Chương 6
Tất cả sinh linh trên Tiên giới đều biết, dãy thiên hà tên Kỳ Thủy chảy qua Cửu Trọng Tiên Cung chỉ thuộc về duy nhất một người là Linh Ẩn Tiên Tôn, cũng là người tạm thay thế vị trí Tiên Đế hiện giờ. Bất cứ ai dám phá hư thứ gì trong thiên hà này đều sẽ bị vị tiên tôn kia trừng phạt nghiêm khắc.
'Chiêm bỉ kì Áo, lục trúc y y. Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.'
(Kinh Thi, Thi. Vệ phong. Kì úc, chương 1) (Trông kìa trên khúc quanh của sông Kỳ, tre xanh tốt rườm rà, [Nước Vệ] có người quân tử thanh tao, như cắt như giũa thật chăm chỉ, như dùi như mài thật tinh tế.)
Thiên hà này bởi vì Linh Ẩn Tiên Tôn mà có tên như vậy, cũng chỉ có Linh Ẩn Tiên Tôn mới có thể hoàn toàn xứng với hai chữ 'quân tử'.
Nhưng mà ít có ai biết rằng dưới dòng Kỳ Thủy còn có một động thiên khác, chính Thanh Trạc tiên đế trong lần xuất quan cuối cùng đã dùng thuật vận chuyển ngũ hành đem động phủ của mình chuyển tới dưới dòng Kỳ Thủy. Chỉ là hắn chưa ở được mấy năm, đã vì cứu tên nghiệt đồ thành ma Thượng Quan Miên Đường mà về cõi tiên. Hiện giờ địa cung Kỳ Thủy này đã trở thành cấm địa tuyệt đối, chỉ có tam tôn Tiên giới mới có thể đi vào.
Hạ An Ninh, bạch y như tuyết, tính tình lại nóng như lửa bước nhanh vào địa cung băng lạnh, nhưng khi vừa bước vào chính điện thì lập tức dừng lại.
Không phải do hắn mà vì có người đang nghỉ ngơi ở chính điện.
Tòa cung điện này đã có hơn ba trăm năm không thắp nến, trong địa cung tối tăm chỉ có vài sinh vật phù du lóe lên ánh sáng yếu ớt. Nhưng điều này không gây trở ngại gì đối với Hạ An Ninh, một trong ba vị đứng hàng tôn ở Tiên giới. Hắn có thể thấy rõ ràng sâu trong bóng tối có một người lặng yên dựa vào vách đá.
Người này mặc áo bào màu xanh lam đơn giản, bên ngoài phủ một chiếc áo lụa mỏng trong suốt. Hắn ăn mặc rất kín đáo, cúc áo trước ngực buộc đến nút trên cùng che toàn bộ cổ lại. Tay áo rộng lớn che đi hai tay, ngay cả khuôn mặt đang ngủ cũng bị mái tóc dài che kín, chỉ có ngực phập phồng cho biết hắn không phải là con rối. Từng dòng Kỳ Thủy trong suốt chảy ra từ khe hở địa cung như dòng suối nhỏ, men theo vách tường chảy tới ao sen trong cung điện, cuối cùng lại theo mạch ngầm chảy về Kỳ Thủy. Và lần này chúng nó làm ướt quần áo và mái tóc dài của người này, có lẽ còn có mặt mũi gò má. Chúng nó dịu dàng vuốt ve nam tử đang say ngủ, nhẹ nhàng quét qua cổ và cánh tay của hắn, lưu luyến không muốn rời đi.
Bước chân Hạ An Ninh chỉ dừng lại ba giây, sau đó đi đến bên người ngủ say đã gần như ướt đẫm kia, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, tỉnh lại đi."
Người nọ không trả lời.
Hạ An Ninh lộ vẻ không kiên nhẫn, lớn tiếng nói: "An Di Âm! Tỉnh lại đi!"
Cuối cùng người nọ cũng động đậy.
Hắn từ từ ngồi dậy và gạt tóc đang che mặt qua một bên, đúng như dự đoán, dòng nước lạnh băng đã làm ướt hoàn toàn mặt mày. Đó là một gương mặt tuấn mỹ, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi môi hơi đỏ tím, và đôi mắt màu hổ phách không cách nào che giấu bi thương, tất cả đều làm tăng thêm vẻ đẹp kỳ dị của hắn. Đây dường như là một gương mặt làm vô số người muốn đi bảo vệ, nhưng khí tức của hắn lại giống như dòng Kỳ Thủy phía trên, lạnh băng, dịu dàng, thấm đẫm vạn vật.
Làm gì cần bảo vệ? Đây rõ ràng là một tồn tại để che chở vô số người.
"An Ninh." An Di Âm lẳng lặng nhìn hắn: "Ta vừa mơ thấy bệ hạ."
Hạ An Ninh dựa lưng vào bức tướng ẩm ướt, trượt chân ngồi xuống đất: "Lại là chuyện gì?"
Hắn rất thích ngồi bên cạnh An Di Âm, hoặc có lẽ nên nói không có ai không thích việc này. An Di Âm là một người vô cùng ôn nhu, bất kể người nào ngồi bên hắn cũng cảm thấy ấm áp, dường như không có chuyện phiền não nào không thể nói với hắn, dường như không cảm nhận được thống khổ sắp đè nát xương sống và dường như không có khó khăn nào không thể giải quyết.
Nhưng mà...
Người có thể mang lại cảm giác này cho An Di Âm đã không còn nữa.
"Là chuyện rất lâu về trước, khi đó bệ hạ còn rất nhỏ, cao chưa tới eo ta." An Di Âm cười khẽ, chậm rãi nói: "Hắn ôm một thanh kiếm còn cao hơn hắn nhìn lên thiên hà, sau đó nói với ta..."
".....Huynh thích nó, vậy cô tặng thiên hà này cho huynh như thế nào?"
"Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Nếu đã tặng huynh, vậy thiên hà này đổi tên là Kỳ Thủy đi."
"Một giấc mộng rất đẹp." An Di Âm đứng lên đi đến chỗ sâu trong bóng tối: "Tựa như mới xảy ra ngày hôm qua."
"Sư huynh." Hạ An Ninh ngẩng đầu làm dòng nước lạnh băng ướt đẫm khuôn mặt diễm lệ lạnh lùng của hắn: "Huynh nên nghỉ ngơi thật tốt, địa cung lạnh băng này không phải là nơi để luyện thần hồn."
Bước chân An Di Âm không có dừng, hắn đưa lưng phất tay với Hạ An Ninh , hòa nhã nói: "Cảm ơn đệ. Địa cung lạnh lẽo, đệ không nên ở lại lâu."
Hạ An Ninh nhìn bàn tay đã bị đông cứng tím bầm của mình, sao lại nói là lạnh lẽo, rõ ràng là lạnh đến thấu xương. Địa cung dưới Kỳ Thủy này nằm ở trên hàn mạch, quanh năm lạnh lẽo thấu xương nhưng lại không đóng băng, tiên nhân có tu vi bình thường tiến vào chỉ qua mấy hơi thở sẽ bị đông chết. Cõ lẽ chỉ có Linh Ẩn Tiên Tôn An Di Âm vốn linh mạch âm hàn lại tu luyện hàn công mới có ở đây lâu.
An Di Âm bỗng nhiên dừng bước nói: "An Ninh, đệ là người duy nhất trong chúng ta có thể sử dụng Âm Dương Luân Hồi Bàn, tung tích của bệ hạ đều nhờ đệ."
Hạ An Ninh hừ một tiếng: "Vậy thì hãy mở ra kết giới trên chiến trường."
An Di Âm thở dài nói: "Không thể nhanh hơn được nữa. Nếu mở sẽ làm cho linh khí tràn ra, qua thời gian ngắn nhân giới sẽ lâm vào cảnh núi đao biển lửa."
Hạ An Ninh khinh thường nói: "Tồn vong của Nhân giới có liên quan gì đến ta đâu."
An Di Âm xoay người dùng ánh mắt không đồng ý nhìn hắn: "Nói với ta thì không sao nhưng đừng nói những lời này trước mặt nhị sư huynh đệ."
"Phó Khiêm Văn không phải là sư huynh của ta." Hạ An Ninh không vui nói: "Hừ, đợi hắn có thể thắng được ta ở lễ mừng Ngô Đẳng Chi Phụ, lúc đó kêu hắn một tiếng nhị sư huynh cũng không muộn?"
An Di Âm thở dài lắc đầu: "Đừng có lộn xộn..."
Dừng một chút, hắn chậm rãi nói: "Còn... bao lâu nữa?"
"Dựa theo tốc độ bây giờ, vẫn còn một năm nữa." Hạ An Ninh lấy ra Âm Dương Thiết Bàn từ trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve một chỗ có dấu vết mờ nhạt trên đó: "Còn một năm nữa!"
An Di Âm thở dài nói: "Tạo thành nhiều giết chóc như vậy, là lỗi của ta."
"Có liên quan gì đến sư huynh đâu." Hạ An Ninh hừ lạnh nói: "Cuộc chiến Tiên Ma đã bắt đầu từ thời thượng cổ, tuy là giữa chừng có ngưng chiến nhưng người khơi mào lần nữa là Thượng Quan Miên Đường, làm Nhân giới thành nơi đất cằn sỏi đá cũng là hắn. Sư huynh làm sai cái gì?"
An Di Âm trầm giọng nói: "Ta đồng ý hằng năm mở ra kết giới chiến trường 3 ngày, đó là tội lỗi lớn của ta."
Hạ An Ninh cau mày nói: "Nếu không làm như vậy, sao có thể biến hai mươi năm chờ đợi thành mười lăm năm?"
Hắn vung tay áo, lạnh giọng nói: "Đừng nói là năm năm, nếu có thể sớm một ngày tìm được bệ hạ thì trăm họ lầm than lại có làm sao!"
Hạ An Ninh cho rằng sư huynh sẽ mắng hắn lại không ngờ đối phương chỉ im lặng. Hạ An Ninh có chút lo lắng vừa rồi mình thật sự chọc giận vị sư huynh có lòng nhân từ này. Vừa muốn mở miệng xin lỗi đã nghe đối phương chậm rãi nói: "Từng có lời đồn đãi... người bị chết ở Di Thế Chi Địa, linh hồn sẽ không trở về bên người Ngô Đẳng Chi Phụ, đưa vào Luân Hồi Chi Tỉnh (giếng luân hồi)..."
"Đó là lời nói vô căn cứ!" Hạ An Ninh tức giận quát to: "Lời nói vớ vẩn như vậy, sư huynh cũng nói ra được."
An Di Âm yên lặng.
"... Ta sẽ không xin lỗi." Hạ An Ninh hít thở sâu: "Ta sẽ tìm được, ta nhất định sẽ tìm được bệ hạ."
Hắn vung tay áo rời đi: "Gởi lời hỏi thăm của ta đến bệ hạ, hôm nay ta sẽ không đến thăm ngài."
An Di Âm nhìn bóng lưng Hạ An Ninh rời đi địa cung tối tăm, chút ánh sáng từ những sinh vật phù du lơ lửng xung quanh làm khuôn mặt tuấn tú tao nhã của hắn chớp tắt trong bóng tối. Vị Tiên đế tạm thời này khẽ thở dài một tiếng, tiếng thở dài này đã để lộ sự mệt mỏi mà hắn che giấu bấy lâu nay.
Hắn lại lần nữa đi đến chỗ sâu trong chính điện, quần áo dính ướt nhanh chóng khô ráo trong lúc hắn di chuyển, đến khi đi vào chính điện toàn thân hắn đã hoàn toàn khô ráo nhưng mà vẫn lạnh thấu xương.
Nhưng mà 'người' trên giường cũng không quan tâm.
Đó là một thân thể không đầu, mặc hoa phục minh hoàng sắc, phối hợp với tiên bảo đỉnh cấp, đang ngủ trên tấm đệm giường mềm mại hoa lệ. Nhưng dù đây là căn phòng duy nhất trong địa cung có ánh sáng bầu trời xuyên qua và nó nguy nga lộng lẫy biết bao, cũng không cách nào che giấu được nằm trên đó là một thi thể tái nhợt và không có đầu.
"Bệ hạ..." An Di Âm ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái lạnh như băng của thi thể: "... Trạc sư đệ..."
Huynh thích nó, vậy cô tặng nó cho huynh như thế nào?
Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma. Nếu đã tặng huynh, vậy thiên hà này đổi tên là Kỳ Thủy đi.
Không cần nói cảm ơn. Huynh là sư huynh kêu cô sư đệ là được rồi, bệ hạ bệ hạ, nghe rất đáng ghét.
"Thật xin lỗi... là sư huynh vô năng..." Tay hắn khẽ run: "Ngay cả đầu đệ...cũng không có cách nào đoạt lại..."
Da thịt đối phương truyền tới nhiệt độ còn lạnh hơn địa cung dưới Kỳ Thủy cả trăm lần.
"Trạc sư đệ..."
"Trạc sư đệ..."
"Trạc sư đệ... đệ mau... trở lại đi..."
"Mau về nhà đi..."
Cười nhiều hơn được không?
Bất kể là lúc nào nếu có thể cười vẫn tốt hơn.
Cô sao? Không có chuyện gì buồn cười, vì sao cô phải cười?
Hơn ba trăm năm qua, mỗi khi vào giờ phút này, một ý nghĩ làm An Di Âm sợ hãi vẫn luôn tàn nhẫn chiếm lấy trái tim hắn. Nhưng mà thời gian ba trăm năm đã làm hắn quen với sự kiềm chế, lần này cũng giống như vậy.
Ánh sáng lờ mờ từ bầu trời chiếu xuống làm khuôn mặt tái nhợt của hắn hơi ửng đỏ, trời đã sáng.
Vẫn còn một năm...
Còn một năm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro