Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Rơi vào bẫy (P2)

  Bà Park từ nãy đến giờ đã chứng kiến tất cả. Bà chăm chú nhìn chàng trai
đang như người điên kia.

-" Cậu ta là ai." Bà giận dữ hỏi Da Hae.

-" Cậu ấy được thuê đến đây để phục vụ bữa tiệc sinh nhật cho cháu."

-" Tại sao cậu ta lại mặc bộ đồ mà ta đã tặng cho Dong Hae chứ. Đó là thiết kế duy nhất, trên đời này không hề có bộ thứ hai."

-" Hồi nãy cậu ấy bị té xuống hồ, cháu tốt bụng cho cậu ấy mượn quần áo của Dong Hae. Cháu đã cho cậu ta mượn một bộ đồ khác. Bộ đồ kia là bác tặng cho Dong Hae, bình thường nó không nỡ mặc. Sao cháu có thể lấy cho cậu ta mượn được chứ. Nhưng chắc lúc cháu đi ra, cậu ta đã tự ý lấy thay vào. "
   Da Hae giả vờ oan khuất nói:

  -" Xin bác đừng trách cháu, cháu cũng không còn cách nào khác. Ai bảo cậu ta là người anh Chanyeol thích chứ "
 
  Bà Park trợn mắt nhìn Da Hae như thể bà vừa nghe chuyện khủng khiếp nào đó.

   -" Chanyeol thích cậu ta ư. Nó lại đi thích.... Thật là loạn quá rồi. Sao nó có thể dính tới hạng người múa máy điên cuồng la hét ầm ĩ trong bữa tiệc của người khác chứ "

  -" Chắc tại bạn ấy đang lúc hưng phấn nên mới dùng thuốc thôi bác."

  Bà Park kinh hoàng khi nghe Da Hae nói:
  -" Cậu ta  còn sử dụng thuốc lắc nữa ư. Thật là quá thể rồi. Bác phải về dạy dỗ lại Chanyeol mới được."

Da Hae vội nắm tay bà Park nói:
-" Bác đừng lo lắng, cũng đừng nên trách mắng anh Chanyeol vội. Cháu nghĩ anh Chanyeol chỉ nhất thời ham cái lạ. Chờ một thời gian nữa anh ấy chơi chán rồi sẽ bỏ cậu ta thôi. Cháu tự tin sẽ khiến Chanyeol nhận thấy ai mới là người xứng đáng với anh ấy."

  Nghe Da Hae nói như vậy bà Park mới thấy nhẹ nhõm. Một cô gái tốt như Da Hae mà Chanyeol lại không chọn sao được.
   *****

   Baekhyun cảm thấy cả người toàn thân đau nhức, đầu muốn nổ tung ra, cổ cậu cứng đơ đến gần như không động đậy được nữa. Cổ họng thấy khát nước, toàn thân mệt rã rời, tay chân mềm nhũn, khó chịu vô cùng.
   Cậu dần dần mở mắt ra, lại một căn phòng xa lạ nữa. Dạo gần đây khi cậu mở mắt toàn là thấy trước mặt mình những hoa văn nhẹ nhàng nhưng sang trọng, không có một thứ quen thuộc nào của căn phòng trọ nhỏ bé của cậu. Cậu nhìn cách bài trí thì hình như là một căn phòng ở một khách sạn cao cấp.
 
  Cố gắng ngồi dậy, cổ Baekhyun gần như muốn gãy lìa ra. Kyungsoo đang ngủ say trên ghế sô pha. Cậu muốn gọi tên Kyungsoo nhưng không còn sức để  gọi.  Cũng may Kyungsoo giật mình tỉnh giấc.
  
   -" Cậu tỉnh rồi sao."

  Kyungsoo mừng rỡ kêu lên, chạy đến bên cạnh Baekhyun.
 
   -" Nước." Baekhyun khó khăn lắm mới thốt ra được một chữ.

  -" Cậu khát nước sao. Để mình đi lấy cho cậu."

  Lát sau Kyungsoo bê đến một ly nước, đưa đến trước miệng Baekhyun. Sau khi uống cạn ly nước, Baekhyun cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.
  -" Sao cậu lại ở đây." Baekhyun hỏi.

  -" Jongin kêu mình đến. Mình cũng đã đưa Baek Ahn đến nhà mình rồi."
 
  Rồi Kyungsoo nhìn Baekhyun nói tiếp:
  -" Cậu có biết khi mình đến cậu đang ở trong tình trạng nào không?"

  Mặt Baekhyun sa sầm xuống, cậu không thể nhớ nổi tối qua đã xảy ra chuyện gì.
  
-" Mình thấy thật tội nghiệp cho Chanyeol và Jongin bị cậu dày vò cả đêm. Hai ngườI bọn họ vì sợ làm cậu đau nên không dám dùng lực, cứ mặc cho cậu cào xé, đấm đánh túi bụi vào người. Đến khi cậu bắt đầu xé quần áo , họ đành bỏ đi ra ngoài, mặc kệ cậu gào thét trong phòng. Cho đến nửa đêm thì cậu mới dừng hẳn. Thật không biết bọn chúng cho cậu uống thuốc gì mà mạnh thế."
   Baekhyun nghe Kyungsoo nói thì liền lật tấm chăn ra, quả thật trên người cậu hiện tại không có lấy một mảnh vải.
   Kyungsoo lắc đầu thở dài, với tay xuống đất cầm lên một chiếc áo sơ mi đã rách tan.
   -" Cậu xem đi, kiệt tác của cậu tối qua đó. Chiếc áo đẹp như vậy mà..."
  
   Baekhyun quả thật chỉ muốn chui xuống một cái lỗ nào đó mà trốn thôi. Dù bây giờ chỉ có Kyungsoo bên cạnh nhưng cậu cũng thấy xấu hổ kinh khủng.
  
  -" Mình như vầy làm sao đây. Cậu mau đi mua đồ cho mình đi. Cứ như vầy mình thật sự không quen "
 
-" Anh Jongin đã đi mua rồi. Chanyeol thì về nhà. Anh ấy sợ cậu không thích thấy mặt nên mới không dám ở lại. Cả đêm qua, anh ấy thức suốt đêm vì lo cho cậu. Baekhyun, cậu thật sự không động lòng chút nào sao."
   Baekhyun chỉ lặng lẽ thở dài trước lời nói của Kyungsoo.

   Jongin đã mua quần áo cho Baekhyun thay, rồi đưa cậu và Kyungsoo đi ăn. Baekhyun ngại ngùng đến nỗi cậu không dám nhìn Jongin lần nào cả. Jongin cũng nhẹ nhàng coi như không có chuyện gì xảy ra.
  
   Mặc dù Kyungsoo và Jongin phản đối, nhưng Baekhyun vẫn kiên quyết đến trường, cậu không muốn bỏ lỡ một tiết học nào.
   Nhưng Baekhyun không ngờ rằng, tai hoạ đang chờ cậu đến đó
   Jongin đưa hai người đến dãy C rồi cho xe đến dãy A. Vừa bước vào sân trường, Baekhyun đã thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn vào mình.
   Họ nhìn cậu xì xầm cười khúc khích, có kẻ còn cợt nhã với cậu. Còn chưa hiểu ra chuyện gì thì Myeonsik đã lao tới:

-" Baekhyun, đã xảy ra chuyện gì vậy."
  
-" Cậu muốn nói chuyện gì?" Baekhyun ngơ ngác hỏi.

-" Cậu thật sự không biết chuyện gì sao." Myeonsik nhăn mặt nhìn Baekhyun.

Nhìn bộ mặt ngơ ngác của Baekhyun và Kyungsoo, Myeonsik liền kéo Baekhyun đi.

  -" Đi theo mình."

Kyungsoo cũng vội chạy theo.
Myeonsik kéo Baekhyun đi đến bên một cái bàn đá vắng người. Lôi cái laptop màu đen trong túi ra bắt đầu tra mạng. Xong rồi cậu xoay cái laptop về phía Baekhyun và Kyungsoo.

Vừa nhìn vào màn hình mấy giây, Kyungsoo hét lên còn Baekhyun thì chết lặng.

Trong màn hình hiện ra hai video clip: một quay lúc Baekhyun đang thay đồ, một quay Baekhyun đang múa may điên cuồng trong bữa tiệc.

Bên cạnh đó còn có một tấm hình chụp Baekhyun ở trường, đang ngồi học chăm chỉ. Với lời tựa: " Một đời sống khác của sinh viên gương mẫu."

"Cậu sinh viên có tên Byun Baekhyun học lớp....."
Ở dưới là hàng ngàn comment:

-" Mình sớm biết cậu ta là loại người như vậy. Đồ trai bao dơ bẩn..."

-" thật không ngờ nhìn bề ngoài lại không biết bạn ấy lại là một kẻ ăn chơi như vậy. Bởi vậy không nên đánh giá con người qua bề ngoài."

-" Nhìn bề ngoài cũng không ngờ cơ thể cậu ta đẹp thật đấy :\ "

-" Không biết giá một đêm của cậu ta bao nhiêu nhỉ.... Haha...."

.......

-" Mình là vợ chưa cưới của Chanyeol....chúng ta làm bạn đi...

Baekhyun lần lượt nhớ lại những lời của Da Hae. Cậu nhìn thấy sự giả dối trong từng lời nói, sự tốt bụng đó hoá ra là một màn kịch. Vậy thì đẩy cậu xuống nước, cho cậu mượn quần áo, sợ cậu bị ốm cho cậu uống thuốc là sự khởi đầu cho vở kịch chính ngày hôm nay.
  Một cái bẫy thật hoàn hảo để Baekhyun từng bước từng bước rơi vào mà không mảy may nghi ngờ. Baekhyun à, mày thật ngốc, mày đã vội vã tin người ta vô điều kiện. Mày đã quên mất cuộc đời này không ai cho không ai thứ gì. Tất cả đều phải có sự đánh đổi. Mày đã đánh đổi quá lớn rồi.

Baekhyun bật cười lớn, một nụ cười đau khổ. Myeonsik và Kyungsoo nhìn Baekhyun tràn đầy lo lắng.
  
Mặc kệ những tiếng xì xầm trong lớp, Baekhyun bỏ ngoài tai tất cả để bước vào chỗ ngồi. Nhưng chưa được bao lâu thì lớp trưởng đến thông báo thầy hiệu trưởng cho gọi Baekhyun.

Baekhyun đã lường trước chuyện này sẽ xảy ra. Vụ việc ầm ĩ như vậy lẽ nào trường lại không biết, chuyện gọi cậu lên là lẽ dĩ nhiên.

-" Cốc...cốc...cốc...."

-" Mời vào."

Baekhyun mạnh dạn đẩy cửa bước vào. Thầy hiệu trưởng đang ngồi xem giấy tờ, thấy Baekhyun bước vào thì đẩy gọng kính cao hơn và đứng dậy, chỉ tay vào bộ ghế trong phòng nói:

-" Ngồi đi em."

Baekhyun và thầy hiệu trưởng cũng không xa lạ mấy. Thầy từng giới thiệu Baekhyun dạy học cho cháu của thầy. Thằng bé rất quý cậu. Đợt hè vừa rồi, Baekhyun để cho thằng bé nghỉ xả hơi, nên vẫn chưa tiếp tục đến dạy.

-" Em biết vì sao thầy gọi em lên đây chứ."

Baekhyun gật đầu.

-" Thầy đã cho gỡ những bài đó xuống rồi. Nhưng thầy hối tiếc là thầy biết quá muộn, sự việc đã đồn ầm ĩ cả lên rồi.'

-" Dạ em biết."

Thầy hiệu trưởng nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Baekhyun hỏi:
-" Từ trước đến nay thầy luôn tin tưởng nhân cách của em và bây giờ thầy vẫn luôn tin tưởng em. Nên thầy sẽ không hỏi đã xảy ra chuyện gì vì thầy nghĩ như vậy sẽ trái với lòng tin của thầy."

Baekhyun xúc động ngước mắt lên nhìn thầy nói:

-" Em cảm ơn thầy."

Thầy hiệu trưởng thở dài nói tiếp:

-" Em biết đây là một trường tư chứ, và nó thuộc tập đoàn Y, một tập đoàn lớn của nước ta. Học bổng hàng năm của các em đều do tập đoàn này cấp."

Thầy với tay rót hai ly nước, đưa cho Baekhyun một ly:

-" Chuyện của  em đã đến tai bà chủ tịch. Phải nói là chính mắt bà ấy nhìn thấy em say thuốc ở bữa tiệc sinh nhật. Bà ấy đã ra quyết định đuổi học em."

Ly nước trên tay Baekhyun rơi xuống mặt bàn. Baekhyun vẫn biết sẽ xảy ra chuyện nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Cả người cậu bỗng phát cơn ớn lạnh.

Nếu bây giờ cậu bị đuổi học, mọi nỗ lực từ bao nhiêu lâu nay của Baekhyun sẽ đổ sông đổ biển. Cuộc sống sau này của cậu, Baek Ahn và mẹ thật mờ mịt.

Giọng thầy hiệu trưởng lại vang lên:
-" Thầy và các giáo sư đã nói giúp em trước mặt bà chủ tịch. Nhưng bà ấy khăng khăng đòi đuổi học em. Nếu ai muốn bênh vực em thì phải ra khỏi trường này. Thầy rất tiếc vì điều này "

-" Em hiểu thưa thầy, xin đừng vì em mà bị liên lụy. Ngày mai em sẽ nghỉ học. Bây giờ em xin phép được về lớp."

Baekhyun định đứng dậy đi ra nhưng thầy hiệu trưởng lại nói tiếp:
-" Có một điều để em tiếp tục học ở đây."

-" Điều kiện gì vậy thầy."

-" Đó là không có bất cứ quan hệ gì với Chanyeol."

Baekhyun ra khỏi phòng thầy hiệu trưởng sau khi buông ra câu khẳng định:

-" Xin thầy yên tâm, giữa em và Chanyeol không hề có bất cứ quan hệ gì."

Đi ra chưa được bao lâu, Baekhyun đã chạm mặt ngay kẻ hãm hại mình.
Da Hae và hai người bạn của cô ta. Baekhyun nhận ra một trong hai cô gái ấy là người đã xô cậu xuống hồ bơi. Da Hae mặc một bộ váy đen sexy rất đẹp, làm cho Baekhyun nhận ra cô là cô gái đã nhào đến hôn Chanyeol trong quán bar.

Da Hae vừa nhìn thấy Baekhyun từ phòng thầy hiệu trưởng đi ra thì liền cười nhạo:

-" Sao hả! Cảm giác làm người nổi tiếng thế nào."

Cô ta thật trơ trẽn, Baekhyun cứ nghĩ cô ta sẽ giả vờ oan khuất khóc lóc bảo không phải mình, nào ngờ cô ta lại tìm cậu gây sự.

Baekhyun không thèm trả lời cô ta tiếp tục bỏ đi nhưng Da Hae đã chặn lại.

-" Sao không trả lời tôi, có phải vì xấu hổ quá không?"

Lần này Baekhyun không tránh né nữa, cậu nhìn thẳng vào mặt Da Hae mỉm cười khinh miệt:
-" Cô thật đáng thương."

Da Hae bỗng xanh mặt tức giận hét:
-" Cậu nói ai đáng thương?"

-" Là cô."

Da Hae giơ tay định tát Baekhyun nhưng bị Baekhyun chụp lại, cậu đẩy mạnh cô ta ra, khiến cô nàng ngã nhào xuống sàn nhà. Hai cô bạn của cô ta quá bất ngờ không kịp đỡ cô nàng.

Họ định nhào đến đánh Baekhyun nhưng bị cậu trừng mắt liền sợ thu tay về.

-" Những chuyện cô làm với tôi, tôi coi như là tiền trả cho bộ đồ kia. Tôi cứ tưởng rằng chúng ta là bạn nên từng chúc mừng cho cô và Chanyeol. Nhưng bây giờ tôi thấy thật may mắn khi người Chanyeol thích không phải là cô. Hạng người như cô Chanyeol sẽ không bao giờ thích đâu."

-" Cậu tưởng cậu còn Chanyeol chống lưng à. Cậu chỉ là một tên sinh viên nghèo nàn thấp kém. Chanyeol rồi sẽ chán cậu thôi."

Đột nhiên một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau lưng Da Hae:

-" Ai nói cậu ấy không còn người chống lưng. Nếu các cô dám đụng vào cậu ấy tôi sẽ để các cô phải hối hận suốt đời "

Là Jongin, tại sao lúc cậu tuyệt vọng nhất luôn là anh ở bên an ủi cậu.

Ba cô gái thấy Jongin đi tới thì sợ hãi đứng rúm lại vào nhau

Jongin căm tức nhìn họ:
-" Tôi cấm các cô từ nay không được xuất hiện trước mặt cậu ấy, nếu không đừng trách tôi."

Nói rồi anh liền kéo Baekhyun rời đi.
-----
Chanyeol nhìn thấy Jongin đem đồ đến khách sạn cho Baekhyun. Thấy Baekhyun đã  đỡ hơn rất nhiều lên xe của Jongin thì mới yên tâm về nhà. Cậu ngã nhào ra ghế sô pha đau khổ.

Cậu muốn làm cho Baekhyun đau khổ, muốn cho Baekhyun hiểu cảm giác đau khổ là như thế nào. Nhưng không ngờ khi làm người khác đau thì cũng là làm chính mình bị đau

Nhìn Baekhyun đau đớn vật vã, trái tim Chanyeol như rướm máu. Cậu mệt mỏi nhắm mắt lại. Cả đêm qua cậu không hề chợp mắt

Nhưng chỉ vừa chợp mắt một lát thì điện thoại trong túi reo lên, cậu uể oải cầm điện thoại. Là tiếng của Sehun.

-" Anh Chanyeol xảy ra chuyện rồi, mau đến trường đi....."

Trên đường đến trường cậu nghe Sehun kể lại vắn tắt mọi thứ, khiến cho vận tốc của cậu càng tăng cao.

Cuối cùng cậu đến trường tìm Baekhyun, nghe Kyungsoo bảo Baekhyun bị gọi đến phòng thầy hiệu trưởng, cậu tức khắc chạy đến đó. Vừa chạy đến thì thấy Jongin kéo tay Baekhyun bỏ đi, sau lưng là Da Hae và hai cô bạn đang tức giận nhìn theo họ.

Baekhyun và Jongin thấy Chanyeol thì liền khựng lại

-" Anh làm ơn nói với vợ chưa cưới của anh là tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào hết và làm ơn từ nay hãy tránh xa tôi ra. Tất cả mọi chuyện đều vì anh mà ra. Tôi không muốn thấy mặt anh nữa."

Nói rồi, Baekhyun kéo tay Jongin bỏ đi, mặc cho Chanyeol đau khổ đứng nhìn theo bóng họ.

"Chanyeol! Xin lỗi anh. Em hết lần này đến lần khác làm anh đau khổ. Hết lần này đến lần khác đối xử tàn nhẫn với anh. Hãy quên một kẻ xấu xa như em đi"

Nước mắt đang chảy ngược vào trái tim Baekhyun khiến cậu cảm giác đau nhói.

Da Hae thấy Chanyeol đến thì nũng nịu giả vờ như vừa bị bắt nạt.

-" Chanyeol! Tự nhiên Baekhyun đến mắng nhiếc em, còn đẩy em ngã nữa, anh xem đầu gối của em bị trầy hết rồi này."

Nhưng Chanyeol đã quay lại đưa tay bóp cổ cô, đẩy mạnh cô vào tường.

-" Đừng tưởng tôi không biết những chuyện cô làm. Từ nay nếu cô còn dám đụng vào một sợi tóc của cậu ấy, tôi sẽ làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô bị biến dạng đó. Nên nhớ tôi không thích nói chơi bao giờ."

Rồi cậu quay sang hai cô bạn:

-" Cả các cô nữa."

Chanyeol tức giận bỏ đi. Cậu buông tay ra khiến Da Hae khuỵu xuống ho sặc sụa.

Da Hae nhìn theo bóng dáng Chanyeol tức giận nghĩ thầm: " Chanyeol, anh dám vì cậu ta mà đối xử với tôi như vậy. Hai người cứ chờ đấy tôi không để hai người được yên đâu."

------
Jongin đưa Baekhyun đến một nơi yên tĩnh.
-" Nếu muốn khóc thì cứ khóc thật to đi. Ở đây không ai nghe thấy đâu."

Như chỉ đợi có thế, những giọt nước mắt tuôn trào trên khuôn mặt xinh đẹp của Baekhyun.

Jongin thở dài đưa cho Baekhyun một cái khăn giấy:

-" Nếu đau lòng đến thế sao em lại phải nói ra những lời tuyệt tình như vậy. Sao em không cho mình và Chanyeol một cơ hội."

-" Có một cơ hội giữa em và anh ấy sao. Em chỉ là một kẻ nghèo hèn thấp kém."

-" Nhưng Chanyeol yêu em."

-" Chanyeol yêu em thì đã sao, khoảng cách giữa em và anh ấy là không thay đổi. Hôm nay thầy hiệu trưởng cho em biết trường đã đuổi học em. Điều kiện duy nhất để em có thể ở lại là rời xa Chanyeol."

-" Là mẹ Chanyeol ra quyết định đúng không?"

Baekhyun buồn bã gật đầu.

-" Baekhyun người em yêu là Chanyeol chứ không phải mẹ cậu ấy."

-" Nhưng em không xứng với anh ấy. Người xứng với anh ấy chỉ có Da Hae."

-" Baekhyun! Từ nhỏ đến lớn Chanyeol không có hạnh phúc, điều này làm nên sự lạnh lùng của cậu ấy như ngày nay. Hôn nhân giữa họ là cuộc hôn nhân hợp tác không có tình yêu. Em nhẫn tâm để cậu ấy sống trong bất hạnh hay sao. Người có quyền lựa chọn là Chanyeol chứ không phải mẹ cậu ấy hay là Da Hae. Hãy cho Chanyeol một cơ hội lựa chọn."

Baekhyun mỉm cười nhìn Jongin:

-" Anh đúng là một chàng trai tốt."

-" Chỉ tiếc là người ta thường không yêu những chàng trai tốt."

-" Chỉ là họ không xứng đáng."

-" Đừng tự ti như vậy, Baekhyun. Em yêu Chanyeol như vậy, hãy cho mình và cậu ấy một cơ hội."

-" Sao anh lại cho rằng em yêu Chanyeol."

-" Em chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt anh. Tuy em luôn nói không muốn thấy  Chanyeol nhưng em luôn nhìn thẳng vào mắt cậu ấy và em cũng chưa bao giờ nói ghét cậu ấy cả?"

Baekhyun muốn đến trường để học thành ra cúp học. Tạm biệt Jongin, Baekhyun bắt taxi tới bệnh viện thăm mẹ, cậu muốn tìm sự bình yên bên cạnh mẹ.

Bà Byun thấy con trai đến thăm mình thì rất vui.

Baekhyun thấy mẹ liền ôm chầm lấy, bà Byun khẽ vỗ nhẹ lên đầu đứa con trai yêu quý.

-" Có chuyện gì vậy con."

Baekhyun nhìn mẹ lắc đầu cười, trấn an bà.

-" Con chỉ nhớ mẹ thôi."

Bà Byun bật cười:

-" Lớn rồi mà vẫn như con nít vậy."

Đột nhiên bà Byun nhăn mặt ôm lấy ngực, Baekhyun lo lắng hỏi:

-" Mẹ làm sao vậy. Mẹ đau ở chỗ nào. Để con đi gọi bác sĩ."

-" Mẹ không có sao hết. Chắc tại hồi nãy ăn nhiều nên hơi đầy bụng khó chịu một chút."

Baekhyun nghi ngờ hỏi:

-" Mẹ không sao thật chứ."

-" Cái thằng này, mẹ đã bảo không sao rồi mà. Con mau về chuẩn bị đi làm không trễ người ta lại la đó."

-" Vậy con về đây. Có gì mẹ nhớ gọi bác sĩ nha."

-" Mẹ biết rồi."

*****
Cuối cùng cũng xong việc, Baekhyun mệt mỏi đi về nhà. Giờ này Baek Ahn đã ngủ say rồi, dạo này thằng bé rất ngoan. Không nhõng nhẽo, cũng không nói mơ trong lúc ngủ nữa.

Vừa mở cửa ra, Baekhyun đã nhìn thấy Baek Ahn đang ngủ say nhưng bên cạnh còn một người lạ nữa. Người đó có dáng người cao to, mái tóc đen láy, nắm chặt bàn tay của Baek Ahn mà ngủ.

Là anh ấy. Sao anh ấy lại ngủ ở đây. Baekhyun nhẹ nhàng đến bên cạnh, ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của anh trong lúc ngủ, Chanyeol như một đứa trẻ ngoan hiền lành.

Baekhyun nhẹ vuốt những sợi tóc rũ trên mặt anh rồi lấy chăn đắp cho hai người thật cẩn thận. Sau đó cậu lấy đồ rồi bước vào buồng tắm.

Nghe tiếng nước chảy róc rách, Chanyeol mới từ từ mở mắt ra. Đã lâu lắm rồi, anh thường đến chơi với Baek Ahn. Chờ đến khi Baekhyun bình an trở về thì mới ra về. Tình yêu thầm lặng này, anh sẽ chôn giấu trong lòng.

Hôm nay vì quá mệt mà anh ngủ quên mất. Nghe tiếng mở cửa, Chanyeol biết Baekhyun đã trở về, anh không muốn cậu khó xử khi nhìn thấy anh nên giả vờ ngủ tiếp.

Baekhyun tắm xong đi ra ngoài, thấy Chanyeol vẫn ngủ say. Cậu bần thần ngắm nhìn người con trai ấy.

Anh đã đến đây bao lâu rồi, Chanyeol. Làm sao em trả hết ân tình anh dành cho em.  Em chỉ là một đứa nghèo hèn, hoàn toàn không xứng đáng với anh.

" Em hãy cho mình và Chanyeol một cơ hội...... Chanyeol mới là người lựa chọn hạnh phúc cho mình....."
Những lời của Jongin văng vẳng bên tai, Baekhyun mệt nhoài ngủ gục bên bàn

Chanyeol nhẹ nhàng bế cậu đến bên cạnh Baek Ahn, đắp chăn cho cậu rồi mở cửa ra về.

*****
"Con gái thường không yêu những chàng trai tốt.
Càng những người khiến họ tổn thương, họ càng yêu sâu đậm."
Jongin à, xin lỗi vì đã không để Baekhyun đến với anh. 😢 ( Tui đau khổ quá mà)
Có đôi lúc nghĩ nếu Baekhyun mà đến với Jongin có lẽ tất cả đều không bi thương đến vậy!! 😣😣

Nhớ vote nha mọi người !! 😊
Hôm nay tui chăm quá còn gì 😄

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro