kiêu kỳ.
Hôn anh nơi góc phố, em mặc kệ những dèm pha
Thả r-ô-ng gò bồng đảo, em cùng anh vi vu trên đường dài.
Nếu ví anh rỗng tuếch, cứ bảo em sẻ chia.
Thế gian là thế, luôn bắt em trở thành kẻ chuẩn mực.
Nhưng anh biết mà, phải không? Rằng không ai có thể điều khiển được cơ thể và con tim em. Ta mãi là kẻ tự do kiêu kỳ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro