
Thần tượng, fan cuồng nhiệt, chạy trốn, cưỡng bức, tra tấn, cầm tù
Thần tượng, fan cuồng nhiệt, chạy trốn, cưỡng bức, tra tấn, cầm tù
“Ra đây rồi! Ra đây rồi!”
“A a đâu đâu! Trời ơi người đông quá.”
“Lối ra bên trái kìa, tóc ảnh màu này mà cậu không thấy à!”
Tại lối ra của khu vực VIP sân bay, một đám người đông đúc giơ cao bảng đèn cổ vũ. Những chữ cái đủ màu sắc, thống nhất viết: L.
Người đàn ông đeo kính râm bước ra khỏi cửa sân bay. Dáng người cao ráo, chiếc áo hoodie đỏ rực đặc biệt nổi bật. Mái tóc vàng óng được che dưới chiếc mũ lưỡi trai đen, khuyên tai bạc phản chiếu ánh sáng từ bảng cổ vũ. Anh khẽ gật đầu về một phía. Phía dưới chiếc mũi cao thẳng, khóe môi mỏng của anh cong lên một nụ cười không rõ ràng, nhưng đủ khiến các fan gào thét điên cuồng. Tám vệ sĩ ngăn đám đông lại và hộ tống anh đến chiếc xe bảo mẫu ở cuối đường.
“L! L!”
Tiếng hò reo của fan vang lên đinh tai nhức óc.
Một cô gái thấp bé phía sau nhón chân, chỉ thấy toàn đầu người, cô sốt ruột nắm chặt tấm biểu ngữ, không biết phải làm sao để chen lên phía trước để nhìn thấy thần tượng. Cô cố sức chen lấn qua khe hở giữa đám người, mồ hôi nhễ nhại.
Cô nhìn thấy người đàn ông ở giữa đã bước chân vào chiếc xe bảo mẫu, liền nhanh chóng chạy về phía bên phải. Cô muốn liếc nhìn anh một cái vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi anh lên xe. Chạy đến cuối, cô thấy vạt áo hoodie màu đỏ sắp chui vào trong xe, cô hét lên một tiếng vì lo lắng!
Cô đã đợi khổ sở bốn tiếng đồng hồ, kết quả là còn không được nhìn thấy mặt chính diện của anh sao!
Người đàn ông đeo kính râm vô tình nghe thấy tiếng hét liền quay đầu lại. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang nép mình giữa đám đông. Cô mặc một chiếc váy kẻ caro bình thường và áo phông trắng, đang sốt sắng kéo tấm biểu ngữ trong tay. Tóc đuôi ngựa của cô rối bù, những sợi tóc bết mồ hôi dính vào má.
Vẻ mặt cô vừa bất mãn vừa kích động. Môi dưới cô gần như bị cắn đến rớm nước, đôi mắt to ngấn nước tràn ngập sự ngưỡng mộ và khao khát dành cho anh.
“A a nhìn qua rồi!” Tiếng hét chói tai vang lên từ phía sau. Tiểu Ngư loạng choạng, mất thăng bằng ngã về phía trước một chút. Ngay sau đó ngẩng đầu lên thì thấy anh đã vào trong xe. Trong đầu cô chỉ còn lại đôi môi mỏng màu hồng nhạt đó, vẫn còn rõ mồn một.
Nhiều fan đã chạy theo chiếc xe đó.
Rời khỏi đám đông, cô thở phào nhẹ nhõm, nhéo nhéo tóc mái ướt đẫm mồ hôi, ngồi xổm xuống nhặt tấm biểu ngữ bị rơi.
Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, cô gấp biểu ngữ lại, nhét vào túi váy. Khi cô định gọi xe rời đi, một người đàn ông ở cách đó không xa đi đến và gọi cô lại.
“Chào em.”
Anh ta đeo kính gọng tròn, lịch sự và nhã nhặn. Tiểu Ngư, người đã lăn lộn trong giới fan của thần tượng L nhiều năm, lập tức nhận ra anh ta là quản lý của L.
Cô sợ đến mức nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh… anh, chào anh!”
Anh ta đẩy kính cười, trông rất hiền hòa, thậm chí còn hơi cúi người xuống để nói chuyện với cô gái thấp bé: “L muốn gặp em, không biết có được không?”
Tiểu Ngư cảm thấy khó tin.
Vì vậy, khi ngồi trên xe của anh ta, cả người cô cứ bồng bềnh, trong đầu hiện lên hàng vạn cảnh tượng có thể xảy ra khi gặp thần tượng. Bốn năm nay, cô đã theo anh đến mọi buổi biểu diễn lớn nhỏ. Anh trên sân khấu và cô dưới sân khấu, hoàn toàn là hai thế giới khác biệt. Cô không ngờ lại có ngày được anh đích thân mời gặp mặt.
Được đưa đến phòng khách sạn năm sao trên tầng cao, Tiểu Ngư bồn chồn lo lắng, hai tay đặt lên đùi, cố gắng nghĩ xem lát nữa gặp thần tượng thì nên nói gì.
Trong tâm trí ngây thơ, thuần khiết của cô gái, người trong mộng xuất hiện. Anh đẩy cửa phòng ra. Dáng người cao ráo, mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng sạch sẽ. Mái tóc vàng óng rối vài sợi, những giọt nước đọng lại sau khi tắm từ từ rơi xuống chiếc mũi cao thẳng. An nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng nhưng đầy ý tứ đánh giá cô, cười như không cười.
Trong mắt anh như có một lớp sương mờ, khiến người ta không thể nhìn rõ hay đoán được.
“L… L, L!” Cô gái kích động đến mức mặt bắt đầu ửng hồng.
“Chào em.” Giọng nói của anh khác với tiếng trong micro và trong video. Nó thậm chí còn ấm áp và từ tính hơn cả trong tưởng tượng, tràn đầy ánh nắng và sự dịu dàng. Đôi mắt to ngấn nước của cô tràn ngập niềm vui.
“Chào anh!”
“À, em hâm mộ anh đã lâu lắm rồi, từ khi anh ra mắt bốn năm trước, em đã luôn đến xem buổi biểu diễn của anh! Buổi nào em cũng có mặt!”
“Vậy sao.”
“Vâng, đúng vậy ạ! Anh là thần tượng đầu tiên của em, cũng sẽ là người cuối cùng!” Cô chưa bao giờ ngưỡng mộ một thần tượng nào như thế.
Anh tỏ ra rất thờ ơ, ngồi trên ghế sofa đối diện với cô. Anh chống đùi, thân mình hơi nghiêng về phía trước. Những giọt nước đọng lại trên tóc càng thêm quyến rũ. Chiếc khuyên tai bạc càng tôn lên vẻ kiêu ngạo, ngang tàng của anh
“Rất cảm ơn em đã thích anh.” Anh nói: “Anh cũng rất thích vẻ đáng yêu của em.”
Tai cô nóng bừng, kéo theo cả khuôn mặt cũng đỏ lên. Cô có vẻ ngoài rất dễ thương, đôi mắt to long lanh, chiếc mũi nhỏ xinh và đôi môi hồng. Má cô bầu bĩnh, nhìn thế nào cũng giống một học sinh cấp ba.
“Thành niên chưa?”
“Thành, thành niên rồi! Năm nay em vừa mới thành niên, em là học sinh cấp ba.”
“Vậy à.”
“Vâng!”
Anh chống cằm quan sát một lúc, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Em thích anh?”
“Rất thích!” Cô gái cắn răng thật chặt, mạnh mẽ gật đầu.
Người đàn ông chỉ vào công tắc trên tường: “Vậy, em có thể tắt đèn được không? Anh có cái này muốn cho em xem.”
“Được ạ!”
Tiểu Ngư cố nén sự kích động, nhanh chóng đi đến tắt đèn. Phòng khách sạn ngay lập tức chìm vào bóng tối.
Quay đầu lại, cô phát hiện rèm cửa cũng đã được kéo, không còn một chút ánh sáng nào. Nhưng cô lờ mờ nhìn thấy một điểm bạc đang lấp lánh, ngạc nhiên quan sát: “Khuyên tai của anh phát sáng ạ?”
Điểm sáng đó, càng lúc càng gần cô hơn.
Sau đó, nó dừng lại trước mặt cô.
Hơi thở ấm áp phả vào khuôn mặt mềm mại, non nớt của cô. Tiểu Ngư giật mình trong lòng, một cảm giác sợ hãi vô cớ lan tràn. Ngay sau đó, hai cổ tay cô bị một bàn tay to nắm lấy, ấn lên tường trên đỉnh đầu.
“L… L.” Giọng cô run rẩy: “Anh, anh định cho em xem cái gì vậy?”
Trên cổ cô đột nhiên xuất hiện một mảng ẩm ướt, như có thứ gì đó đang liếm.
“A!”
“Gọi làm gì?” Giọng nói từ tính của anh, khàn khàn, như phát ra từ khoang mũi, lướt qua tai cô. Hơi thở ngày càng gấp gáp phả vào làn da cổ cô, đầy vẻ dụ hoặc: “Không phải thích anh sao?”
Tay kia của anh vuốt ve đùi cô dưới tà váy. Làn da mềm mại của cô gái, trong lòng bàn tay anh, được chà xát một cách thích thú.
“Ô.” Giọng cô bối rối xen lẫn tiếng nức nở: “Em, em thích anh, nhưng không nghĩ đến chuyện này… Em, em chỉ xem anh là thần tượng.”
“Hừ.” Tiếng cười khàn khàn, chế giễu sự ngây thơ của cô: “Nhưng anh nghĩ, làm thần tượng của em, thì em nên thỏa mãn anh chứ?”
“Ô không! Không không! Ô ô!” Giọng nói cô hoàn toàn vỡ òa thành tiếng khóc. Cô giãy giụa loạn xạ: “Xin anh buông em ra.”
Bàn tay kia chính xác tìm thấy khóa kéo ở bên hông váy, “soạt” một tiếng, chiếc váy rơi xuống đất một cách hoàn hảo. Từ trong túi váy, tấm biểu ngữ cũng rơi ra. Nửa thân dưới của cô chỉ còn lại một chiếc quần lót tam giác.
Không khí lạnh buốt xâm chiếm bắp đùi. Tiểu Ngư hoảng loạn kêu lên, xin anh dừng tay. Bên hông quần lót bị kéo xuống. Đầu ngón tay lạnh lẽo, khi anh cúi đầu xuống, những giọt nước trên tóc anh cũng rơi xuống cổ cô, chảy dọc theo xương quai xanh xuống ngực.
Cô gái cao chưa đến 1m6, đối với vóc dáng cao lớn của anh, hoàn toàn không có sức phản kháng. Chiếc áo choàng tắm sột soạt cởi bỏ. Anh thì thầm vào tai cô: “Cương lên rồi.”
“Em cảm nhận được không?”
“L! L! Em không muốn làm chuyện này, anh là thần tượng của em, không muốn, không không!”
Một vật thể to lớn, nóng bỏng cọ xát trên bắp đùi cô. Quá tối, cô không nhìn rõ, chỉ là toàn thân run rẩy dữ dội. Cổ tay cô bắt đầu cố sức giãy giụa, nhưng tất cả đều bị anh đè chặt trong lòng bàn tay. Anh cưỡng ép tách hai chân cô ra, rồi đỡ lấy vật đó.
“Anh muốn vào trong, dùng dương vật, xuyên qua em!”
Giọng nói trầm thấp, nghiến răng phát ra một cách tàn nhẫn, mặc kệ tiếng khóc lóc van xin của cô. Trong cái âm hộ trinh không lông, hai ngón tay anh tìm đúng vị trí môi âm hộ, cắm thẳng vào! Xuyên thủng màng trinh, dương vật thô to trực tiếp đâm vào phía ngoài cổ tử cung của cô gái.
“Đau a đau a! Đau a!”
Cô bùng nổ một tiếng hét thảm khốc. Cô nhón mũi chân, muốn né tránh dương vật vô tình ở hạ thể. Người đàn ông ấn vào vai cô, dùng sức ép xuống, buộc cô không thể nhúc nhích. Anh mặc kệ dương vật đang chảy máu, không cho cô một chút cơ hội hòa hoãn, liền bắt đầu ra vào.
“Lồn trinh ưm khít quá!” Tiếng rên rỉ khoái cảm thấp giọng dụ hoặc bên tai: “Em kẹp anh chặt quá, Tiểu Ngư, dùng thêm chút lực nữa ân, sắp không rút ra được, vào hết rồi này.”
Tiểu Ngư khóc trời đất tối sầm. Cô rõ ràng không hề nói tên mình cho an.
“Ra ngoài, ra ngoài a! Em đau quá, làm ơn anh a ra ngoài!”
L bẻ một chân cô lên, tốc độ như máy đóng cọc “bạch bạch” tiến công vào cơ thể cô. Cô gái vừa bị phá trinh chưa đầy một phút đã nếm trải cuộc làm tình đẫm máu. Cơ thể cô như muốn bị xẻ làm đôi. Đôi tay cô được thả ra, rơi trên vai anh, động tác như vậy chẳng khác nào đang phối hợp với anh.
“Em đau quá, em đau ô!” Dần dần thích nghi với bóng tối, cô nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của anh, nước mắt khóc ướt trên cổ anh.
Cô gái bất lực đấm vào vai anh, bắt đầu mắng chửi anh là đồ khốn. Người đàn ông cười một cách u ám, rút dương vật ra. Trong lúc anh định đổi tư thế, cô lại nắm được cơ hội, không màng tất cả đẩy anh ra, ngay cả chiếc váy cũng không cần, xoay người tìm cửa.
Khi cô dễ dàng bị anh kéo lại, ấn vào tường, anh từ phía sau nhấc mông cô lên, dùng tư thế từ phía sau, xuyên qua âm đạo đẫm máu của cô.
Bang – bạch bạch – bạch bạch!
Tiếng tinh hoàn đập mạnh tạo thành một nhịp điệu dễ nghe, giống như những bản nhạc có tiết tấu mạnh mẽ mà anh thường hát trên sân khấu. Anh vốn là một thần tượng xa vời, không thể với tới, lại cưỡng ép cô phải chịu sự tra tấn trong khoảng cách gần gũi nhất.
Tiếng hét của cô gái trở nên nghẹn ngào. Với sức lực chênh lệch, sự phản kháng của cô cũng dần yếu đi. Đôi tay cô vô lực bám vào tường rồi trượt xuống. Trong cổ họng khô khốc, cô nức nở cầu cứu.
Trong căn phòng đầy sương trắng, một mùi hăng hắc xộc vào mũi cô, khiến cô ho khan, kéo theo những vết thương trên cơ thể. Cô tỉnh lại.
Cứ ngỡ là mình đang mơ. Trong phòng toàn là sương trắng mờ mịt. Rèm cửa không che kín ánh sáng, ánh sáng lờ mờ xuyên qua rèm vào phòng. Khói bay lơ lửng trong từng góc phòng.
Trong nhà Tiểu Ngư, ba cô hút thuốc, nên cô biết rất rõ, đây không phải là mùi thuốc lá.
Chịu đau nâng nửa thân trên lên, cô nhìn thấy người đàn ông ngồi ở cuối giường. Anh mặc bộ đồ dài tay màu xám rộng thùng thình, lười biếng. Trong tay anh cầm một ống màu nâu, nhắm mắt say sưa, hít vào mũi và miệng. Vẻ mặt quá đỗi thoải mái khiến da đầu cô tê dại.
Khi cô nhìn thấy trên sàn nhà đầy những ống tiêm rỗng và túi trong suốt đựng bột màu trắng.
Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn chằm chằm người đàn ông, rồi chợt nghĩ lại, một cảm giác sợ hãi dâng trào.
Tất cả những thứ này đều là ma túy… tất cả đều là.
L mở bừng mắt, đôi mắt vẫn còn hơi mơ màng, chỉ liếc một cái đã khóa chặt cô.
Tiểu Ngư sắp khóc, cố nén để tỏ ra bình tĩnh, nức nở nói: “Ô em muốn đi, phòng vệ sinh, em muốn đi phòng vệ sinh…”
Anh cười, nghiêng đầu buông thứ trong tay: “Sao lại sợ anh như vậy? Hôm qua không phải em còn đầy vẻ phấn khích nói thích anh sao?”
“em muốn đi phòng vệ sinh!” Cuối cùng cô cũng không chịu nổi nữa, cảm thấy ở trong phòng này thêm một giây là ăn ma túy thêm một giây! Cô cảm thấy toàn thân khó chịu đến chết.
Mặc kệ cơn đau ở bắp đùi, cô ngã xuống giường, bò dậy từ dưới đất, loạng choạng chạy về phía cửa!
Nhưng anh chỉ ngồi ở cuối giường, vươn chân ra vướng ngã cô. Không đợi cô kịp bò dậy, L đã bước đến, quỳ xuống bên cạnh cô, túm tóc cô lên. Tóc đuôi ngựa rối bù đã sớm bị giật không ra hình dạng. Sau đó, trong tay anh không biết từ đâu lấy ra một viên kẹo màu hồng, dùng sức nhét vào miệng cô, cười hiền hòa nhưng cũng đầy vẻ dữ tợn.
“Cho em ăn một thứ tốt này.”
“Ngô ngô! Ô không! Ngô ưm a!” anh bóp chặt cổ cô, ấn vào yết hầu, cưỡng ép cô nuốt xuống.
Tiểu Ngư giãy giụa, đưa ngón tay vào móc họng, nhưng bị anh đè chặt tay xuống đất. Cô nhìn thấy ánh mắt mình dần dần tan rã. Cảm giác choáng váng, buồn nôn đến tê dại. Cô cố gắng nôn ra, nhưng chỉ có thể bất lực nằm trên đất, liên tục lắc đầu, nhìn ra được cô vô cùng đau khổ.
Anh quỳ ở đó, mái tóc vàng óng rực rỡ khiến nụ cười của anh cũng trông thật ấm áp: “Không sao, ăn nhiều vài lần là quen thôi.”
Cô nức nở, nói không rõ lời, không biết cô đang nói cái gì.
Cửa phòng bị khóa chặt. Cứ mỗi khi cô tỉnh táo lại là bị người đàn ông này ép uống viên thuốc đầy màu sắc kia. Còn khi cô nửa tỉnh nửa mê, chóp mũi cô ngửi thấy thứ khí thể hăng hắc của sương trắng, từ từ ăn mòn cơ thể cô, không buông tha mỗi một lần hô hấp.
Khi mở mắt, cô luôn thấy L ngồi ở đó, lười biếng nhìn cô. Say đắm và mê hoặc. Mặc dù trong tay không cầm gì cả, nhưng biểu cảm chống cằm của anh vẫn cười một cách đầy tình ý.
Tiểu Ngư luôn nghĩ đó là ảo giác của mình.
Cô muốn bò ra khỏi phòng này để cầu cứu, tỉnh táo mà biết mình không thể hít những thứ này. Cuối cùng, khi cô tỉnh táo được một chút, cô cố sức đá loạn, những chân đã không còn nghe theo sự kiểm soát của cô, từng bước bò về phía cửa.
Không biết từ lúc nào cơ thể cô đã trần truồng. Cô trần truồng, nhưng lại hoàn toàn không hay biết, cho đến khi cánh tay cô đụng phải một vật lạnh lẽo.
Cúi đầu nhìn xuống, đó là một chiếc máy tính bảng.
Tiểu Ngư thở dốc dồn dập, sốt ruột cầm lấy chiếc máy tính bảng cứng đờ. Cô định gọi điện thoại báo cảnh sát, nhưng khi mở máy, cô nhìn thấy tên của mình – một blog có tên là “Tiểu Ngư”.
Đó là tài khoản cô dùng để theo dõi thần tượng trên mạng. Hàng ngàn bài viết, đã lật đến bài đầu tiên. Cô muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện trên chiếc máy tính bảng này đều là các tài khoản mạng xã hội của cô. Cô run rẩy nhấn vào một cái, trên đó vẫn là nội dung cô mới cập nhật cách đây không lâu.
Nhưng điều tuyệt vọng hơn, là chiếc máy tính bảng này không lắp sim, ngay cả khi cô nhấn vào gọi khẩn cấp 110, nó cũng báo không thể gọi được.
Cửa phòng mở ra.
Vẻ mặt anh lười biếng. Chiếc khuyên tai bạc phản chiếu ánh sáng từ bên ngoài. Anh đang cười. Anh đóng cửa lại, đi đến trước mặt cô và rút chiếc máy tính bảng ra.
“Bí mật nhỏ của anh, nhanh vậy mà Tiểu Ngư đã phát hiện ra rồi.”
Thảo nào, khi cưỡng ép cô, anh lại gọi tên cô. Cứ tưởng là may mắn, không ngờ là đã sớm trở thành con mồi bị theo dõi.
“Được rồi, bây giờ, đến giờ uống thuốc rồi.”
Anh buông đồ xuống. Tiểu Ngư sợ hãi quỳ rạp trên đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn viên “kẹo” trong tay anh, tiến đến gần cô…
Chỉ trong một tuần, cô đã không thể rời bỏ thứ đó.
Số lần anh cho cô uống thuốc dần dần giảm bớt. Cô trở nên phụ thuộc vào nó. Mỗi lần lên cơn nghiện, nếu không được dùng, cô sẽ khó chịu đến chết. Não đau đớn không ngừng, thần kinh suy nhược khiến cô phát điên vì thèm khát những thứ đó. Toàn thân bồn chồn không thể chịu đựng, cô thậm chí còn quỳ xuống cầu xin anh!
“Làm ơn cho em, cho em! Bắt em làm gì cũng được, cầu xin anh a cầu xin anh!”
Ngay cả khi không biết làm tình, cô cũng sẽ tự động phục vụ trên người qnh. Người đàn ông mỗi lần nằm trên giường, nhìn thấy vẻ dâm tiện điên cuồng trên người cô, lại cười vô cùng vui vẻ. Cảm giác phụ thuộc từng chút từng chút một tăng dần, khiến cô không thể rời xa anh. Cái thứ chết người trong tay anh đã trở thành sự dụ hoặc chí mạng đối với cô.
Có vài lần làm anh vui, anh thậm chí còn tiêm cho cô. Nhưng đổi lại, lần sau cô lại điên cuồng muốn được tiêm. Những viên “kẹo” đầy màu sắc đó đã không thể thỏa mãn cô nữa.
Rõ ràng anh mới là người dùng, nhưng anh lại luôn tỏ ra bình thản. Ngay cả khi không dùng trong một tuần, anh cũng chỉ mỉm cười nhìn cô phát điên, thậm chí đập đầu vào tường, khóc lóc van xin. Mái tóc rối bù của cô đã sớm biến cô thành một kẻ điên.
Nhưng làm những điều đó, không phải là điều L muốn.
Anh muốn cai nghiện cho cô trong ba tháng. Sau mỗi ngày cưỡng chế cai nghiện, anh đều điên cuồng làm tình với cô, nhốt cô trong căn phòng kín mít. Ngoại trừ tiếng khóc của cô, chỉ có tiếng rên rỉ xé lòng. Đôi tay cô bị trói lại, cô điên loạn như một bệnh nhân tâm thần. Anh phải mạnh mẽ đè cô xuống làm tình, mới có thể kiểm soát được bộ não mất lý trí của cô.
“Cho em đi! Cho em đi cầu xin anh! Cầu xin anh tiêm cho em, cầu xin anh a a!”
Giọng nói cô bị xé nát, mỗi lần gào thét, yết hầu đều chảy máu. Đôi mắt cô dữ tợn tràn ngập những tia máu đỏ.
L chặn hai chân cô lại. Hơi thở cô trở nên ổn định và dài hơn, anh nheo mắt không nói gì, nhưng tốc độ hạ thể thao âm đạo cô lại dần trở nên hung ác hơn. Anh chống vào tử cung cô, ép tinh dịch vừa bắn vào không lâu đều bị rút ra, vấy đầy một mảng nhầy nhụa dưới người cô.
Trên bụng phẳng lì của cô xuất hiện vết hằn của dương vật. Không biết là vì đau đớn hay vì khó chịu, cô co quắp ngón chân, ngửa đầu khóc lóc, vỡ òa. Nước mắt vỡ đê, gào thét một cách suy sụp.
“Cho em thuốc, tiêm cho em! L rm cầu xin anh, làm em làm gì cũng được ô ô, làm gì cũng được, em cầu xin anh a, cầu xin anh!”
Đáp lại cô vẫn chỉ là sự bỏ mặc.
“Vì sao lại đối xử với em như vậy, vì sao… vì sao a!”
Cánh tay cô bị trói, cố sức ngẩng đầu lên. Xương quai xanh nhô ra, lộ vài chiếc xương yếu ớt. Tóc mái của cô dài đến mức che phủ cả đôi mắt cô. Qua khe hở đó, cô nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của anh, anh vuốt ve đôi vú không lớn của cô.
“Em hỏi anh vì sao ư?”
Ánh mắt L lướt trên làn da trơn nhẵn, mềm mại của cô. Gần ba tháng tra tấn, đã khiến cô gầy trơ xương. Anh nói một cách thờ ơ: “Không phải em thích anh trước sao?”
“Buổi biểu diễn của anh em không bỏ sót lần nào. Chương trình của anh em cũng đều đến xem. Lịch trình của snh dù xa xôi thế nào em cũng đến đưa đón. Vì thích em, nên anh mới theo dõi tài khoản mạng xã hội của em mỗi ngày.”
“Em hỏi anh, vì sao?”
Anh đụng chạm cơ thể cô, cảm thấy mình giống một tên biến thái buồn cười, nhưng rõ ràng cô không nghe anh nói gì. Cô chỉ điên cuồng lắc đầu, miệng lẩm bẩm cầu xin anh cho cô.
Anh điên cuồng ép cô làm chuyện đó. Mặc dù anh muốn cô cai nghiện nhưng lại không hề dứt khoát. Cô không chịu ăn cơm, cũng không nghe lời anh. Cô chỉ đắm chìm trong ảo giác, trong cơn phê, hai tay bị trói lại, cô đau đớn đến không thể chịu nổi, liền tìm cách đâm đầu vào tường. Thậm chí nhiều lần cô còn tự tử, khiến anh sợ hãi không dám buông tay cô ra nữa.
Anh thường xuyên xuất tinh vào trong, cô đã mang thai con của anh nhưng vẫn không thể cai nghiện được ma túy.
Anh đã lừa cô ký vào tờ giấy kết hôn. Đôi mắt tròn long lanh ngày nào giờ đã mất đi sự sống, trở nên tiều tụy. Cô mở trừng mắt, vô hồn nhìn vào một điểm, biểu cảm đờ đẫn.
Giọng cô khàn đi, chỉ lặp đi lặp lại: “Cho em, cho em, cầu xin anh, cho em đi.”
“Được, anh sẽ cho em thuốc.” Anh cọ cằm vào làn da mềm mại ở cổ cô, do dự một lúc rồi nới lỏng dây thừng trên tay cô.
“Nhưng em phải ký vào tờ thỏa thuận này trước. Chúng ta sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn.” Anh nắm lấy tay cô, biết rõ cô không nghe thấy gì, liền hôn lên cổ và thì thầm vào tai cô: “Chỉ cần ký vào, anh sẽ cho em thuốc.”
Tiểu Ngư không ngừng gật đầu. Cây bút được đặt trong lòng bàn tay cô, anh nắm lấy tay cô, từng nét một viết tên cô.
Anh lấy từ ngăn kéo ra một viên kẹo bọc giấy màu hồng, cho vào miệng mình, rồi nâng đầu cô, đưa nó vào sâu trong cuống lưỡi.
Hai chiếc lưỡi điên cuồng quấn quýt trong khoang miệng. Viên kẹo không ngừng được đảo qua đảo lại. Vị dâu tây ngọt lịm tan chảy trên đầu lưỡi ấm nóng, hương vị ngày càng ngọt. Anh say mê tận hưởng, ôm lấy cơ thể trần truồng của cô gái, vuốt ve làn da mềm mại còn sót lại.
Đây không phải là thứ cô muốn. Tiểu Ngư lắc đầu phản đối, nhưng bàn tay trên đầu cô không cho phép cô cử động. Mãi đến khi viên kẹo tan hết, anh mới lưu luyến buông cô ra. Dòng nước bọt của hai người còn vương vấn, kéo thành một sợi chỉ bạc không đứt.
Theo bụng cô ngày càng lớn, việc cai nghiện cũng dần có tiến triển. Tuy nhiên, di chứng rất nặng, cô còn quá nhỏ để chịu đựng sự hành hạ kép này. Đầu óc cô không còn minh mẫn, thường xuyên nói những lời lảm nhảm, vô nghĩa.
Trong thời gian cô mang thai, anh không dám rời cô nửa bước, hủy bỏ tất cả lịch trình của mình, nhốt cô trong căn phòng này để chăm sóc.
Mãi đến ngày cô sinh con, anh tìm một đội ngũ y tế đến ngay tại căn phòng này, giúp cô sinh ra một bé gái khỏe mạnh. Cơ thể nhỏ bé, gầy gò của cô khi ấy đau đớn đến mức tưởng chừng không thể chịu nổi.
Anh tuyên bố tình yêu của mình, và cũng tuyên bố đứa con của mình, ích kỷ muốn chiếm hữu cô. Trong những bức ảnh, anh chỉ dám chụp một ngón tay cô một cách cẩn thận, không muốn người khác phát hiện ra sự tồn tại của cô, sợ gia đình cô sẽ đến mang cô đi.
Vì thế anh đặt tên con gái là Live.
Sống. Chỉ đơn giản là sống bên cạnh anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro