Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Hành động này của Tô Trạc không thể nghi ngờ đã lấy lòng Vạn Lục Thời, thiếu nữ điềm đạm cười ha ha không ngừng được, ngay cả lục lạc trên đầu cũng đang không ngừng kêu vang, dù bình thường có chuyển động thế nào nó cũng không phát ra tiếng. Chung Cẩm Niên than nhẹ rồi kéo quạt xếp xuống, rượu hòa lẫn với nước bọt theo mặt và khung quạt rơi xuống đất. Vệ Thượng Vân xem như là người hiểu rõ Tô Trạc nhất, thấy đối phương thất thố như vậy, lòng hắn hơi kinh hãi, trầm giọng hỏi: "Tiên sinh?"

"Không có gì." Tô Trạc trầm ngâm chốc lát, hắn nhìn hai vị giang hồ tà phái bên người, lắc đầu nói: "Hôm nay ngươi ra ngoài lâu lắm rồi."

"Vâng." Vệ Thượng Vân gật đầu, hắn nâng lên cánh tay, tay áo rộng che lại khuôn mặt, sau đó lại hạ tay xuống. Vạn Lục Thời nhìn hắn, nàng đương nhiên biết hắn chính là Cửu hoàng tử đương triều vừa ngồi đối diện với mình, nhưng mà sau một thoáng lơ đãng mất tập trung, có chốc lát nàng đã xem hắn là tiểu nhị đưa nước trong quán. Khi định thần lại, lòng thiếu nữ sợ hãi cả kinh nhưng trên mặt lại cười duyên nói: "Tô lang, đây cũng là năng lực của ngươi?"

Tô Trạc cười khẽ: "Thiên hạ có biết bao người tài giỏi, Vạn cô nương cần gì phải đem tất cả công lao đặt trên người tại hạ."

Vạn Lục Thời chu môi nói: "Gọi người ta là Lục Thời."

Hôm nay quả thật nán lại có chút lâu, Vệ Thượng Vân đứng dậy cáo từ. Thế cục trước mắt không yên ổn, trong hoàng cung ai nấy cũng thấy bất an, chỉ có bá tánh ngoài hoàng thành hoàn toàn không biết gì, là cả ngày ngày tiêu dao tự tại, lại không biết rằng bão táp sắp buông xuống.

Chung Cẩm Niên đã xử lý xong quạt của mình, do uống rượu nên gương mặt tái nhợt ảm đạm đã có chút ửng đỏ khỏe mạnh. Hắn hứng thú nhìn về phía Tô Trạc, vươn đầu lưỡi liếm vết rượu còn sót trên môi, khẽ cười nói: "Mặc dù đoán được Tô tiên sinh có dính dáng đến kinh thành, lại không nghĩ rằng sẽ là Cửu công tử."

Tô Trạc cười nói: "Hắn là một đứa trẻ tài giỏi."

Tuy rằng bề ngoài nhìn không ra nhưng thân xác này hiện nay đã bốn mươi mốt tuổi, đủ để gọi Vệ Thượng Vân là đứa trẻ.

Vạn Lục Thời cười nói: "Vậy Tô lang đi tìm người cay nghiệt nhất thiên hạ thật là vì Cửu công tử?"

"Một nửa nguyên nhân." Tô Trạc tự rót cho mình một ly, uống một hơi cạn sạch: "Một nửa còn lại là vì Long Hổ quật."

Vẻ mặt hai người đối diện đều thay đổi.

"Đây cũng là nguyên nhân ta tìm các ngươi. Lúc ấy ba người chúng ta đã cam kết sẽ chia đều bảo vật trong hang, hiện giờ ước định đó vẫn còn hiệu lực." Tô Trạc cười nhẹ: "Sao nào, bây giờ đã cam tâm tình nguyện cùng ta đến Thắng Khước Nhân Gian Các đi tìm Chúc Kim Phong chưa?"

"Dù không có những bảo vật trong Long Hổ quật, ta vẫn sẽ đi theo Tô lang." Vạn Lục Thời cười như một cô gái ngây thơ trong sáng: "Chỉ là không biết Chung Cẩm Niên nghĩ như thế nào."

Chung Cẩm Niên khép lại quạt, cười nói: "Tất nhiên là phụng bồi tới cùng... chỉ là Tô tiên sinh còn không nói rõ tình hình chi tiết với chúng ta đâu?"

"Bây giờ ta còn chưa chắc lắm, hơn nữa nếu muốn chắc chắn, nhất định phải có sự hợp tác của Chúc Kim Phong." Tô Trạc suy nghĩ nói: "Nhưng nếu ta đoán không lầm, chỉ cần chúng ta chứng tỏ đủ thành ý và năng lực, Chúc Kim Phong sẽ là người cầu chúng ta giúp đỡ."

Chung Cẩm Niên hơi suy tư: "Chẳng lẽ liên quan tới tin đồn như có trời giúp của Chúc gia?"

Vạn Lục Thời cười khúc khích nói: "Đó cũng không phải là lời đồn."

"Mọi thứ đều có cái giá của nó." Tô Trạc gật đầu: "Chúc Kim Phong là một người rất thú vị, nếu ta đoán đúng thì các ngươi hẳn sẽ thích hắn lắm."

Vạn Lục Thời không tin nói: "Thích một con quỷ cay nghiệt nhất thiên hạ, luôn dùng tiền nói chuyện?"

"Mỗi người đều có ưu khuyết điểm riêng." Tô Trạc uống một ly cuối cùng: "Dù các ngươi từng thấy qua hắn, cũng không nhất định thật sự hiểu rõ hắn."

"Tô lang, ta có một câu hỏi." Vạn Lục Thời nhìn Tô Trạc bằng đôi mắt to tròn, ánh mắt thâm tình chiếu ngược bóng dáng đối phương: "Tuy nói thêu hoa trên gấm không so được với đưa than ngày tuyết. Nhưng từ khi Định quốc công Thường lão tướng quân chết đi, hy vọng lên ngôi của Cửu công tử cực kỳ nhỏ, quốc sư cũng là giúp Ngũ công tử. Dù mẹ của Cửu công tử từng có ân với Tô lang nhưng cũng không cần dính vô vũng nước đục này, vì hắn đi gặp tên khốn Chúc Kim Phong kia."

"Các ngươi tin cách nói về khí không?" Tô Trạc cười nói: "Ta thấy được khí trên người Thượng Vân, hơn nữa với tính cách và nhân phẩm của hắn, hắn sẽ trở thành một hoàng đế tốt."

Chung Cẩm Niên cười nói: "Tính cách và nhân phẩm đúng là có thể khiến người thần phục, nhưng điều kiện là phải mạnh hơn đối thủ. Nếu là Định quốc công còn sống thì lời này có thể áp dụng được, chẳng những vậy giờ vị kia còn thất sủng, cơ hội cực kỳ nhỏ."

Tô Trạc cười nói: "Hai người các ngươi đều biết rất rõ."

Chung Cẩm Niên cũng cười nói: "Vì sinh tồn mà thôi."

Tô Trạc cười khẽ không nói.

Nho thì lấy văn loạn pháp, hiệp lại dùng võ phạm lệnh cấm.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nếu Thượng Vân không có điều kiện thì để ta sáng tạo cho hắn... việc ta có thể làm cũng chỉ có như vậy."

Chung Cẩm Niên thở dài nói: "Nhưng nếu việc chỉ có thể làm của ngươi trở thành sự thật thì sẽ một chuyện đáng sợ đến dường nào."

Được một vị thương nhân hết mình tương trợ thì sẽ đoạt được ngôi vị hoàng đế, dù ai nghe thấy lời này cũng sẽ thấy buồn cười, buồn cười đến độ cười nhạo cũng lười làm. Nhưng nếu người nào biết được Chúc Kim Phong - chủ nhân của Thắng Khước Nhân Gian Các là người như thế nào và nghe được lời này của Tô Trạc, sẽ không sinh ra chút hoài nghi nào với những lời ba người Tô Trạc vừa nói.

Vận khí được trời ưu ái, tài bảo kinh doanh mười đời, sản nghiệp gia tộc trải rộng ba đại quốc Đông đại lục và vô số quốc gia nhỏ khác. Hoàng quyền thay đổi cũng không thể nào lay chuyển địa vị của Chúc gia, dùng vô số tiền tài để xây tường thành cao lớn cùng sự bảo vệ của các cao thủ tuyệt thế, đây là một người giậm chân một cái có thể làm chấn động cả Đông đại lục.

Tiền tài khắp thiên hạ, một nửa ở Tài châu, khí vận chia mười phần, tam Hoàng không bằng Chúc.

Đoạn đồng dao không hề trôi chảy nhưng lại thuyết minh rõ ràng sự đáng sợ của Chúc gia Tài châu, so với gia sản tích lũy qua nhiều thế hệ, kho báu chân chính của Chúc gia là vận khí được trời cao ban cho. Chuyến này hai người nguyện ý đi theo Tô Trạc, nguyên nhân không thể thiếu là do lời nói 'Bộ mặt thật' của Chúc Kim Phong từ hắn.

"Không có người nào không muốn nhận được sự ủng hộ của Chúc Kim Phong, nhưng có ai có thể lấy được nó." Vạn Lục Thời hơi cau mày: "Chúc gia chỉ kinh thương, không theo chính trị, dù chỉ là hỗ trợ cũng rất hiếm thấy. Chưa kể..."

"Em gái ruột của Chúc Kim Phong đã qua đời cách đây hai tháng phải không?" Tô Trạc nghiền ngẫm chút lát, cười nói: "Đây chính là lý do tại sao ta lại đi tìm Chúc Kim Phong."

Vạn Lục Thời hơi sững sờ, Chung Cẩm Niên đột nhiên nói: "Vừa rồi ngươi nói là 'giá'?"

Tô Trạc đứng dậy, đặt dấu chấm cho cuộc gặp mặt hôm nay: "Có lẽ vậy, khách điếm ở cách vách trà lâu, hoặc các ngươi cũng có thể về chỗ ở của mình nghỉ ngơi. Ngày mai lúc mặt trời mọc, ta chờ các ngươi ở cửa Tây."

Hai người gật đầu đồng ý.

Tô Trạc rời khỏi trà lâu, Chung Cẩm Niên và Vạn Lục Thời liếc mắt nhìn nhau, thiếu nữ mở miệng nói trước: "Chung Cẩm Niên, nếu nói hận phải là ta ghi hận ngươi mới đúng. Nếu không phải ngươi thiết kế làm tên mù kia nghĩ là ta hại hắn, lại làm ta hiểu lầm Tô lang là kẻ sau màn giật dây, sao ta có thể điều khiển tên mù đi làm hại hắn?"

Chung Cẩm Niên thở dài nói: "Khi đó hai người chúng ta là địch không phải bạn, chuyện ta làm không có gì là không đúng. Ngược lại là sau khi chúng ta kết minh, Bách Hoa cốc lại lan truyền rằng bảo vật của Long Hổ quật ở trong tay thánh giáo ta, làm cho ta ăn không ít đau khổ."

"Sư tôn yêu ta nên sốt ruột, tự nhiên không nhìn nổi ngươi khi dễ ta như vậy." Vạn Lục Thời cười khanh khách nói: "Hơn nữa, sư tôn ta và tổ phụ ngươi ngang vai vế nhau, như vậy tính ra, vai vế ta phải cao hơn ngươi."

Đôi mắt hẹp dài của Chung Cẩm Niên nhìn thiếu nữ ngây thơ quyến rũ trước mặt, cười nói: "Người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Vạn cô nương đừng để ý những chuyện này."

Vạn Lục Thời theo bản năng lùi về phía sau một bước, đôi mắt xinh đẹp cảnh giác nhìn chằm chằm người thanh niên cười đầy ẩn ý trước mặt, nàng hừ lạnh một tiếng xoay người rời khỏi tầng hai.

Chung Cẩm Niên đứng tại chỗ một mình, khẽ thở dài: "Long Hổ quật... Thắng Khước Nhân Gian Các... Chúc Kim Phong.... Cửu hoàng tử.... Đông Lăng quốc..... Quốc sư..... Còn có Ngũ hoàng tử....."

Sau đó hắn nở một nụ cười cực kỳ đáng sợ nhưng cũng vô cùng vui sướng.

**********

Thật ra Tô Trạc không thèm để ý đến việc nói hết tất cả những gì mình biết. Trên thực tế chỉ cần hắn bỏ ra một chút điểm số, hắn hoàn toàn có thể biết được mọi tung tích của đối phương và một số chuyện họ đã trải qua, thậm chí ngay cả đề phòng cũng không cần thiết. Mà cái điểm số này nói dễ kiếm thì không đúng nhưng cũng không phải là khó kiếm. Đơn giản là có liên quan đến thế giới, bổ khuyết hoặc là bóp chết tất cả những dị thường có ảnh hưởng xấu đến thế giới là có thể nhận được điểm số tương ứng, từ đó có thể mua được bất cứ thứ gì hắn cần. Chỉ tiếc rằng, không có sự trợ giúp của cốt truyện gốc, mười bốn năm qua Tô Trạc không hề gặp được chuyện gì có thể kiếm điểm, nhưng số điểm hắn tích lũy được cũng đủ để hắn làm được rất nhiều chuyện.

Nguyên do hắn rời đi nhanh như vậy là vì 38 vẫn luôn nhắc nhở trong đầu về khoảng cách giữa hắn và Hạ An Ninh, làm cả người Tô Trạc hãi hùng khiếp vía, chỉ muốn nhanh chóng tìm một chỗ kín đáo ẩn núp. Dưới sự bảo vệ của lồng năng lượng không gian hoàn toàn khác biệt của hệ thống, dù Hạ An Ninh là một trong tam tôn của Tiên giới, cũng tuyệt đối không có cách nào phát hiện ra hắn.

"Ngươi không cần lo lắng như thế, hiện tại Hạ An Ninh còn bị hạn chế, dù đứng cách xa 10 mét mà không có lồng phòng hộ cũng sẽ không phát hiện được ngươi."

"Nhưng trực giác sẽ làm hắn không ngừng rút ngắn khoảng cách." Tô Trạc nhức đầu: "Trực giác của An Ninh rất chuẩn xác."

"Ngươi thực sự không cần trốn bọn họ giống như sâu bọ trong cống thoát nước."

"So sánh này thật khó nghe." Tô Trạc thở dài một tiếng, hắn nằm trên chiếc giường mềm mại trong phòng thượng đẳng của khách điếm, lồng phòng hộ thực sự có thể ngăn cản Hạ An Ninh đến gần làm hắn an tâm rất nhiều: "Ta chỉ là không nên gặp lại bọn họ, ta là xiềng xích và nguyền rủa của bọn họ, có lẽ sự trung thành làm họ không ngừng tìm kiếm ta, nhưng sự tồn tại của ta mới chính là đầu sỏ khiến họ rơi xuống vực thẳm, ngươi nhìn Miên Đường thì biết."

"Không có trường hợp nào là hoàn toàn giống nhau, cũng không có người nào giống với Thượng Quan Miên Đường."

Tô Trạc lắc đầu: "Ngươi không hiểu...loại thù hận đó có bao nhiêu đáng sợ."

Hệ thống không trả lời hắn.

Bên ngoài đang là lúc nóng nhất của buổi chiều, mặt trời chiếu sáng rực rỡ khắp phòng, nhưng có lẽ bởi vì đột nhiên cảm thấy an tâm, Tô Trạc nhìn chằm chằm đỉnh giường, dần dần cảm thấy buồn ngủ.

"Thật sự là... thể xác phàm tục..." Hắn từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho ý thức của mình chìm sâu: "Ngủ ngon, 38."

Vẫn không có câu trả lời nào như cũ, chỉ là sau khi Tô Trạc ngủ, lồng không gian màu lam nhạt quanh người hắn càng trở nên dịu êm và sáng ngời hơn.

Tác giả có lời muốn nói: Nhắc nhở nhỏ

Đối thoại của Tô Trạc và hệ thống không thể tin hoàn toàn.

Tô Trạc giấu giếm thân phận do có lý do khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro