thân em.
Dịu dàng với thế giới, em chỉ lẳng lơ với mình anh,
Lấp lánh vải vóc giữa nhân gian, rồi thân em lại trần trụi khi bên người.
Anh thấy đấy, sau tất cả, những vẻ đẹp em trưng ra chỉ để anh lột bỏ. Lột bỏ áo quần. Lột bỏ những dối gian, để lộ ra tấm chân tình.
Đừng để em mãi xinh đẹp. Đừng để em mãi cười tựa bông hoa. Xin anh hãy đến, cho em hét khúc hoan lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro