Chuyện Trường Lớp.
Lớp tớ đổi chủ nhiệm, khoảng độ gần cuối học kì một rồi nhưng lúc đó tớ cảm thấy rất bình thường, chả có gì đặc biệt cả. Nhưng ngay tuần đầu tiên của học kỳ hai, mọi chuyện bắt đầu đi lệch với những gì tớ nghĩ.
Cô chủ nhiệm mới rất thích xỉa xói, mỉa mai, mắng mỏ và đùa giỡn một cách vô cùng vô lí.
Tớ không trả lời được một câu hỏi, liền nói tớ không thể thi học sinh giỏi. Các cậu có thấy ai học mà chưa từng bị quên kiến thức một chút chưa.
Tớ làm vệ sinh đầy đủ, đổ rác, quét sân rõ ràng tớ làm rất nhiều nhưng lại nói tớ cà lơ phất phơ trong sân. Hôm ấy tớ bong gân cổ tay, ngồi nghỉ trong lớp một buổi thế là cô nói tớ lười lao động dù tớ đã giải thích.
Tớ học thuộc nhầm bài thế là cho tớ điểm 4. Bài kiểm tra tớ làm đúng thế mà lại moi móc lỗi sai lên để trừ điểm.
Tớ dán tờ giấy phân công lên tường, rõ ràng mấy hôm đầu tớ tháo xuống đều rất bình thường nhưng tới hôm sinh hoạt lớp lại bị tróc vôi. Nhưng tớ hỏi các cậu này, làm tróc một hàng vôi dài 6 cm rộng chưa đầy 1 cm thì tớ trở thành tội nhân thiên cổ à. Thế mà cô mắng mỏ cả buổi trời. Tớ ấm ức không chịu nổi nữa, bật khóc. Khóc không ra tiếng, không ra hơi nữa. Cô lại nói tớ bị nói thế là đáng lắm còn khóc cái gì.
Ngồi gần tớ là một bạn nữ có chị từng học cô, bài kiểm tra 15 phút lên bảng trình bày, cậu ấy hỏi bài, tớ thành tâm chỉ giúp. Kết quả tớ 7 điểm, bạn ấy 10 điểm. Cô nói tớ quay cóp. Tớ biết tớ không xinh như bạn ấy, thục nữ như bạn ấy nhưng tại sao lại đối xử với tớ như vậy.
Lúc nào cũng bị cô đem ra so sánh với người này người kia, tớ mệt mỏi lắm rồi. Tại sao tớ phải học hỏi lớp trưởng dù rằng bạn ấy cao hơn tớ hai phết.
Tại sao tớ phải chịu tội chỉ vì quên ghi ngày vào sổ đầu bài.
Tại sao tớ không được đổi chỗ mà cô lại đáp ứng cho các bạn khác. Tại sao tớ lại luôn luôn là người sai trong khi người có lỗi là các bạn ấy. Tớ ghét tiết sinh hoạt lớp, tớ ghét sự mắng mỏ và châm chọc của họ. Tớ khóc liền bị nói là nước mắt cá sấu. Tại sao nó chửi tớ nhưng tớ không được phép đáp lại. Tại sao bọn họ lúc nào cũng được đặc quyền đặc lợi còn tớ thì không. Tại sao lúc nào cũng là tớ gánh lấy lỗi lầm. Tại sao tớ phải nhu mì, thùy mị yếu đuối. Tại sao tớ chơi game liền bị cô nói không có tương lai. Tại sao lại bất công như vậy. Tại sao líc nào cũng là tớ ?
Tớ không muốn đi học lại, tớ ghét tiết học có cô, tớ ghét cô. Tớ mệt mỏi rồi. Tớ phải tập không khóc khi bị cô mắng mỏ, mỉa mai và xỉa xói. Tớ phải tập yên lặng để không ai chú ý tới nữa. Như vậy tớ mới có thể sống bình yên được một chút mỗi khi đến trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro