậu." Kang Daniel vội vàng nói lớn tiếng, giống như là đang tự nói cho chính mình nghe.

Ong Seongwoo nhìn mặt đất, một hồi lâu mới mở miệng "Cậu còn nhớ lời thề ở thánh đường không?"

"Ong Seongwoo, bây giờ tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy."

"Bây giờ tôi rút lại lời nói lúc ấy."

"Hả?"

"Tôi có thể khẳng định không đến ba tháng lời thề đó sẽ tự động bị phá bỏ."

"Ong Seongwoo! Tôi không rảnh nói chuyện ma quỷ với cậu."

"Cậu không tin?"

"Đủ rồi. Tôi điên rồi mới nói chuyện với cậu." Kang Daniel tức giận, đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Seongwoo nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng cong lên, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui sướng.

"Seongwoo." Yoon Jisung xuất hiện ở cửa phòng "Bánh ngọt của Pháp nổi tiếng nhất thế giới đó. Thế nào? Đi ăn thử không?"

"Anh mời đấy." Seongwoo đáp lại.

"Ừ, đi thôi." Yoon Jisung cười, quay đầu đi trước, Seongwoo đi theo sau.

Trong không khí tràn đầy vị ngọt, âm nhạc du dương phát ra. Ăn một miếng bánh ngọt, uống một ly sữa, Seongwoo cảm thấy thật tuyệt vời. Yoon Jisung ngồi đối diện cậu, nhấp ly cà phê đậm đặc "Talleyrand Perigord từng nói 'Cà phê đen như quỷ sứ, nóng như địa ngục, tinh khiết như thiên thần, ngọt ngào như tình yêu.' Thật ra cậu nên nếm thử chút cà phê đi."

Seongwoo bỏ miếng bánh vào miệng, mới nói "Cám ơn, chỉ là tôi cảm thấy vị của nó quá đậm."

"Tôi nghĩ tính cậu hợp với cà phê, đôi khi tôi nghĩ, người cậu yêu phải là một người... như thế nào nhỉ?"

"Hả? Nói tôi nghe thử chút đi."

"Một cô gái dịu dàng, hiểu cậu, hơn nữa sống nguyên tắc như cậu."

Seongwoo nhếch môi cười "Nhưng tôi lại không muốn gặp một người giống như mình, tôi muốn một người lúc nào cũng sống tùy ý."

Yoon Jisung đặt tách cà phê trong tay xuống "Hãy nghe tôi nói, người như vậy không hợp với cậu đâu. Tôi cảm thấy Ahn Sohye là người rất phù hợp với cậu."

"Ahn Sohye có Joo Jinwoo rồi." Ong Seongwoo nhún vai, nói "Tôi không muốn làm kẻ thứ ba, với lại tôi xem cô ấy như em gái."

"Nhưng Kang Daniel cũng có Park Yongsoo rồi." Yoon Jisung lãnh đạm nói.

"Chuyện này liên quan gì đến Kang Daniel?" Seongwoo có chút không kiên nhẫn nhìn Yoon Jisung.

"Seongwoo, cậu tuyệt đối không thể chạm vào điều cấm kỵ này."

"Tôi còn tưởng anh hiểu tôi." Seongwoo quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Người khác thế nào, tôi không quan tâm, nhưng là cậu, thì nhất định tôi phải quản."

"Anh nghĩ nhiều quá đấy." Seongwoo cầm ly sữa, uống một ngụm.

"Tôi nghĩ bản thân cậu đang khao khát..."

Ong Seongwoo trầm mặc, chuyên chú nhìn mặt bàn một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng "Cậu ta khiến tôi cảm thấy ấm áp."

Jisung nắm lấy tay Seongwoo, trên tay anh vẫn còn lưu lại độ ấm của cà phê "Có ấm không?" Không thể phủ nhận, Seongwoo gật nhẹ.

"Bất cứ ai cũng có thể cho cậu cảm giác ấm áp! Hãy nghe tôi, Kang Daniel không phải là người có thể cho cậu ấm áp, mặc dù bây giờ cậu ta có thể cho cậu chút ấm áp tạm thời, nhưng không thể sưởi ấm cho cậu cả đời được, chỉ cần rút tay lại, ấm áp đó sẽ biến mất."

"Cảm giác đó không giống..." Seongwoo rút mạnh tay mình về, không cam chịu nói.

"Cảm giác? Đôi khi nó chỉ là ảo giác thôi."

Ong Seongwoo tiếp tục nhìn chằm chằm mặt bàn "Có lẽ đây chỉ là suy nghĩ của tôi, Kang Daniel, cậu ta nhất định sẽ không..."

"Cậu hiểu rõ mà, hôm nay Kang Daniel đang ám chỉ với cậu, quan hệ của hai người đang ở ranh giới, cậu ta đang cố gắng chống lại, nếu cậu cứ tiếp tục, cậu có thể có được nhưng giữa hai người còn có Park Yongsoo! Chắc cậu cũng hiểu, Kang Daniel là một người rất có trách nhiệm, cậu ta sẽ không bỏ rơi Park Yongsoo. Cần gì phải đẩy mình vào tình cảnh này? Nếu Kang Daniel ở cùng cậu, hai người sẽ đối mặt với Park Yongsoo thế nào?"

Chiếc bánh ngọt bỗng mất đi hương vị, Seongwoo buông cái nĩa xuống "Tôi hiểu ý của anh, tôi chỉ có thể nói, nếu Kang Daniel không xác định rõ ý muốn của cậu ta, tôi sẽ không làm gì, còn những chuyện khác, tôi không thể hứa được."

"Seongwoo."

"Hình như tạnh mưa rồi, anh nên lo lắng làm sao hoàn thành MV trong thời gian ngắn đi." Seongwoo nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười. Chuyện của cậu và Kang Daniel không cần nhiều người phải quan tâm. Giữ vững ý định của mình, vẫn luôn là nguyên tắc của cậu, lâu như vậy mà Yoon Jisung cũng không hiểu.

...

Vội vàng rời khỏi sân bay, mọi người đi lên xe.

Ahn Sohye vỗ nhẹ lên ngực "Nhiều phóng viên quá, em còn tưởng họ đến phỏng vấn chúng ta, còn chưa chuẩn bị gì hết, may là không phải."

Yoon Jisung cài dây an toàn, xoay đầu nói "Người đó là nhà thiết kế hàng đầu của thương hiệu K.O."

"Không phải chứ, cái cô nhìn như búp bê đó là nhà thiết kế của K.O? Còn trẻ vậy, lúc cô ta ngồi cùng máy bay với chúng ta, hình như là nhìn chằm chằm vào Seongwoo ấy." Lời nói vừa xong, mọi ánh mắt đều dồn về một người. Ong Seongwoo đeo kính râm, trên mặt không hiện lên biểu tình gì.

"Có lẽ Seongwoo có khí chất gì khiến cô ấy có cảm hứng sáng tác chăng?"

"Hừ, cậu ta thì có khí chất gì." Kang Daniel lẩm bẩm, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Yoon Jisung cười cười, khởi động xe, đột nhiên tiếng gõ cửa xe vang lên, một người đàn ông mặc Âu phục đứng bên cửa sổ. Yoon Jisung mở cửa kính xe xuống "Anh có chuyện gì không?"

"Xin chào, anh là quản lý Yoon Jisung? Tôi là nhân viên của công ty K.O, quản lý của chúng tôi muốn hợp tác với các cậu ấy." Người đàn ông mặc Tây trang, kính cẩn dùng hai tay đưa danh thiếp.

Yoon Jisung có chút ngẩn ra, sau đó mới chậm chạp đưa tay nhận lấy. Bỗng Ong Seongwoo giật lấy tấm danh thiếp, không nhìn qua đã ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Mấy người trên xe liền ngẩn ra.

"Seongwoo, cậu làm cái gì vậy?" Yoon Jisung gầm nhẹ với cậu.

Ong Seongwoo không quan tâm, nhìn cô gái cách đó không xa qua lớp cửa kính xe, cô gái đó đang cố gượng cười với một đám phóng viên vây quanh mình, Ong Seongwoo lạnh lùng mở miệng "Anh về nói với quản lý của mình, chuyện hợp tác không có khả năng đâu." Nói xong liền đưa tay đóng cửa kính xe bên phía Yoon Jisung lại " Jisung, đi thôi."

Yoon Jisung không hiểu tình huống đang xảy ra, cười cười tỏ vẻ có lỗi với người ngoài cửa sổ, chậm rãi lái xe đi.

"Ai đó lại có vấn đề rồi." Kang Daniel khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên nói.

"Công ty K.O đấy, đây là cơ hội khó có được." Joo Jinwoo trầm tư một lúc mới chậm rãi nói.

"Seongwoo, cậu biết người quản lý đó?" Yoon Jisung hỏi, theo tính cách của Ong Seongwoo, cậu sẽ không làm ra hành động vô lý như thế, ngoại trừ đối phương đụng chạm đến cậu.

"Không biết!" Ong Seongwoo nhìn ngoài cửa sổ, chỉ nói hai chữ đơn giản.

"Dù sao thì cậu cũng không thể hành động thiếu lịch sự như thế được."

"Chắc mai sẽ có tin giọng ca chính của WAWO chọc đến nhãn hiệu nổi tiếng. Cuối tuần làm họp báo ra mắt album mới rồi, lúc này truyền ra scandal thì không tốt đâu." Kang Daniel nhìn chằm chằm vào gáy Ong Seongwoo, nói.

"Nếu có chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm! Jisung, dừng xe ở phía trước cho tôi."

"Sao vậy?" Yoon Jisung lái xe qua bên đường, hỏi.

Ong Seongwoo cởi dây an toàn, quay đầu nhìn Kang Daniel, khóe miệng cong lên "Tôi đón chó của tôi về nhà."

Kang Daniel ngẩn ra, sau đó nhanh chóng phản ứng, nhìn về phía Ong Seongwoo, quát "Ong Seongwoo, nếu cậu dám đem con chó đó về ký túc xá, cậu biết tay tôi."

Ong Seongwoo đóng cửa xe lại, vẫy tay "Tạm biệt."

Xe chậm rãi chạy, Kang Daniel mở cửa kính xuống, ngó đầu ra, tiếp tục gào lên "Ong Seongwoo..."

Ong Seongwoo đứng tại chỗ vẫy tay với hắn.

"Hai người này, một lúc lại ầm ĩ." Ahn Sohye nhỏ giọng nói.

"Anh đã bảo bọn họ rất vui tính mà."

"Yongsoo làm đồ ăn chờ chúng ta đấy." Choi Taewoong lạnh lùng quét mắt về phía Ahn Sohye và Joo Jinwoo, giống như đang nhắc nhở họ.

Kang Daniel rút đầu về, tức giận đá cái ghế phía trước.

"Tôi thấy nuôi chó cũng có sao đâu, Daniel, sao cậu lại phản ứng dữ vậy?" Yoon Jisung thấy kỳ quái, hỏi.

"Không biết." Kang Daniel quay đầu đi chỗ khác.

"Thật ra anh Daniel bị dị ứng với lông chó." Ahn Sohye tốt bụng trả lời thay.

"Vậy nói với Seongwoo đi."

"Mất mặt lắm, mấy người cũng không được nói cho cậu ta đâu, biết chưa?" Kang Daniel hung dữ cảnh cáo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro