Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 1: Sự việc không mong đợi

"Chúng ta ly hôn đi!" – Khẩn Bạch lạnh lùng nói với cô.

Cô nhìn hắn một cách ngạc nhiên và tự trấn an mình rằng anh chỉ nói đùa để dọa cô.

"A..anh đang đùa phải không?" – Cô hỏi hắn

"Không! Tôi đang rất nghiêm túc với cô." – Hắn lạnh lùng

"Anh đừng giỡn như thế nữa, em không thích." – Hắn trừng mắt

"Thích hay không, đó không phải việc của cô."

"Như tôi đã nói" – Anh nói tiếp "Chúng ta ly hôn đi!"

"Nhưng tại sao? Sao lại như thế? Chúng ta đang sống rất hạnh phúc mà!"

Nghe cô nói như thế, hắn nhếch môi và gọi:

"Cho cô ấy vào!"

Một cô gái trẻ với một thân hình cân đối và mái tóc màu xanh ngọc bích bước vào, ngay lập tức sà vào lòng và ôm chặt lấy Khẩn Bạch. Cô ngạc nhiên, khuỵu xuống và đưa mắt ngước lên nhìn cô gái ấy. Anh đưa mắt nhìn cô, cười nhếch mép và nói:

"Đây là Tiểu Tuyết và từ giờ, cô ấy sẽ là cô chủ và sẽ là người thay thế cô. Kể từ giờ phút này, cô ấy có thể hành hạ hoặc làm tất cả những gì cô ấy thích đối với cô hoặc với bất cứ ai!" – Dứt lời, anh ôm hôn Tiểu Tuyết và làm những việc chim chuột trước mặt cô.

"Nhưng tại sao lại là nó?" – Cô nức nở.

"Vì cô ấy mang trong mình đứa con bé bỏng của tôi!" – Hắn cười.

Cô đau lắm. Chồng cô bị cướp đi bởi không ai khác chính là cô em gái nuôi của gia đình cô. Đứa em mà cô chăm sóc từng tí kể từ cái ngày mẹ cô qua đời. Cô im lặng, đứng dậy và chạy lên phòng cô. Hôm đó, cô đã khóc rất nhiều. Đó lần thứ 2 cô khóc kể từ khi mẹ mất.

.

.

.

Tối đó, vú Ân lên gõ cửa gọi cô xuống ăn tối, cô cố gắng để giọng không bị rung:

"Con không ăn đâu vú ạ!"

Được một lúc sau, cô nghe tiếng gõ cửa, một giọng nam trầm quen thuộc cất lên:

"Nhung Nhung?"

Đó là anh họ cô, Lâm Nguyên Nguyên.

"Có phải anh không, anh họ?"

"Anh đây, mở cửa cho anh vào với"

Cô cố gắng gạt đi những dòng nước mắt và chạy vào phòng tắm rửa mặt để cho anh không nhận thấy.

"Anh đợi em có lâu không?" – Cô gượng cười.

"Không, em cứ yên tâm." – Anh nói và lập tức nhận ra điều gì đó khác biệt ở cô em gái.

"Có chuyện gì xảy ra với em à?" – Anh ân cần.

"Đúng là không có chuyện gì có thể qua mắt anh được." – Cô dụi mắt

Cô không muốn anh họ thấy mình khóc nên đã cố kìm nén lại nhưng không hiểu tại sao nước mắt cô cứ thế tuôn ra. Cô cố giấu đi khuôn mặt đang khóc của mình bằng cách lấy cánh tay che nó lại. Lúc đó, cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh đặt kéo tay cô xuống. Cô ngẩng mặt lên, nhìn anh.

"Có chuyện gì rồi phải không?" – Anh hỏi, tay gạt đi nước mắt của cô em gái.

"Không có gì đâu.." – Cô gạt tay anh ra.

"Nếu em không muốn nói thì cũng không sao." – Anh đáp, lấy tay xoa đầu cô em gái.

"Cần gì thì gọi anh nhé! Anh về đây." – Anh nói tiếp.

"Vâng, anh về nhé, để em tiễn anh." – Cô nói nhỏ.

Cô dẫn anh xuống nhà, vừa bước xuống thì đôi cẩu nam cẩu nữ vừa về, tay hắn ôm lấy eo ả, cười đùa. Bỗng chốc, cô nhớ lại quãng thời gian trước kia của cô với hắn, lúc đó, cô đã rất vui và hai người họ cũng cười đùa như thế. Hắn vừa về, nhìn thấy cô với người khác, hắn cảm thấy khó chịu nhưng nghĩ lại thì cô chẳng là gì để cho hắn bực tức nên cũng phớt lờ nó.

Cẩn Nhi lúc đó quay lại vào nhà, bắt gặp anh cùng với "cô em gái" của cô ngồi trên sô-fa. Hắn đút cho ả từng trái nho, trái dâu. Cô giả vờ như không quan tâm và lặng lẽ bước qua họ. Hắn thấy cô đang lên lầu thì hét lớn:

"Cô xuống đây và lấy cho Tiểu Tuyết một ly sữa nóng ngay cho tôi!"

"Tôi không làm!" – Cô vừa bước xuống và hét vào mặt hắn.

Vừa bước lên phòng thì cô chợt nhớ là mình chưa ăn gì nên đã xuống bếp lấy ít đồ. Đang ăn thì cô cảm thấy buồn nôn nên cô vội vã đứng dậy lấy ly nước uống. Ả bước vào, lấy một bình sữa, bước tới chỗ cô và tự hất sữa và tự tát mình.

"CHÁT!"

"Á!!! Em xin lỗi chị, em không nên như thế, nếu chị không thích em thì em sẽ đi mà..." - Ả nức nở.

Hắn lao vào và nhìn thấy cảnh này liền hét lớn.

"Ai cho cô đánh cô ấy? Hả?"

Cô lạnh lùng bước lại gần ả, nâng ả lên và tát ả một cái thật đau.

"Á!!!" - Ả hét lớn.

"Thưa anh, cái này mới là tát thật!" – Cô to tiếng và bỏ lên phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #romance