Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Phía đông đại lục, Đông Lăng quốc, thủ đô Khánh Thiên.

Đào kép Thanh Vân lâu đang y a hát giai điệu dân gian phương Nam, còn Tô Trạc thì ngồi trong nhã gian tầng hai tự rót rượu uống, nhìn hắn rất là phong lưu. Tiểu nhị khách điếm phụ trách tầng này bưng rượu mới đến, lúc bày lên bàn không nhịn được nhìn lén vị tửu khách bên người.

Không phải điếm tiểu nhị có sở thích long dương hay là tên quấy rối, mà là lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, chỉ cần là mỹ nhân thì sẽ không phân biệt là nam hay nữ, đều làm người ta không thể không dừng chân thưởng thức.

Sau khi phục vụ xong rượu thượng hạng, điếm tiểu nhị lập tức lui ra ngoài, khi trở lại cầu thang lầu 2 hai thì gặp một tiểu nhị phục vụ bàn khác, bèn mở miệng nói: "Khách nhân bàn kia thật đúng như ngươi nói..." hắn lặng lẽ chỉ chỉ bình phong ngăn cách Tô Trạc, nghẹn nửa ngày cuối cùng mới nói ra lời trong lòng: "Thật đẹp mắt."

"Đúng rồi!" Người phục vụ còn lại dùng khăn trắng trên vai lau hai tay dính rượu, lén lút nói: "Ngươi nói xem, người khách nhân này... rõ ràng dáng dấp nhìn cũng bình thường nhưng lại làm cho người khác cảm thấy đẹp! Rất là đẹp!"

Vệ Thượng Vân vừa bước chân lên lầu thì nghe một câu như vậy. Hắn khẽ cau mày, trừng mắt cảnh cáo hai điếm tiểu nhị, lạnh lùng nói: "Các ngươi nói khách nhân ở bàn kia?"

Hai điếm tiểu nhị đều hoảng sợ, bọn họ làm nghề này mấy năm sớm đã luyện tốt nhĩ lực và thị lực, nhưng mà người trước mặt từ lúc lên thang lầu đến khi dừng lại trước mặt bọn họ, hai người lại không nghe được động tĩnh gì. Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thấy quý công tử trước mặt mặc quần áo trắng, tay cầm quạt xếp, tuổi tác chỉ vừa mới cập quan nhưng khuôn mặt tuấn mỹ lại nghiêm nghị lãnh khốc làm lòng người run sợ. Tiểu nhị bên trái vừa mới phục vụ Tô Trạc vội vàng nói: "Ngài chính là khách Tô tiên sinh nói đến sao? Mời bên này."

Vẻ mặt Vệ Thượng Vân lạnh lùng đi theo điếm tiểu nhị qua bình phong, hắn hơi khom người hành lễ với Tô Trạc, sau đó ngồi ở chỗ đối diện. Điếm tiểu nhị bị khí thế trên người Vệ Thượng Vân ép tới không thở nỗi, mặt đầy mồ hôi lạnh nhỏ giọng hỏi: "Khách quan có cần gì không?"

Vệ Thượng Vân lạnh lùng nói: "Người có đầu lưỡi quá dài sẽ sống không lâu."

Điếm tiểu nhị chảy mồ hôi liên tục, vội vàng nói: "Dạ! Dạ! Không nên nói nhiều, sẽ không có lần sau nữa."

Tô Trạc không giữ được vẻ mặt lãnh đạm nữa, không khỏi cười nói: "Được rồi, được rồi, đi xuống đi."

Điếm tiểu nhị như nhận được đại xá vội vàng lui ra, Tô Trạc uống một ly nữa rồi khẽ cười nói: "Sao ngươi lại tức giận vì những việc này."

Vệ Thượng Vân rót rượu cho Tô Trạc, không vui nói: "Tiên sinh có thể không thèm để ý, Thượng Vân thì không thể. Lần đi xa này tiên sinh đã đi một năm bốn tháng mười hai ngày, hiếm thấy hồi kinh, sao có thể để ô ngôn uế ngữ làm bẩn tai tiên sinh. Chỉ là Thượng Vân thật không rõ, vì sao tiên sinh không về chỗ ở của mình mà lại đến trà lâu này? Tiên sinh phong trần mệt mỏi nên nghỉ ngơi cho thật khỏe, sau đó hãy tới đây cũng..."

Tô Trạc nhức đầu nói: "Dài dòng quá."

Vệ Thượng Vân: "..."

"Cảm ơn ý tốt của ngươi, Thượng Vân, không phải là ta trách ngươi." Tô Trạc cười khẽ một tiếng: "Chỉ là, lòng ngươi càng nên đặt ở... ừ chỗ cao hơn."

Vệ Thượng Vân không nhịn được nói: "Chuyện của tiên sinh đối với ta cũng rất cao xa."

Tô Trạc nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu không nói lời nào.

Vệ Thượng Vân nhìn Tô Trạc.

Hắn quen người này đã mười bốn năm.

Không thể nghi ngờ Tô Trạc là một người hết sức tài giỏi, rõ ràng lần đầu gặp gỡ chật vật như vậy, nhưng hắn học bất cứ thứ gì cũng đều rất nhanh, giống như trên đời không có thứ gì hắn không học được. Thân phận hắn thần bí khó lường, rõ ràng là người có phong độ lại biết tận hưởng nhưng làm sao cũng không thể tra ra chút bối cảnh nào của hắn. Hơn nữa nụ cười của hắn, dù là qua bao nhiêu năm đều làm người ta cảm thấy thật hư ảo.

Nụ cười của hắn quá nhạt, nhạt đến dường như không có, tiếng cười hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo xa cách.

Vệ Thượng Vân nhỏ giọng nói: "Nếu ta trở thành hoàng đế, nhất định sẽ phong tiên sinh là quốc sư."

Tô Trạc uống cạn ly rượu, bất lực nói: "Cửu hoàng tử cẩn thận tai vách mạch dừng. Dù có phù chú ta đưa cho ngươi, cũng không phải là an toàn tuyệt đối."

Vệ Thượng Vân lại vì hắn rót rượu, lãnh đạm nói: "Năng lực của tiên sinh ta đương nhiên rất rõ ràng, quốc sư mới nhậm chức có bao nhiêu cân lượng cũng không phải tiên sinh không biết, hắn ngay cả mánh khóe nhỏ của tiên sinh cũng không phá được, làm sao xứng làm quốc sư của Đông Lăng quốc ta."

Tô Trạc lắc đầu: "Hoàng thất mặc dù biết được sự tồn tại của người tu chân nhưng đối với dân chúng bình thường, thậm chí du hiệp giang hồ và quan viên triều đình mà nói, quốc sư chính là cao thủ cấp đại tông sư của Đạo giáo. Có hắn trấn thủ hoàng cung, tự nhiên sẽ diệt được rất nhiều suy nghĩ của bọn người xấu. Mặc dù con đường đạo pháp tu chân của hắn không được tính là tinh thâm nhưng ở trong phàm giới có thể xem như là cao thủ hạng nhất."

Vệ Thượng Vân nhìu mày: "Tiên sinh từng nói cảnh giới tối cao của võ đạo chính là Phá vỡ hư không, mà người đạt cảnh giới này tương đương với Đại thừa kỳ. Quốc sư đương nhiệm có thể nói là cao thủ cấp Đại tông sư nhưng cũng chỉ tương đương tu giả Kim đan kỳ, cách Đại thừa kỳ khoảng ba đại cảnh giới."

Tô Trạc lắc đầu: "Dùng võ nhập đạo vốn khác với tu chân, Phá vỡ hư không rất huyền diệu khó giải thích. Tuy nói Đại tông sư cách xé rách hư không chỉ có nửa bước nhưng mà nửa bước này càng khó khăn hơn so nửa bước nữa là phi thăng của tu giả."

"Nhưng quốc sư hiện giờ chưa phải là tu giả Kim đan." Vệ Thượng Vân mặt lạnh không vui nói: "Chẳng qua là nhờ ân huệ sư môn."

"Ngươi cũng biết là ân huệ sư môn. Thừa Thiên kiếm phái không chỉ là quốc giáo, mà còn là môn phái đứng đầu tu chân giới ở Đông đại lục, ngươi đừng nên nói nhảm nữa. Với lại nếu quốc sư sử dụng pháp thuật, ở phàm trần này ngoài võ giã Phá vỡ hư không, dù Đại tông sư có tới thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân, đây là nói tình huống quốc sư không dùng pháp bảo. Quốc sư là để phòng người tu đạo của nước khác chứ không phải người phàm. Nếu không phải bởi vì..." Tô Trạc ngừng nói: "Nếu không phải bởi vì một ít nguyên nhân, Thừa Thiên kiếm phái sẽ không phái đệ tử dưới Kim đan làm quốc sư Đông Lăng quốc."

Dường như nghĩ đến chuyện gì không vui, Tô Trạc khẽ lắc đầu, hắn nghiêng đầu nghe ngoài cửa sổ truyền tới tiếng hát của đào kép dưới sảnh chính lầu một, chậm rãi nhấp chén rượu.

Lại là như vậy.

Vệ Thượng Vân không ngạc nhiên với trạng thái lúc này của Tô Trạc, hoặc là nói hắn rất quen thuộc. Từ khi bọn họ bắt đầu quen biết vào mười bốn năm trước, nam nhân trước mặt chỉ cần nhắc đến đề tài liên quan đến tu tiên đều sẽ rơi vào trạng thái không tốt như vậy. Những hành động này, thái độ này giống như dù bọn họ có quen biết bao lâu, hắn chỉ là một người xa lạ đối với người trước mặt.

Nhưng những thứ này cũng không ngăn được Vệ Thượng Vân mười năm như một ngưỡng mộ vị tiên sinh thích chu du tứ hải này. Quốc sư tiền nhậm thật sự là đại năng, ít nhất ở trong mắt phàm nhân là vậy, nhưng Vệ Thượng Vân không hề xem trọng vị quốc sư đương nhiệm trong Lăng Tiêu lầu. Ở trong mắt hắn, Tô Trạc còn mạnh hơn quốc sư tiền nhiệm, là một người đáng để hắn tôn kính vạn phần.

Vệ Thượng Vân đưa cho Tô Trạc một tờ giấy mỏng, trên đó vẽ những hoa văn kỳ quái: "Tiên sinh, từ khi ngài rời kinh vào năm trước, quốc sư góp ý với phụ hoàng muốn khắc trận pháp cầu phúc khắp nơi ở kinh thành, không biết ngài có nhìn ra manh mối gì không?"

"Ta không am hiểu trận pháp lắm." Tô Trạc nhìn cẩn thận, sau đó lắc đầu nói: "Dường như không có ý nghĩa gì, chỉ là hình vẽ bình thường thôi."

Vệ Thượng Vân gật đầu nói: "Chắc là quốc sư muốn làm phụ hoàng vui vẻ nên tùy tiện vẽ ra mà thôi.

Tô Trạc lẩm bẩm nói: "Nếu thật là thế thì tốt."

Vệ Thượng Vân nhìn Tô Trạc, so với mười bốn năm trước, người đối diện đã hoàn toàn không còn chút chật vật và nghèo khổ nào, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận nhưng lại không có để râu. Mái tóc đen dài mềm mại được búi lên và cố định bằng một cây trâm gỗ đơn giản, hắn mặc một trường sam màu xanh mộc mạc, quanh thắt lưng cũng không đeo bất cứ trang sức gì, nhưng thật ra đây là một người quen hưởng thụ cũng như thích điều đó. Trâm gỗ trên đầu hắn được khắc từ đoạn gỗ trung tâm nhất của gỗ đào vạn năm được tiến cống, áo trong thì được may bằng gấm tuyết thượng hạng nhất, hoa văn của trường sam tuy bên ngoài nhìn như phổ thông đơn điệu nhưng lại là ám văn do tú nương giỏi nhất kinh thành thêu lên, chỉ khi có ánh mặt trời chiếu vào mới nhìn ra được sự xa hoa của nó.

Người này nhìn giống như lời hắn nói, đi theo mình bởi vì tiền tài vào quyền thế nhưng ở kinh thành này, người có thể cho hắn những thứ đó có đếm hai tay cũng không hết, trong đó có một nửa còn là những huynh đệ quyết tranh hơn thua cùng mình. Vệ Thượng Vân suy nghĩ rất lâu, buồn bực rất lâu nhưng cũng không thể nghĩ ra tại sao người này lại nguyện ý đi theo mình, hoặc là nói, nếu có một ngày người này muốn rời khỏi mình, hắn cũng không có cách nào giữ lại đối phương.

Tiên sinh của hắn là một người có vẻ ngoài rất bình thường, bình thường đến không có điểm gì để khen. Nhưng mỗi một người nhìn Tô Trạc đều sẽ cảm thấy đây là một người đẹp. Dù từ góc độ nào đi xem, đi cảm nhận thì cũng được gọi là đẹp.

Người đẹp mắt luôn làm người xem thấy cảnh đẹp ý vui, hơn nữa thứ mà Tô Trạc mang đến cho mọi người không phải là cái đẹp nhìn bằng mắt mà là thứ gì đó đánh sâu vào tâm trí không thể miêu tả rõ.

Tô Trạc lấy lại tinh thần thì thấy Vệ Thượng Vân ngồi đối diện đang nhìn hắn đến ngẩn người, vị tiên đế tiền nhiệm này bất lực thở dài một cái, gõ bàn nói: "Thượng Vân, hiếm thấy đến nơi này, không cần nghiêm túc thế, các cô nương dưới lầu phục vụ tận tình như vậy, phải cho chút mặt mũi chứ."

Vệ Thượng Vân nhíu mày nói: "Những người dưới lầu kia chỉ là dung chi tục phấn, nếu tiên sinh thấy vui vẻ, Thượng Vân sẽ tìm cho ngài người tốt hơn."

Tô Trạc nghe vậy thì bật cười. Hắn lắc đầu, tiếp tục thưởng thức nhạc khúc dưới lầu.

Nhìn bề ngoài thì là như vậy.

Nhưng trên thực tế, Tô Trạc đang nói chuyện trong đầu với một tồn tại khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro