Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Chương 15

Rất rõ ràng Hạ An Ninh không nhận ra Tô Trạc.

Điều này là đương nhiên vì gương mặt này của Tô Trạc quá phổ thông, không có người qua đường nào sẽ để ý tới. Hơn nữa, khí tức trên người hắn cũng rất bình thường, không có sự khác biệt với người thường ở nơi này, chẳng có chút linh khí nào. Tuy thần thức hắn rất khác thường, mặc dù hoàn toàn thu liễm lại nhưng cũng không tránh khỏi sự dò xét bởi thần thức cường đại của Hạ An Ninh. Nhưng mà hắn có hệ thống, thông qua cách đổi điểm để cô lập hoàn toàn thần thức mình khỏi không gian này, dù Hạ An Ninh có mạnh thế nào cũng không thể phát hiện ra.

Tô Trạc có nhận ra Hạ An Ninh không?

Câu trả lời tất nhiên là có, gương mặt của Hạ An Ninh quá rực rỡ, chói đến độ bất kỳ ai nhìn thấy một lần cũng sẽ nhớ mãi. Khí tức trên người Hạ An Ninh quá đặc biệt, dù trên thiên cung nhân tài vô số cũng không thể nhầm lẫn được. Thần thức của hắn cũng như bản thân hắn, rực rỡ, nóng bỏng mãnh liệt như hỏa diễm, không ngại tỏa ra ngọn lửa nóng rực bền bỉ như muốn thiêu hủy tất cả mọi thứ xung quanh để đạt được mục tiêu.

Giờ Tô Trạc đã không phải là Thanh Trạc tiên đế nhưng Hạ An Ninh sao lại không phải như trước đây? Khuôn mặt luôn giả vờ lạnh lùng kia được bao phủ bởi một lớp sương trắng, lông mày luôn nhăn lại, đôi mắt lộ vẻ ngang ngược và lo lắng. Thuật pháp che mắt kia không thể ảnh hưởng đến Tô Trạc, và những thuật pháp đó là do hắn dạy cho Hạ An Ninh. Trong nháy mắt đối mặt đó đã đủ cho thần thức Tô Trạc nhỡ rõ diện mạo của Hạ An Ninh, hắn theo bản năng muốn nhìn theo nhưng lại không đuổi kịp tốc độ của đối phương.

"Ngươi rõ ràng là muốn gặp hắn." âm thanh trong đầu nói: "Sợ hãi rụt rè như vậy không phải là tính cách của ngươi."

Tô Trạc thờ ơ nói: "Chuyện muốn làm chưa chắc có thể làm được. Ba tám, đề tài này nên chấm dứt ở đây."

Hệ thống lộ thái độ khác thường tiếp tục nói: "Không thử sao có thể biết được, nếu như ba tên trung khuyển của ngươi khác với Thượng Quan Miên Đường thì sao?"

Tô Trạc chậm rãi nói: "Nhưng cái giá của việc nếm thử thất bại ta không thể thừa nhận nổi." Dừng một chút, lần đầu tiên hắn nói với hệ thống ý nghĩ thật sự trong lòng mình: "Sự phẫn nộ và căm hận của Miên Đường đều do ta từng nét viết thành, hắn là nhân vật chính của ta, thế giới này cũng là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ta, mỗi một bước đi của hắn đều do ta tự mình thiết kế, hắn có bao nhiêu oán hận đối với những bất công đã từng chịu, không ai có thể rõ ràng hơn ta."

"Vì vậy không cần thiết phải thử, ta không muốn ngu xuẩn đi làm một việc mà biết rõ khả năng thất bại rất cao và không thể gánh nổi hậu quả của việc thất bại đó." Tô Trạc nói: "Hơn nữa, ta chỉ là khách qua đường của thế giới này. Đợi sau khi ta đã tận mắt nhìn hết thế giới hoàn mỹ nhất của mình, ta sẽ rời khỏi nơi đây. Chẳng sợ bọn họ sẽ không tính toán những việc đã qua như lời ngươi nói, vậy ta cần gì phải mang đến đau khổ lần thứ hai cho bọn họ do sinh ly đâu?"

Hệ thống không nói gì nữa.

Tô Trạc đột nhiên khẽ cười nói: "Nghĩ kỹ thì người luôn bầu bạn với ta từ đầu đến cuối, chỉ có ngươi 38."

Hệ thống lạnh lùng nói: "Ta đây chỉ hoàn thành công việc của mình thôi."

Tô Trạc cười nói: "38 chỉ là số hiệu của ngươi đi, ngươi có nghĩ nên đặt một cái tên khác không?"

Hệ thống trào phúng nói: "Danh xưng đầy đủ là 0038, Tô Trạc, dù ta muốn đặt tên cũng không cần một sinh vật cấp thấp như ngươi đặt cho và tộc của ta cũng không có tên gọi."

Tô Trạc bất đắc dĩ nói: "Nếu ngươi cứ cố chấp như vậy thì thôi."

Hệ thống im lặng trở lại.

Bởi vì khúc nhạc đệm của Hạ An Ninh, Chung Cẩm Niên và Vạn Lục Thời cũng có chút suy nghĩ riêng, thậm chí dọc theo đường đi không có cãi nhau lần nào. Ba người vội vã lên đường, chỉ tốn 12 ngày đã đến biên giới Liễu Châu, đi thêm một ngày đường nữa là sẽ tiến vào quận Vũ Sơn của Tài châu, mà phía sau quận Vũ Sơn chính là "Chúc gia thành" nổi tiếng ở vô số quốc gia, và Thắng Khước Nhân Gian Các được xây ở nơi đó."

Đó là 'Thành' do ba quận lớn nhất Tài châu cấu thành, thành trì này được bao bọc hoàn toàn bởi tường đồng vách sắt, cho dù cách biệt hoàn toàn với thế giới cũng có thể vô tư mà sống cuộc đời xa xỉ, nó xinh đẹp giàu có hơn bất kỳ thủ đô của quốc gia nào, là thánh địa mà vô số thương nhân hướng tới, thậm chí trong thành còn thành lập liên minh thương nghiệp do Chúc gia đứng đầu. Đây là hành vi coi rẻ hoàng quyền nhưng không có người nào dám nói nhiều nửa lời, tuy rằng hiện tại Đông Lăng quốc quốc thái dân an, hoàng quyền do đế vương nắm giữ, nhưng vẫn như cũ không dám động một chút nào vào Chúc gia như có thần trợ giúp.

Nhưng hành trình của ngày hôm nay không giống như mọi khi. Mỗi lần Chung Cẩm Niên đều tính trước tốc độ và thời gian đi của tuyến đường phía trước một cách chính xác và tỉ mỉ, làm Tô Trạc phải đổi mới cách nhìn với vị thân (biến) sĩ (thái) này, đồng thời thêm thuộc tính 'rối loạn ám ảnh cưỡng chế' cho đối phương. Tuy nhiên, lần này Chung Cẩm Niên nói nếu tăng tốc độ tiến về phía trước thì tối nay nhất định sẽ vào được địa phận quận Vũ Sơn của Tài Châu. Vì vậy ba người giơ roi thúc ngựa lao đi về phía trước nhưng đáng tiếc là có sự chênh lệch so với dự đoán của Chung Cẩm Niên, ba người rất bi thảm phải ngủ nơi hoang dã ngoài thành.

Mặt mũi Vạn Lục Thời có chút tiều tụy, nàng dựa vào người Tô Trạc lạnh lùng nói: "Chung Cẩm Niên, đây là sự đảm bảo chắn chắn của ngươi?"

Sắc mặt Chung Cẩm Niên cũng tái nhợt vì hành trình gấp gáp trong nhiều ngày, hắn ngồi bên đống lửa, bàn tay thon dài vuốt nhẹ cái đầu nhọn cỡ ngón tay của con rắn màu đen, khẽ cười nói: "Ta nói tối nay nhất định có thể ngủ ở quận Vũ Sơn Tài Châu, ta đâu có nuốt lời."

Vạn Lục Thời dựng mày liễu: "Chung Cẩm Niên, ngươi cố ý phải không?"

Tô Trạc nhức đầu nói: "Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, nghỉ ngơi sớm chút đi."

Vạn Lục Thời hơi cúi đầu, đôi mắt nàng sáng trong như nước, da trắng mịn như mỡ, giọng nói nhỏ yếu mềm mại bất lực: "Tô lang, lúc này ngươi cũng không giúp người ta sao?"

Tô Trạc thờ ơ nói: "Ta cũng hơi mệt rồi, Vạn cô nương, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Vạn Lục Thời mím môi, không nhịn được nữa xoay người rời đi: "Tô lang, lòng dạ ngươi thật tàn nhẫn!"

Chung Cẩm Niên ngồi đối diện qua đống lửa cười nói: "Vạn cô nương mặc dù hơi trẻ con nhưng lại xinh đẹp hiếm thấy, Tô tiên sinh làm vậy không phải rất đáng tiếc sao."

"Giang hồ này không có người ngây thơ." Tô Trạc nói: "Cũng không phân chia nam nữ."

"Quả thật như vậy..." Chung Cẩm Niên cười khẽ hai tiếng, hắn đứng lên vỗ bụi trên người thở dài nói: "Ăn lương khô không vô, tại hạ đi tìm chút món ăn hoang dã đây."

Tô Trạc gật đầu: "Cũng tốt, làm phiền ngươi."

Nhìn bóng lưng Chung Cẩm Niên rời đi, Tô Trạc xoa huyệt thái dương bất lực nói: "Hai người này thật là oan gia trời sinh, cãi nhau làm ta nhức đầu."

Lời còn chưa dứt, Tô Trạc đột nhiên lật mình xoay người, một cây ngân châm mảnh hơn sợi lông trâu sượt qua gò má hắn. Dưới ánh trăng ngân châm hiện màu xanh lam yêu dị, lặng lẽ cắm sâu vào trong đất. Mà cây cối tươi tốt xung quanh khoảng đất đó nhanh chóng héo tàn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn chết đi.

Tô Trạc đứng tại chỗ, rút ra đoản đao bên hông, chậm rãi nói:"Người tới là người nào? Xem ra là không cần hỏi rồi."

Bởi vì không có ai sẽ trả lời hắn, những cây ngân châm nhỏ lấy tốc độ như đạn bắn về phía Tô Trạc nhưng hắn đều mau lẹ tránh thoát. Tô Trạc nhảy lên cao, khinh công cao siêu cùng với sự trợ giúp của những cành cây làm hắn mau chóng nhảy lên thân cây cách đất ba trượng, nội lực khổng lồ khiến trái non trên cây không ngừng rơi xuống. Hắn chạy thật nhanh trên thân cây gần như thẳng đứng, lần nữa xoay người tránh thoát ngân châm, sau đó mượn điểm thấp nhất trên nhánh cây vận khí xông vào tán cây rậm rạp, đối đầu chính diện với đám hắc y nhân.

Đám hắc y nhân lập tức vứt bỏ trường quản trong tay, rút ra chủy thủ màu bạc từ bên hông nhanh, chuẩn, tàn nhẫn mà đâm vào đoản đao muốn bức lui Tô Trạc, nhưng mà Tô Trạc nhanh hơn so với hắn, ở lần thứ ba đối phương đâm tới thì lấy một tốc độ không thể tin nổi chuyển hướng đao, tay trái hắn nắm lấy cành cây thô to phi thân lên đạp chủy thủ đối phương dưới chân, ngay khoảnh khắc trọng tâm hắc y nhân không ổn dùng sóng đao chém vào cổ đối phương.

Thời gian hai người giao chiến chỉ qua mấy giây nhưng hai ngươi đều là chuyên gia dùng vũ khí ngắn, mấy giây ngắn ngủi đã đủ sử dụng mười mấy chiêu lấy mạng. Tô Trạc buông tay trái, dùng thiên cân trụy nhanh chóng đáp xuống đất, khi hắc y nhân đang hôn mê sắp ngã chết thì vươn tay túm chặt cổ áo đối phương làm chậm tốc độ rơi, tuy rằng không tránh khỏi mặt mũi bầm dập nhưng tánh mạng thì không lo.

Tô Trạc cúi người nhặt trường quản rơi trên đất, ống này không lớn bằng ngón út của phụ nữ, làm bằng đồng, miệng ống ở phía sau được làm thành hình dẹp như mỏ vịt. Ở đầu kia chỉ có một lỗ nhỏ cỡ sợ lông trâu, mũi châm dưới ánh trăng hiện ra màu xanh lam yêu dị, cho thấy ống đồng nhỏ bé này nguy hiểm chết người đến chừng nào.

"Giống như bản cải tiến của xuy tiễn." Tô Trạc trầm ngâm chốc lát: "Thật là đồ vật tinh xảo đáng yêu, chỉ dựa vào thổi khí là có thể bắn xa ba trượng, mà vật chịu lực chỉ là một cây kim nhỏ bé nhẹ nhàng. Nếu ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng, thì thật sự không thể tin nổi."

Tiếng ve sầu lại vang lên trong rừng cây yên tĩnh, xung quanh lại chẳng có ai. Tô Trạc suy nghĩ chốc lát, sau đó đeo ống đồng vào bên hông, kéo hắc y nhân hôn mê đi về nơi dã ngoại của bọn họ.

Ở bên kia....

Vạn Lục Thời đi tới nơi vắng vẻ, nàng có vẻ rất thất lạc, gương mặt kiều diễm đầy nét u buồn, chỉ tiếc rằng nơi hẻo lánh này không có ai để thưởng thức vẻ đẹp thê lương quyến rũ đó. Nàng đã rời khỏi rừng cây nhỏ một đoạn, có thể nhìn thấy hoa màu đã đâm chồi cách đó không xa, thời gian đã qua canh ba, nông dân đã sớm nghỉ ngơi, không thấy một ngọn đèn nào từ phương xa, chỉ có trăng tròn sáng ngời chiếu rọi con đường, cũng chiếu lên dáng người đẹp như tiên nữ kia.

Tiếc rằng người thợ săn ẩn mình trong bóng tối không biết thưởng thức vẻ đẹp mà ngay cả Tô Trạc cũng tán thưởng, bọn họ là đao, là kiếm, là binh khí không có tình cảm. Cho nên bọn họ không thể hiểu cái đẹp, cũng không yêu thích cái đẹp, có lẽ cái 'đẹp' duy nhất bọn họ có thể cảm nhận là khoảnh khắc khi cổ họng của mục tiêu bị cắt đứt, máu tươi vọt ra ngoài giống như một cơn mưa nhỏ, vừa trôi nhanh vừa tanh ngọt.

Ngay khi người thợ săn chuẩn bị hành động, con mồi của hắn bật cười.

"Hi hi hi, ai nha, không ngờ ta chỉ dẫn tới một người, thật sự là bị xem thường..." Thiếu nữ xinh đẹp cất giọng trong veo ngọt ngào, chuông nhỏ trên tóc theo tiếng cười của nàng không ngừng rung lên, âm thanh này giống như có sức cảm hóa đáng sợ, bởi vì khoảnh khắc con mồi của hắn cười thì như tiên nữ rơi vào luyện ngục, sự ngây thơ xinh đẹp thuộc về thiếu nữ đã không còn, mỹ nhân lắc mình hóa thành yêu nữ, mỗi cử động đều toát lên sự quyến rũ kinh người, cuối cùng nàng đã thoát khỏi phạm vi con mồi trong lòng hắn, cũng là lần đầu tiên hắn ý thức được có một loại tồn tại gọi là 'nữ tính'.

"Này, ngươi đã làm ta thua thi đấu, làm sao để bồi thường cho ta đây..." tiếng cười của Vạn Lục Thời dần dần nhỏ lại, hóa thành tiếng nỉ non bên tai: "Đồ ngốc, ngươi thật sự cho rằng bịt tai lại là có thể ngăn chặn Dẫn Hồn Âm của Bách Hoa cốc sao?"

Đúng vậy, thợ săn đã điều tra tất cả thông tin của con mồi, thời điểm theo dõi đối phương cũng dùng vải bọc bông đã làm ướt nhét vào tai, làm vậy dù ảnh hưởng thính giác nhưng hắn vẫn còn đôi mắt và cảm giác. Nhưng bắt đầu từ lúc nào? Hắn có thể vô thức 'nghe' đến âm thanh - tiếng bước chân của nàng, tiếng quần áo nàng cọt sát, tiếng chuông nhẹ vang trên đầu nàng, tiếng gió thổi tung mái tóc dài của nàng và còn có tiếng cười ngọt ngào và quyến rũ của nàng.

Tình báo về Bách Hoa cốc có sai lầm!

Đây là ý nghĩ sau cùng của thợ săn.

Sau khi ý niệm này thoáng qua, thân phận con mồi và thợ săn nháy mắt đảo ngược, hắn hoàn toàn trở thành tù binh của nàng, nguyện ý vì giọng nói kia mà sống, cũng nguyện ý vì nó mà chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro