Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Rung động ( P2 )

   Mọi vật quen thuộc lần lượt hiện ra trong tầm mắt của Baekhyun. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên như thế, chỉ có một vài thay đổi nhỏ. Baekhyun sờ tay vào từng đồ vật quen thuộc, cảm giác xúc động dâng trào. Đây là nơi có nhiều kỷ niệm nhất trong đời của cậu. Nơi cậu đã từng hạnh phúc bên ba mẹ, nơi đầy ắp tiếng cười.
     Không biết ngôi nhà đã đổi bao nhiêu đời chủ từ ngày cậu ra đi. Năm xưa nhà cậu bị người ta cướp đoạt, cậu buộc phải rời bỏ nó mà ra đi. Nhờ một người bạn rất thân của mẹ cậu đã mua lại và đem mẹ con cậu trở về. Nhưng nợ ân tình không thể trả cho nên mẹ con cậu lại ra đi lần nữa. Đã lâu lắm rồi cậu không trở lại đây.
-" Tôi có thể lên trên xem thử không?" Baekhyun quay lại hỏi Chanyeol.
   Chanyeol nãy giờ chỉ đứng lặng lẽ quan sát cậu. Khi biết đây từng là nhà của Baekhyun, anh cảm thấy rất ngạc nhiên. Nếu sống trong căn nhà lớn thế này thì cậu ta trước đây phải là một thiếu gia của một gia đình quyền thế. Vậy mà giờ đây, không hề mang vẻ ngông nghênh ngạo mạn mà là một chàng trai đầy bản lĩnh, phải bươn trải, đương đầu với cuộc sống khắc nghiệt của đồng tiền. Một chút khâm phục, một chút xót xa, tò mò về cậu. Chanyeol mỉm cười gật đầu.
    Baekhyun bước từng bước lên cầu thang dẫn lên tầng hai. Cậu đi đến căn phòng cuối cùng trên lầu. Căn phòng mà cậu từng ở. Một niềm hạnh phúc dâng lên khi mà mọi vật ở đây không hề thay đổi.
   -" Nhà này lâu nay không có người ở sao? Nó không thay đổi gì so với lúc trước." Baekhyun lên tiếng hỏi.
  -" Ba tôi mua nó đã mấy năm rồi, nhưng ít khi có người đến ở. Thỉnh thoảng chỉ có người giúp việc đến dọn dẹp thôi. Tôi cũng chỉ mới dọn đến đây hai hôm. Nên cũng không thay đổi gì cả." Chanyeol trả lời rồi tiến lại gần cái bàn có đặt một khung hình đã cũ của Baekhyun hồi nhỏ.
   -" Đây là phòng của cậu?"
   Baekhyun chậm rãi gật đầu.
   -" Sao cậu lại dọn đi?" Chanyeol tò mò hỏi.
   Nhưng Baekhyun im lặng, Chanyeol cũng không muốn ép cậu phải trả lời, anh chuyển sang đề tài khác.
   -"  Cậu muốn uống gì không?"
   -" Không cần đâu. Cảm ơn anh. Tôi phải về rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền anh."
   Baekhyun vội vã đi xuống lầu, cậu mở cửa bước ra ngoài, không quay đầu lại.
  -" Cám ơn anh đã cho tôi vào nhà. Chào anh."
   Cậu bước ra ngoài vô tình nhìn về một cái cây rất to, một nhánh cây nhô ra, trên nhánh còn hai sợi dây thừng rũ xuống.
   Cứ mỗi chiều về, Baekhyun lại chạy ra đây. Cậu thích ngồi trên chiếc xích đu nhìn ba cậu chơi đàn. Nhưng chiếc xích đu đã không còn nữa rồi.
   Những kỷ niệm tuổi thơ lại tràn về.
   -" Ba ơi! Bản nhạc này tên là gì vậy ba?" Giọng nói đáng yêu của cậu bé Baekhyun lúc bốn tuổi.
   -" Đây là bản nhạc ba rất yêu thích. Ba đố Hyunie của ba biết nó tên là gì? Chẳng phải tương lai con muốn trở thành ca sĩ sao? Khi nào con biết hãy đến nói cho ba ha."
   -" Con nhất định sẽ trở thành một ca sĩ nổi tiếng, sẽ hát những bài hát thật hay cho ba nghe. Đến lúc đó con nhất định sẽ trả lời được câu đố của ba."
   -" Ba tin Hyunie của ba sẽ làm được."
  Lời hứa vẫn còn đó nhưng Baekhyun giờ đây không thể tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình là trở thành một ca sĩ nổi tiếng, ba của cậu cũng không còn sống. Baekhyun mãi mãi vẫn không biết tên của bản nhạc đó là gì.
   Âm thanh của bản nhạc đó lại vang lên bên tai Baekhyun. Bất giác những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống má cậu nóng hổi.
    Một bàn tay dịu dàng khẽ lau đi những giọt nước mắt của cậu. Baekhyun ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt nồng nàn của Chanyeol. Anh đang nhìn cậu say đắm, Baekhyun bị ánh mắt ấy cuốn hút.
    Không biết từ khi nào, Chanyeol đã áp bờ môi nóng bỏng của cậu lên trên đôi môi đang run rẩy của Baekhyun. Một nụ hôn dịu dàng như gió thoảng, càng lúc càng mãnh liệt như bão tố. Chanyeol vòng tay ôm chặt Baekhyun, kéo sát cậu vào lòng cho đến khi hai người không còn khoảng cách.
   Vừa mãnh liệt vừa dữ dội cho đến khi Baekhyun không còn thở được nữa thì cơn mưa bão này mới từ từ dịu lại.
   Baekhyun hoảng hốt đẩy Chanyeol ra, quay lưng bỏ chạy. Cậu cứ chạy mãi cho đến khi cảm giác bầu không khí đang dần trở lại trong từng hơi thở của mình mới dừng lại.
   -" Mình vừa làm gì vậy. Mình điên rồi, sao lại có thể như thế..."
   Baekhyun vừa đi vừa tự trách mình.
  Tin..tin...
  Tiếng còi xe phía sau lưng khiến Baekhyun giật mình, cậu quay lại nhìn.
   Một chiếc xe  hiệu cực kỳ đẹp đang chạy chầm chậm bên cạnh cậu. Chiếc xe dừnng lại. Một chàng trai dáng người thanh cao bước xuống, hoà trong nắng rất đẹp.
   -" Em đi đâu vậy?" Jongin nhìn Baekhyun hỏi.
   -" Em vừa đến nhà bạn về." Baekhyun lúng túng trả lời khi nhớ lại nụ hôn lúc nãy.
   -" Bây giờ em đi đâu? Về quán bar à?"
  Baekhyun gật đầu.
   -" Lên xe đi, anh đưa em đi." Jongin mở cửa xe lịch sự mời cậu.
   -" Không cần đâu, em tự đi được rồi." Cậu vội từ chối.
    -" Em muốn lấy lại dây truyền không?"
   Baekhyun nghe đến dây truyền, gương mặt rạng rỡ nhìn Jongin, khiến trái tim Jongin đập mạnh.
  -" Lên xe đi." Jongin giục.
  Baekhyun miễn cưỡng lên xe. Cậu hơi lúng túng khi thấy Jongin cứ nhìn mình từ lúc lên xe. Cậu cúi gằm mặt, nhìn xuống tay mình, không dám ngẩng mặt lên.
  Jongin khẽ mỉm cười  khi thấy bộ dạng của cậu, anh chồm qua người thắt dây an toàn cho Baekhyun. Hơi thở anh phả lên tóc cậu.
   Lát sau, Jongin lấy trong cốp xe một cái hộp rất đẹp đưa cho Baekhyun. Cậu vội mở ra, bên trong là một sợi dây truyền. Sợi dây truyền ba cậu để lại cho cậu. Baekhyun từ từ mở chiếc đồng hồ đậy nắp gắn trên sợi dây truyền ra. Bên trên một mặt của chiếc đồng hồ nhỏ là ảnh ba cậu cõng cậu trên vai, cả hai đều cười rạng rỡ.
   Ánh mắt hạnh phúc của Baekhyun khiến Jongin thấy thật ấm áp.
   -" Cám ơn anh. Làm sao anh tìm được nó vậy."
  -" Bọn anh đã tìm cả buổi. Nó rơi trên chiếc ghế của Chanyeol."
  Baekhyun chợt nhớ ra, lúc cậu vội vã đặt khay nước xuống, chắc là nó rơi từ lúc đó.
   -" Thật ra...."
   Jongin muốn nói thật ra người tìm thấy là Chanyeol, nhưng khi cậu nhìn thấy ánh mắt đầy cảm kích và nụ cười rạng rỡ của Baekhyun thì không thể mở lời.
   -" Thật ra....cái gì." Baekhyun ngơ ngác hỏi.
   -" Thật ra cũng không phải là dễ tìm."
   -" Em biết, cảm ơn anh nhiều lắm Jongin."
   Lần đầu tiên nghe người đó gọi tên mình, trái tim Jongin dường như ngừng đập. " Xin lỗi Chanyeol, hãy cho mình ích kỷ một lần này thôi..."
   -" Ắt xì..."
  Baekhyun bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
   -" Em lạnh à?"
   -" Hơi hơi thôi."
   Jongin đưa tay tăng nhiệt độ máy lạnh trong xe.
   ****
Vào tới quán bar, Baekhyun cảm thấy hơi choáng váng, vài cơn ho nhẹ.
  Quán bar vẫn chưa đông người đến, cậu ngồi gục mặt xuống quầy bar. Chanyeol và Jongin vào quán lúc nào cậu cũng không hay. Họ vẫn ngồi ở cái bàn đặc biệt như thường lệ.
    Kyungsoo bước đến bên cạnh Baekhyun, tay cầm một cốc nước.
   -" Cậu thiệt tình, hôm qua đã ngâm mình trong nước, hôm nay cũng vậy. Cậu không ốm mới là lạ."
   -" Được rồi đừng cằn nhằn nữa."
  -" Cái tên này, mình chỉ lo lắng cho cậu thôi. Mau uống thuốc đi kẻo cậu ngã mất."
   -" Cám ơn cậu."
  Đợi Baekhyun uống thuốc xong, Kyungsoo lại hỏi:
   -" Mà này, cái tên Myeonsik đó không hành động gì quá đáng với cậu chứ."
  -" Ý cậu là sao." Baekhyun ngơ ngác hỏi.
  -" Mình nghĩ cậu ta có ý đồ xấu với cậu. Cậu hãy cẩn thận một chút."
  -" Ý đồ xấu gì chứ. Myeonsik là một người tốt mà."
  -" Cậu ta không tốt như là cậu nghĩ đâu. Dù sao mình cũng chỉ muốn cậu cảnh giác với cậu ta một chút."
  -" Mình biết rồi. Thôi mau đi làm kẻo lão béo lại trừ lương bây giờ."
  -" Được rồi, nếu cậu không khoẻ thì nói anh Taemin cho về nhé."
  Baekhyun khẽ gật đầu.
   ---
Quán bắt đầu nhộn nhịp. Baekhyun và các nhân viên bận rộn suốt. Sắc mặt Baekhyun càng lúc càng tệ.
   Taemin liền kéo tay cậu đến một góc mắng:
-" Xem cậu kìa, mặt tái xanh như vậy mà không chịu về."
  -" Em không sao, em mà về lúc này thì giám đốc Jo sẽ có cớ trừ tiền lương của em."
  -" Bây giờ cậu cần mạng hay cần tiền."
  Baekhyun đáp lại lập tức không do dự.
  -" Em cần tiền."
  -" Được. Vậy ông ta trừ của cậu bao nhiêu thì tôi sẽ trả cậu bấy nhiêu."
  -" Em không cần tiền của anh."
  -" Cậu...."
  -" Mặc kệ em đi, em không sao, chỉ còn vài bữa nữa thôi mà. Em làm việc tiếp đây."
   Nhưng khi Baekhyun vừa quay lưng thì một bàn tay đã lôi cậu đi.
   -" Anh lôi tôi đi đâu. Mau bỏ tôi ra tôi phải làm việc." Baekhyun tức giận la lên nhưng Chanyeol vẫn kéo cậu đi.
   -" Anh...."
   Nhưng Baekhyun còn chưa nói xong đã thấy trước mặt tối sầm lại. Cậu ngã vào vòng tay của Chanyeol.
********
Au:  Mọi người hãy đón đọc những chap tiếp theo nhé!! Sắp có biến rồi 😊😊
 
  
   
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro