Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 12

"......"

Đó là một chiếc vòng cổ tuyệt đẹp ở giữa hành lang. Một món đồ quen thuộc với Sienna, mặc dù cô không hứng thú với đồ trang sức.

'Gì...?'

Tôi đắm chìm trong cảm giác deja vu...

"Cậu không chú ý đến lời giải thích của tôi, và giờ cậu đang nhìn vào đâu đấy... Ồ, cậu đang nhìn vào nó à. Cậu tinh mắt nhỉ.

"Vâng?"

Michael chỉ vào bức chân dung mà cậu ấy đã nói từ nãy đến giờ.

"Đúng rồi. Đó là chiếc vòng cổ mà bà cố của tôi đã đeo."

"......."

Tôi đã không tập trung đến lời giải thích đủ để nhận ra chiếc vòng cổ trong ảnh, nhưng tôi ấy quyết định làm một biểu cảm chăm chú. Sienna gật đầu lia lịa.

"Tôi hiểu rồi."

"Cậu có muốn đến gần xem nó không?"

Có lẽ Michael thích việc Sienna tập trung vào lời giải thích của mình, vậy nên thái độ của cậu đã dịu đi đáng kể.

'Mặc dù thật khó xử.'

Điều đó tốt hơn gấp trăm lần so với la hét và tranh cãi.

Hai người đứng trước một quầy trưng bày với một chiếc vòng cổ lấp lánh những viên ngọc đỏ thẫm hình quả lê to bằng nắm tay em bé.

"Ngọn lửa của Hesaros, một trong những Named."

"Named..."

"Cậu biết à? Đó là một huyền thoại nổi tiếng. Một thứ thiêng liêng được niêm phong trong chiếc hộp thiên niên kỷ. Một di sản cổ xưa chỉ khuất phục trước những người xứng đáng."

"À vâng. Cái đó."

"Named chỉ tồn tại 13 cái, riêng Natch có 4 cái."

Michael nhún vai và hếch mũi lên.

"Hai trong số đó là của cha và anh tôi, còn cái còn lại của ai thì tôi không biết. Nhưng cái đó khá đặc biệt. Họ nói rằng Hersaros chưa bao giờ khuất phục bởi một con người.

Lắng nghe lời giải thích của cậu ấy mà những ký ức mơ hồ ùa về.

'Trước đây chị gái tôi suýt gặp rắc rối khi chạm vào cái này.'

Nó xảy ra không lâu sau sự kiện trọng đại vào mùa hè khó quên của Sienna và Loreina.

Khi đến xem phòng triển lãm một mình, Loreina đã tò mò chạm vào viên ngọc, rồi ngã quỵ và phải nằm trong khoảng hai tuần.

Sau đó, Loreina nói rằng lúc đó chị ta đã suýt chết.

'Chị ta nói gì vậy? Ma thuật của Loreina mạnh đến nỗi khi chị ta tiếp xúc với nó, một thứ gì đó giống như một vụ va chạm đã xảy ra.'

Viên ngọc đẩy Loreina đến bờ vực của cái chết cũng bị gãy làm đôi ngay tại chỗ.

Kết quả là Loreina trở nên nổi tiếng với tư cách là một "thiên tài mà một chiếc hộp thiên niên kỷ thậm chí không thể xử lý được" và cái tên Hesaros đã biến mất khỏi Nacht.

Đó là lý do tại sao Sienna không nhận ra thứ đe dọa mạng sống của chị gái mình trong nháy mắt.

'...Chờ đã.'

Sienna chợt nghĩ.

Nếu ma thuật của Loreina suýt giết chết cô ta trong một vụ va chạm, liệu điều gì đó tương tự sẽ xảy ra nếu tôi, chủ sở hữu ban đầu của phép thuật đó, khi chạm vào nó chứ?

Thay vì một màu đỏ sẫm như hồng ngọc và ngọc hồng lựu, viên ngọc rực rỡ như ngọn lửa đập vào mắt tôi.

'Mình có thể chết không...'

Huh....

Tôi càng nhìn nó, nó càng lung linh như một ngọn lửa được nhốt trong một tấm kính trong suốt, bí ẩn và mạnh mẽ, dường như nó có sức mạnh giết chết ít nhất một người.

"...Nó là gì vậy? Tôi có thể chạm vào nó không?

"Gì?"

Trước lời nói của Michael, Sienna tỉnh lại và cảm thấy bối rối.

'Ờ.'

Và tôi nhận ra rằng bàn tay mình chỉ cách viên ngọc đỏ chỉ còn một khoảng cách bằng một ngón tay.

"Xin lỗi, tôi dám..."

Khi Sienna nhanh chóng rút tay ra, Michael đã nhún vai.

"Cậu có thể chạm vào nó. Không có gì sai cả khi chạm vào nó."

Dù cho Sienna có lắng nghe lời giải thích của cậu ấy hay không, cậu ấy vẫn rất hào phóng.

Sienna mỉm cười và lắc đầu.

"......Không, bây giờ tôi ổn rồi."

Chưa.

Tôi cảm thấy mình chưa cần phải chết ngay lúc này. Sienna quyết định ghi nhớ rằng có một cách như vậy vào lúc này và đặt tay ra sau lưng.

"Hmm... chà, nếu cậu không thích."

Michael không biết cô vừa nghĩ gì, đã tiếp tục hướng dẫn Sienna xung quanh phòng triển lãm một cách nghiêm túc sau đó.

Nhưng trong một khoảnh khắc...

"Này, cậu bây giờ..."

"...Ah."

Trong khi nghe giải thích, Sienna đột nhiên ngủ thiếp đi như một con gà ốm. Đó là một tai nạn lớn.

"Tôi đang nói mà cậu lại ngủ đi? Chắc hẳn cậu đã chán lắm rồi."

"Ừm, xin lỗi..."

Sienna dụi mắt và xin lỗi khá thô lỗ. Lời xin lỗi khô khan khiến Michael trông rất khó chịu.

"Thế là đủ rồi! Đủ rồi đấy, cậu và những thứ tương tự!

Michael hét lên và rời khỏi phòng triển lãm.

Tôi có nên níu kéo cậu ấy không? Tôi đã nghĩ về điều đó trong giây lát, nhưng Sienna nhanh chóng thay đổi ý định.

'Tôi không muốn làm điều đó.'

May mắn thay, bà Deborah đã sớm đến đón Sienna.

"Thiếu gia đâu rồi vậy?"

Thật không may, người hầu gái trưởng hy vọng hai đứa trẻ sẽ trở nên gần gũi hòa thuận với nhau, và đã sắp xếp một bữa tiệc trà để thúc đẩy tình bạn.

"Cậu ấy đã rời đi trước."

Sienna không ngu ngốc đến mức thẳng thừng thú nhận: "Cậu ấy giải thích cặn kẽ mọi thứ, nhưng cậu ấy đã tức giận vì tôi ngủ gật."

"Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi chắc là cô tiếc lắm."

Không đời nào. Sienna cười thầm.

"Nhưng hôm nay khá tốt. Bởi vì cô cũng phải chuẩn bị chứ.

"...Vâng?"

Tôi đột nhiên có cảm giác bất ổn.

"Tôi vừa nhận được một bức điện tín. Tôi nghe nói rằng cuộc chinh phục ở vùng ngoại ô đã kết thúc rất thành công. Điện hạ sẽ trở về sớm thôi, vì vậy sẽ có một bữa tối gia đình lần đầu tiên sau một thời gian dài."

"Ối."

Đôi lông mày của bà Deborah giật giật trước những lời nói chân thành vừa thốt ra trong vô thức của tôi.

"Cô vừa nói gì vậy?"

"Vâng?"

Sienna nghiêng đầu. Đó là một cử chỉ ngây thơ. Bà Deborah nhìn cô với vẻ nghi ngờ, nhưng thay vì tiếp tục chất vấn Sienna, bà dẫn cô vào phòng.

"Chà, không sao đâu. Cô có thể không nói nên lời. Dù sao, cô phải nhanh lên. Nhanh lên và chuẩn bị đi."

Có vẻ như người hầu gái nghiêm khắc rất phấn khích?

"Ồ..., thưa bà, tôi vẫn vụng về về phép xã giao lắm. Tôi muốn ăn một mình trong phòng cho đến khi tôi học xong..."

"Tuyệt đối không được. Đích thân Đại công tước đã ra lệnh cho tôi chuẩn bị bữa tối đầu tiên với cô. Bên cạnh đó, một điều gì đó rất tốt đang chờ đợi cô đấy.

Không có lối thoát nào. Sienna thầm tặc lưỡi trong lòng.

"Ồ, Đại hoàng tử Ashiel cũng sẽ tham dự."

Điều đó chỉ làm cho mọi thứ tồi tệ hơn.

"Đại hoàng tử thậm chí còn được phép ở lại đây để chào đón cô. Cô nên biết ơn.

'Tại sao lại...'

Tôi đã không muốn đi, nhưng giờ tôi càng ghét đi dữ dội hơn nữa.

'Nó có ổn không?'

Đó chỉ là một bữa ăn tối. Tránh hôm nay sẽ có ngày mai, tránh ngày mai sẽ có ngày sau.

Đáng buồn thay, không có cách nào khác. Tôi sẽ phải đối phó với nó.

* * *

Đêm ở đâu cũng như nhau khi mặt trời lặn, nhưng đêm đến với lâu đài dưới lòng đất này thật khác thường.

Một màn đêm đặc biệt dày đặc, nặng nề, và sâu thẳm.

Như đang đùa giỡn với con người. Khắp nơi đều có một loại khí tức đáng sợ khiến con người ta cảnh giác như con mồi.

Ngay cả những cái bóng đổ trong hành lang cũng giống như đầm lầy, và nếu tôi bước nhầm, tôi có cảm giác như mình sẽ bị vướng vào mắt cá chân.

Những ký ức về việc mất ngủ mỗi đêm rồi ngủ thiếp đi trong lúc khóc vào lần đầu tiên Sienna đến lâu đài này, lại hiện về.

'Bây giờ nó không xảy ra thường xuyên nữa, nhưng...'

Sau khi trở lại tuổi 11, tôi tự hỏi mình đã thích nghi được chưa, nhưng bóng tối lại trỗi dậy khiến tôi cảm thấy rùng rợn sau một thời gian giày.

"Nào, quý cô. Làm ơn đi theo tôi."

Cánh cửa phòng mở ra.

"...Con đã đến rồi à?"

"Vâng..."

Chúng tôi đã cùng nhau ăn ở đây một vài lần trước đây.

Nhưng bầu không khí hôm nay có phần xa lạ.

Đại công tước đang ngồi ở đầu chiếc bàn dài bóng loáng như gương, bên phải bàn là hai người con trai của ông.

"Ngồi xuống đi."

Sẽ là ảo giác nếu mọi thứ trong phòng ăn được đánh bóng sáng hơn trong ký ức?

Đồ nội thất không chỉ đặc biệt sáng bóng. Đại công tước và các con trai của ông đều ăn mặc sang trọng.

'Ăn mặc đẹp đến mức khó chịu luôn ...'

Mặt khác, Sienna mặc bộ quần áo của trại trẻ mồ côi vì quần áo mới của cô vẫn chưa hoàn tất.

Tất cả quần áo đều qua tay bà Deborah, nhưng vải cotton thô không thể biến thành lụa được.

Dù sao thì Sienna cũng đã quá tuổi xấu hổ về quần áo của mình nhưng cô hơi tò mò về ý định của những người này.

'Họ đang làm điều này để giết tôi sao?'

Đại công tước, Ashiel và Michael cũng đang im lặng nhìn Sienna ngồi ở chiếc ghế bên trái. Sienna thở dài trong lòng.

'Vâng vâng. Ngay cả khi tôi không nhìn họ, bản thân tôi biết rất rõ rằng tôi là một vật thể lạ không phù hợp với nơi này.'

Dù sao đi nữa, Sienna không muốn giao tiếp bằng mắt với bất kỳ ai trong ba người, vì vậy cô bắt đầu mở phần trung tâm của chiếc bàn.

'Đó không phải là một bông hoa thông thường.'

Đó là một loại trái cây. Trên một chiếc đĩa vàng được chạm khắc nổi như một đài phun nước khổng lồ, những chùm nho đen tươi rủ xuống như nước của đài phun nước, và bên trên là một quả lựu lớn đang há miệng khoe ra những hạt cườm màu đỏ.

Gia huy của Nacht chứa lựu. Có lẽ đó là lý do tại sao nó được sử dụng như một vật trang trí thay vì một bông hoa.

"...Hãy bắt đầu nào."

Thấy Sienna đang tập trung đếm từng hạt lựu, Đại công tước bỏ cuộc và gọi người hầu của mình để nói điều gì đó.

Rầm, rầm.

Một tiếng gầm vang lên như một bàn tay khổng lồ xé tan bầu trời. Nhìn ra khung cửa sổ, người quản gia tặc lưỡi.

"Trời đột nhiên mưa rất to."

Từng tia chớp lóe lên liên tiếp cùng với tiếng mưa.

"Tôi sẽ kéo rèm cửa xuống phòng trường hợp mọi người bị làm phiền."

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿

Trans: Sue ✿

Bạn gì ơi ~ Thấy cái nút sao nho nhỏ ở góc dưới này không ~ Nhấn vào nó nhé mình zui lắm :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro