
84 Tinh thần bệnh tật, trọng sinh, cường bạo, cưỡng chế cao trào, nội bắn, rót n
84 Tinh thần bệnh tật, trọng sinh, cường bạo, cưỡng chế cao trào, nội bắn, rót nước tiểu, tra tấn tinh thần
“Sướng không? Sao không kêu? Hả?”
“Để xem anh thao chết em như thế nào! Anh sẽ bắn hết tinh dịch vào tử cung em, để em sinh con cho anh!”
“Nói em sướng, kêu to lên!”
Hoàng hôn buông xuống, trong căn phòng tối, gương mặt anh ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo. Bóng anh in trên mép giường, chao đảo theo từng cú thúc.
Trên giường, anh banh hai chân cô ra, ra sức va chạm bên trong, như đối xử với kẻ thù không đội trời chung. Cô gái bị bóp cổ, mắt long lên, mặt tím tái, miệng há to, thở dốc vì bị hành hạ.
“Không phải nói anh bạo dâm sao? Thao em thì sao, em trốn không thoát đâu!”
“Mãi mãi, mãi mãi đều phải bị anh thao!”
Những lời nguyền rủa văng vẳng bên tai.
Anh xuất tinh, thở phào rút dương vật đang rỉ máu ra.
Cô gái nằm trên giường, chân tay dang rộng thành hình chữ đại. Trong bóng tối, khóe miệng anh cong lên một nụ cười mãn nguyện, nhìn cô giống như con cá trên thớt đang giãy giụa cố gắng bò dậy, nhưng cuối cùng lại ngã gục.
Anh thấy cơ thể cô ướt đẫm máu, đôi chân gầy guộc như que củi không thể đứng vững. Anh tò mò không biết cô định làm gì, có phải lại co rúm vào một góc tường như một kẻ đáng thương hay không.
Nhưng mục đích của cô lại là con dao phay dùng để đe dọa cô trên bàn. Khi anh nhận ra và định ngăn cản thì đã quá muộn. Đôi tay trắng yếu ớt của cô nắm chặt cán dao nặng trịch, dùng sức cứa mạnh vào cổ. Máu từ động mạch bắn ra, là máu tươi nhiều nhất mà anh từng thấy trong đời.
Đau. Đau lắm.
Bên tai anh là tiếng gào thét điên cuồng của chính mình, đó là sự trả thù cuối cùng của cô dành cho anh.
Ít nhất vào giây phút này, cuối cùng cô cũng có thể giải thoát, mãn nguyện nở nụ cười.
Cơ thể nặng nề chìm vào vực sâu. Cuối cùng thì cô cũng phải xuống địa ngục sao?
Cũng tốt, vốn dĩ cô sống cũng là ở trong địa ngục rồi, không có gì đau khổ hơn thế nữa.
“Đào Cầm, Đào Cầm!”
Cô bỗng mở mắt, thấy mình đang cầm một quyển sách, đứng trước giá sách.
Có người vỗ vai, cô cứng đờ quay đầu lại.
Người phụ nữ bật cười: “Sao mặt em như vừa gặp ma thế? Phòng tâm lý có một bệnh nhân mới, lần này em đi khám đi. Bệnh nhân đầu tiên kể từ khi em được chuyển chính thức đấy, làm tốt vào nhé.”
“Cái…?”
Cô quay người, cúi đầu. Giờ phút này, cô mặc áo blouse trắng, ngực đeo tấm thẻ tên mới tinh – bác sĩ tâm lý, Đào Cầm.
Những ký ức hỗn độn ùa đến trong đầu. Gương mặt trắng bệch, hoảng hốt chạy tới trước máy tính, xem ngày giờ ở góc dưới bên phải: 9:01, 15/03/2016
Cô xuyên không ư?
Không đúng, là sống lại.
Nhìn quyển sách tâm thần đang cầm trên tay, cô không thể kiềm chế nụ cười sắp nhếch lên, vai run lên vì kiềm nén.
“Ha… ha, ha.”
Đây là ông trời cho cô một cơ hội sao? Cho cô sống lại một đời, cơ hội để thoát khỏi tên biến thái đó!
“Đào Cầm!” Ngoài văn phòng, có người gọi cô: “Bệnh nhân đang đợi, em nhanh lên.”
“Tới ngay.”
Cô vừa định bước đi, chân lại khựng lại.
Không đúng, cái ngày này.
Trực giác mách bảo cô, không thể đi. Chính là khoảng thời gian này, cô và gã đàn ông đó lần đầu tiên gặp nhau. Bệnh nhân đầu tiên kể từ khi cô chuyển chính thức, chính là tên biến thái kia!
Đào Cầm lùi về phía sau, mặt lại trở nên thê thảm.
“Em làm gì thế?” Người phụ nữ đi guốc cao gót vào, thấy cô cúi đầu, mấy lọn tóc đen che khuất gương mặt trắng bệch tinh xảo. Mái tóc dài đen nhánh búi lên, phong thái tri thức tĩnh lặng dịu dàng, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt khủng khiếp như vậy.
“Em sao thế, người không khỏe à?” Cô ấy vội vã tới, đặt mu bàn tay lên trán cô.
“Sư phụ, hôm nay em hơi khó chịu, e là không thể làm việc được.”
“Sư phụ thấy rồi.” Cô ấy thở dài: “Em đấy, vừa chuyển chính thức đã gặp trục trặc rồi. Về nhà nghỉ ngơi một ngày đi, làm bác sĩ tâm lý thì phải tự điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt.”
“Vâng.”
Cô thay áo blouse trắng, không mang theo gì, định về nhà trước. Ít nhất cô nên xin nghỉ phép một tuần để tránh xa người đàn ông đó, không thể dây dưa thêm nữa.
Ở hành lang, thang máy vừa chuẩn bị đóng cửa, Đào Cầm vội chạy tới. Thang máy từ từ mở ra.
Cô vừa định nói lời cảm ơn, ngước nhìn theo đôi giày da sáng bóng, lại phát hiện người đứng bên trong, chính là tên biến thái mà cô muốn trốn tránh.
Hơi thở của Đào Cầm ngưng lại, sự sợ hãi và điên loạn thấm sâu vào xương tủy. Cơn ác mộng của cô đang ập tới, bao trùm lấy cô, áp lực nặng nề.
“Không vào sao?” Gã đàn ông có gương mặt lạnh lùng không dục vọng, mỉm cười với cô. Ngón tay anh vẫn giữ nút mở cửa, lịch sự nhường chỗ.
Đào Cầm không chút do dự quay người bỏ chạy. Chỉ có cô biết trái tim đang đập nhanh đến điên cuồng vì hoảng sợ, tưởng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“À, bệnh nhân kia nói có việc đột xuất, hoãn trị liệu lần này, hai ngày nữa sẽ tới.”
Sao có thể.
Đào Cầm bất an cắn răng. Rõ ràng đời trước anh đã chấp nhận điều trị của cô, cũng vào khoảng thời gian này.
“Không có cách nào. Nghe nói anh ta là một phú thương, giá trị con người rất cao, bận rộn như vậy, bệnh tâm thần ở người giàu cũng thường thấy mà.”
Bệnh tâm thần, cuồng dâm, cố chấp, rối loạn cảm xúc lưỡng cực, trầm cảm hưng cảm, anh quả thực là một kho bệnh tâm thần tổng hợp.
“Đào Cầm, em không về nghỉ ngơi sao?”
“Vâng, em thấy đỡ hơn rồi, hôm nay có thể làm việc.”
“Thế à, vậy tốt quá!”
Trốn tránh cũng không khiến cơn ác mộng của cô thuyên giảm. Gần như mỗi phút mỗi giây cô đều sợ hãi, không biết khi nào người đàn ông đó sẽ tới, sẽ gặp ở đâu.
Dường như mọi thứ cô cố gắng thay đổi đều không thể. Ký ức bị cưỡng hiếp vẫn rõ mồn một trước mắt, không biến mất theo lần sống lại của cô. Đào Cầm bị ký ức đó tra tấn đến mức tinh thần cũng phát bệnh.
Và ngay ngày hôm sau, tên biến thái đó lại tới.
Chỉ cần nhìn thẳng vào ánh mắt đó, cô lại bị cuốn vào xoáy nước màu nâu nhạt. Cô run rẩy vì sợ hãi, cơ thể tê dại, máu và thần kinh đều bị lấp đầy.
Anh đã từng gào thét điên cuồng thao cô như thế nào, lăn lộn tra tấn như thế nào.
“Chào em.” Gã đàn ông mở miệng gọi cô.
Đào Cầm không biết mình đang cắn mạnh móng tay, sự hoảng sợ trong mắt từng lớp từng lớp muốn lột trần lớp da người của người đàn ông này.
Giết anh.
Ý nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu.
Cô hận anh đến chết!
Nếu không giết anh, đời này cô sẽ không thể sống bình thường.
Chỉ cần giết anh!
“em khỏe không?” Anh nghi hoặc.
Đào Cầm chợt hoàn hồn, đứng dậy cầm lấy bệnh án của anh: “Hằng tiên sinh phải không?”
“Là tôi.”
“Vậy hôm nay để tôi trị liệu cho anh, mời đi lối này.”
Đôi chân đi guốc cao gót của cô bước đi một cách kiên định lạ thường. Hàm răng cô nghiến lại, cọ xát vì căm ghét. Gã đàn ông bước đi vững vàng, tiếng giày da gõ trên nền đất giòn tan, theo sau từng bước chân của cô.
Mỗi một bước, mỗi một bước, đều đang đi trên con đường cũ.
Và sự kiên định của cô, chỉ là để giết anh.
Khi cô một lần nữa nằm trên chiếc giường đen lớn với đầy vết bầm tím, mọi thứ đã diễn ra đúng như kiếp trước, cô bị anh cưỡng hiếp.
Hằng Bạch Húc ngồi trên mép giường, từ từ cài cúc áo sơ mi trắng. Những ngón tay thon dài đùa nghịch với lọn tóc của cô, anh cúi xuống hôn lên trán cô, cười đầy ý vị nói: “Sau này, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Đời trước, cũng chính là những lời này.
Nhưng sau đó, anh lại giam cầm cô.
Cô sẽ không điên cuồng như trước, gào thét muốn báo cảnh sát. Cô muốn anh mất cảnh giác, để rồi mượn cơ hội giết chết anh.
Đào Cầm ép mình nở nụ cười. Cơ thể sau khi bị cưỡng hiếp trở nên nhếch nhác, gương mặt hoảng hốt, nụ cười đáng thương. Cô dốc hết sức ngồi dậy, dùng cánh tay gầy guộc vòng qua vai anh, thở dốc phả vào tai anh, hơi thở nóng bỏng đến chính cô cũng không tin nổi.
“Tư vị của Hằng tiên sinh, quả thực rất tuyệt.”
Ánh mắt anh sững lại, bàn tay to lớn nắm lấy vòng eo gầy guộc của cô, gần như một tay có thể bóp gãy. Anh ôm chặt lấy cô vào lồng ngực rắn chắc.
“Em nói gì?” Anh chống trán cô, ánh mắt quyến rũ đánh giá chóp mũi nhỏ nhắn, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt nhau, mang theo mùi nồng nặc sau khi đã thỏa mãn dục vọng.
“Em nói, em thích Hằng tiên sinh.” Cánh tay cô quấn quýt lấy cổ anh, cố tình vô ý cọ môi mình vào môi anh, dứt khoát thốt ra: “Thích.”
“Thích, Hằng tiên sinh.”
Khoảng cách quá gần khiến cảm xúc trong mắt anh trở nên mơ hồ bất thường. Anh chỉ hé môi mỏng, phát ra một tiếng cười trầm đục, đầy ẩn ý.
“Thích?”
“Đào Cầm, à, à… Em thích anh?”
Cô muốn anh thật sự vui, sợ anh không tin, cô chu môi dán sát vào anh.
Gáy cô bị giữ lại, nụ hôn càng thêm sâu. Chiếc lưỡi thô to càn rỡ chiếm cứ mọi ngóc ngách khoang miệng, mút lấy lưỡi và môi cô. Tiếng nước bọt giao nhau phát ra âm thanh dâm đãng, xao động.
Họ không ngừng đổi hướng hôn môi, hai chiếc lưỡi quấn vào nhau nóng bỏng, dùng sức nuốt nước bọt của nhau. Cơ thể trần trụi của cô cọ xát vào ngực anh, hơi nóng lan tỏa trên da thịt.
Chỉ có bản thân cô biết, cô ghê tởm tất cả những điều này. Cô không ngừng tự tẩy não, tự ám thị bản thân rằng cô yêu người đàn ông trước mặt, để anh cảm nhận được tình yêu chân thật của cô.
Dùng làn da dán sát vào anh, ép mình nuốt nước bọt của anh, tất cả những điều đó khiến cơ thể cô theo bản năng muốn thân thiết với anh, mặc dù nội tâm cô biết rõ.
“Đào Cầm, ân, ha Đào Cầm…” Anh giữ gáy cô, vừa hôn vừa không ngừng gọi tên cô: “Anh yêu em, yêu em nhiều lắm. Anh thật may mắn, Đào Cầm.”
“Ô, ngô.”
Có chất lỏng ấm áp trên mặt, cô mở mắt ra, phát hiện đó là nước mắt của anh. Cô vẫn không hiểu tại sao anh lại khóc.
Gã đàn ông đã đặt cô nằm xuống, cởi chiếc áo sơ mi mới cài, một lần nữa trần trụi đối diện với nhau. Anh hân hoan banh hai chân cô ra, dùng dương vật đang dần cứng lên cọ xát qua lại, rồi thờ ơ tiến vào bên dưới cô.
“Ân ha, chặt quá, chặt hơn bất kỳ lúc nào anh thao em!” Hằng Bạch Húc ôm lấy cô, tinh dịch ướt át bên trong làm chất bôi trơn, điên cuồng thúc mạnh. Cú đâm ra đâm vào tạo nên tiếng bạch bạch rung động, dương vật to như mắt cá chân tàn nhẫn xuyên thấu.
Mười ngón tay Đào Cầm điên cuồng nắm chặt ga giường, đau đớn ưỡn ngực lên. Anh há miệng ngậm lấy, thỏa thích liếm mút, liếm quanh núm vú nhỏ nhắn màu hồng, thỉnh thoảng cắn nhẹ bằng hàm răng đều tăm tắp.
“Em không phải yêu anh sao! Hả? Không phải yêu anh sao!” Anh điên cuồng chất vấn cô. Cô buộc mình phải làm phẳng lông mày, nở một nụ cười thỏa mãn.
“Em yêu anh, a, yêu anh… yêu nhiều lắm.”
“Gọi tên anh! Đào Cầm.”
“Hằng Bạch Húc… Bạch Húc, ha, Bạch Húc, yêu nhiều lắm.” Cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, vùi lấp tất cả cảm xúc đau khổ vào trong cơ thể, buộc mình lộ ra vẻ ngoan ngoãn.
Nghe tiếng cười trầm đục từ lồng ngực anh, Hằng Bạch Húc đắm chìm trong sự hưởng thụ khi cô đón nhận tình yêu của anh. Điều đó làm anh m thỏa mãn hơn bất kỳ lúc nào khác.
Đôi chân thon dài của cô quấn quanh eo anh. Mái tóc đen trên giường bị ép xuống, rải rác trên vai, tạo nên vẻ quyến rũ, mê hoặc lòng người. Điều đó khiến anh chìm sâu vào vòng hào quang mê hoặc này, muốn dùng dương vật của mình chôn chặt trong cơ thể cô, gắn kết khăng khít, không bao giờ muốn rút ra nữa!
“Thật muốn làm chết em! Bảo bối, anh yêu em muốn chết rồi, sướng không! Hả? Anh làm em sướng không!”
“Sướng.” Giọng cô khản đặc gật đầu. Cánh tay ôm lấy anh, tự véo một miếng thịt non, không ngừng tự ám thị tâm lý rằng phải yêu anh, yêu người đàn ông trước mặt, khuôn mặt tà mị này vẫn trăm lần nhìn không chán.
“A a sướng quá! Hằng Bạch Húc, thao chết em, sắp bị làm hỏng rồi!”
“Chỗ nào bị làm hỏng, hả?”
“ Âm hộ, âm hộ…”
“Không đúng!”
“ Tao bức, là tao bức a. Dương vật lớn, thao chết em rồi.”
Tiếng cười trầm thấp của anh dần trở nên điên cuồng, thỏa mãn, vui sướng trút dục vọng vào trong cơ thể cô. Những lời thổ lộ nồng nhiệt khiến cô luống cuống chấp nhận. Dương vật to lớn căng nứt âm đạo đau đớn, vách trong bị ép làm thịt non cọ xát đau buốt. Cô đã cảm nhận được âm đạo đang chảy máu.
Cô há miệng, vươn lưỡi, để anh ngậm lấy hôn môi. Vẻ mặt dâm đãng của cô chỉ có anh nhìn thấy trong mắt. Đồng tử Hằng Bạch Húc phản chiếu cô, khác hẳn với cô ở kiếp trước dưới thân anh.
“Bắn cho em! Tất cả đều cho em, ân, sinh cho anh một đứa con được không?”
“Được.” Cô nhịn xuống tiếng nấc nghẹn ngào, không ngừng gật đầu: “Được.”
Bắn tinh vào vách tử cung, va chạm kịch liệt vào thịt non, cảm giác tê dại. Đại não trống rỗng, cô phát ra tiếng thét khàn khàn, nắm chặt cánh tay anh. Toàn thân run rẩy phun ra nước, cơ thể mềm nhũn như một khối kem tan chảy sau khi lên đỉnh.
Việc cô toàn tâm toàn ý yêu anh không hề khiến dục vọng của anh vơi đi một chút nào. Giống như kiếp trước, anh càng không kiềm chế được mà cưỡng ép làm tình với cô.
Trong căn biệt thự này, họ đã thử những nơi chưa từng trải nghiệm – phòng tắm, thư phòng, cầu thang, bàn ăn.
Mỗi vệt nước còn lại đều mang theo mùi máu tươi nồng nặc.
Âm đạo bị thao nát đã trở thành một đống vết thương chồng chất. Việc cô tự tẩy não bằng tình yêu đôi khi khiến chính cô cũng không phân biệt được. Cô chỉ cảm thấy quá trình khiến anh tin phục mình là hoàn hảo, nhưng điều duy nhất không thể thay đổi vẫn là việc anh giam cầm cô, nhốt cô trong căn biệt thự này. Nhưng ngoài phòng, cô cũng có những nơi khác để hoạt động.
Nhà bếp. Đó là nơi ẩn chứa vũ khí cuối cùng của cô.
Không dưới một lần cô ảo tưởng, dùng con dao nhọn đâm vào lưng anh, nở ra những vệt máu giống như hoa máu, tuôn trào dữ dội. Màu đỏ tươi trong mắt là dấu hiệu cho sự tự do sắp đến của cô, và cuộc sống bình thường.
Điều đó đủ để cô không thể kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Cô ôm cổ người đàn ông, ghé vào vai anh. Mông cô bị anh ôm lấy, cọ xát lên xuống dương vật anh. Hằng Bạch Húc bước đi vững vàng, đi lại trong phòng khách rộng lớn. Mỗi bước chân, quy đầu của dương vật lại đâm sâu vào tử cung, cắm mạnh vào cổ tử cung sưng đỏ. Hai cơ thể trần trụi cọ xát vào nhau ấm áp, ngực cô bị ép vào ngực anh, không ngừng nhấp nhô.
“Ân thật thoải mái, bảo bối. Chảy nhiều nước quá, anh thao em thoải mái không?”
“Thoải mái.” Giọng cô đã mệt mỏi, năng lượng bị tiêu hao hoàn toàn.
“Ướt quá, chảy cả xuống đùi rồi. Đúng là một con điếm nhỏ có tiếng mà.” Anh cười khàn, một tay ôm cô đi lên cầu thang.
Đào Cầm mệt mỏi mở mắt, nhìn nơi vừa đứng. Đó không phải là nước, là máu.
Rất nhiều máu, chảy ra từ cơ thể cô. Lượng lớn máu nóng, làm ướt đùi giữa hai bộ phận sinh dục. Mùi máu tươi tràn vào khoang mũi.
“Em yêu anh không?” Anh lại hỏi một lần nữa.
“Em yêu nhiều lắm, yêu anh nhiều lắm.” Lần này cô không chút do dự thốt ra, ôm càng chặt hơn: “Không ai yêu anh hơn em, em yêu anh nhiều lắm!”
Anh đáp lại bằng tiếng cười đầy ý vị: “Anh cũng vậy, bảo bối.”
Sau khi anh xuất tinh, anh không muốn rút ra, mà nhịn tiểu lâu ngày bắn cả nước tiểu vào tử cung cô. Hai người đứng trên cầu thang, nghe tiếng nước tiểu bắn ra xào xạc rót vào bụng. Bụng cô căng đầy, chất lỏng nóng hổi từ khe hở của dương vật cắm vào chảy ra, tràn ngập mùi tanh. Nước tiểu chảy từ bậc thang này sang bậc thang khác, từ từ đi xuống.
Máu đầy sàn không ai dọn dẹp. Đào Cầm trần truồng, đôi chân mềm nhũn bước xuống lầu. Đùi còn vương vãi tinh dịch và nước tiểu. Cô dùng tay vịn vào lan can, run rẩy. Cô cố gắng nhón mũi chân, bước đi từng bước khó khăn.
Hằng Bạch Húc đi làm, để cô ở lại trong nhà. Quả nhiên, cửa chính đã bị khóa trái, thủ đoạn giam cầm ngày càng dứt khoát và nhanh gọn.
Đào Cầm đi vào bếp, trong tủ đầy dụng cụ nấu ăn, cô chọn một con dao đặc biệt vừa tay. Cô cầm nó lên múa may, giống như đâm vào cơ thể anh vậy, dứt khoát và gọn gàng.
Cô đặt con dao gọt hoa quả màu bạc đó dưới chiếc gối mềm, chỉ chờ anh trở về.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Dưới lầu vang lên tiếng mở cửa lách cách.
Cô rất căng thẳng, chân tay bắt đầu tê dại.
Nhìn anh bước vào, cởi quần áo, ánh mắt anh đối diện với cô tràn ngập ánh sáng nóng bỏng, nụ cười hưng phấn cố chấp.
“Bảo bối của anh.”
Cô là vật sở hữu của anh, anh muốn đối xử như thế nào cũng có thể thỏa thích đùa bỡn.
Đào Cầm cười với anh, mở rộng vòng tay, toàn thân toàn ý đón nhận anh. Hằng Bạch Húc phấn khởi không thể kiềm chế, cởi chỉ còn chiếc quần lót. Anh lao lên trước, đè cô xuống giường.
Môi âm hộ đã sưng tấy lên rất lớn, máu chảy ra, chỉ cần dùng ngón tay cắm vào cũng có thể nặn ra một lượng lớn máu đỏ.
Anh kéo chiếc quần lót tứ giác màu đen ra, vội vã cắm dương vật còn chưa cứng hẳn vào âm đạo ướt át mùi tanh.
“Ân!” Anh sướng đến mất hồn.
Cằm Đào Cầm gác trên vai anh, chịu đựng cơn đau rách âm thịt. Sau hơn ba mươi cú thúc, máu tuôn trào không ngừng, ga giường màu đen bị nhuộm thành một mảng màu nâu.
“A… Ô a, Bạch Húc, Bạch Húc ân.”
“Thoải mái không bảo bối?”
“Thật thoải mái, sướng quá anh!”
Tay cô từ từ sờ xuống dưới gối, nắm lấy cán dao lạnh buốt. Cô dùng sức ôm chặt cổ anh, không cho anh ngẩng đầu. Khoảnh khắc đột nhiên rút ra, lưỡi dao bạc dưới ánh đèn trắng hắt vào từ ngoài cửa sổ, phản chiếu một bề mặt lấp lánh chói mắt.
Gã đàn ông nắm lấy cổ tay cầm dao của cô, lồng ngực phát ra tiếng cười khẽ.
“Bảo bối, sao em có thể đối xử với anh như vậy?”
Đồng tử của Đào Cầm trợn trừng lên cứng đờ.
Tay anh từ từ di chuyển lên trên, dễ dàng lấy con dao ra khỏi tay cô, ném đi thật xa, tiếng rơi xuống đất loảng xoảng giòn tan.
“Anh buồn lắm, chính miệng em nói yêu anh, anh đều nghe thấy đấy.”
Hằng Bạch Húc buông lưng cô ra, đưa tay cô lên miệng hôn. Anh hạ mí mắt tà mị, khẽ mút miếng thịt non trên mu bàn tay. Dương vật bên dưới càng trở nên cương cứng hơn. Không có vẻ ngạc nhiên hay phẫn nộ, anh dường như đã biết từ sớm.
“Anh nói cho em một bí mật. Anh sống lại, vào lúc em lần đầu tiên nói yêu anh, lừa dối anh. Anh rõ ràng đã tin em, nhưng kết quả em lại đối xử với anh như vậy, làm tim anh thật khó chịu.”
Miệng Đào Cầm run rẩy một cách kỳ quặc, môi run rẩy điên cuồng cử động.
“Em vẫn luôn lừa anh đúng không?” Anh dường như không tức giận: “Anh đã tương kế tựu kế. Với màn diễn này, em có hài lòng không?”
“Ô, ô… Ô a, ô a a a!”
Cô điên cuồng đá lung tung dưới thân anh, đôi tay phản kháng dùng sức đánh vào cơ thể anh, khóc đến gan ruột muốn nứt ra. Đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ muốn nuốt chửng anh: “Tại sao, a a tại sao a!”
Ông trời tại sao lại đối xử với cô như vậy! Tại sao không thể thoát khỏi người đàn ông này, tại sao không cho cô giết anh!
“Em yêu anh mà bảo bối!” Gã đàn ông đè vai cô xuống, cười to điên cuồng. Trong đôi mắt mở to của anh phản chiếu sự điên loạn của cô: “Em yêu anh! Em là của anh! Chính miệng em nói yêu anh sao? Mỗi ngày hôn anh, bị anh làm người cũng là em! Tại sao em lại muốn giết anh? Là vì muốn anh trở thành người của em sao? Ha ha ha, em giống anh, giống nhau!”
“Không phải, a a em không phải, không phải a!”
Cô điên cuồng lắc đầu. Cô hận chính mình, hận tại sao sống lại ngay từ đầu không bỏ trốn, lại đi vào con đường cũ, đời này trực tiếp tự chui đầu vào lưới, hoàn toàn mất đi cơ hội chạy thoát.
“Không phải như vậy a, em không yêu anh, ô ô em không yêu anh, em không yêu a!”
“Em rõ ràng là của anh! Rõ ràng là vậy, đừng nói dối. Em yêu anh!”
Anh một lần nữa đè cô xuống, dương vật đang rỉ máu ở hạ thân đong đưa. Đào Cầm không ngừng chứng minh bản thân, nhưng cô đã không thể làm được.
Trong não, những lời tự tẩy não bằng tình yêu điên cuồng ùa đến. Thậm chí cô đã không thể phân biệt được, rốt cuộc đây có phải sự thật hay không. Có lẽ vì tự ám thị tâm lý quá mạnh mẽ, hiện thực và sự lừa dối đã hòa làm một, hậu quả là cô trở nên điên loạn. Gương mặt Hằng Bạch Húc không ngừng biến hóa trước mắt cô, nụ cười dịu dàng, cái nhíu mày thô bạo, từng cảnh từng cảnh như phim chiếu đèn lồng chớp nhoáng.
Rốt cuộc là yêu anh, hay hận đến mức muốn giết anh, rốt cuộc là cái nào? Cô rốt cuộc có yêu người đàn ông trước mặt này hay không.
Nhưng tại sao lại bị anh đè chặt dưới thân, không hề phản kháng, để mặc anh cưỡng hiếp, cưỡng chế rót tinh dịch.
“Ô ô cứu mạng, không phải, không phải a… Cứu mạng, cứu em.”
“Nói em yêu anh! Đào Cầm, bảo bối, bảo bối!” Anh gào thét ra lệnh, nhìn cô khóc đến xé lòng.
Anh cọ xát vào âm đạo đã nát bét, máu chảy không ngừng làm ướt toàn bộ dương vật, xâm nhập vào tử cung tàn nhẫn hủy hoại cơ thể cô.
Tư tưởng lẫn nhau tra tấn, khiến cô đau đớn muốn chết. Tình yêu và sự không yêu giao thoa, trong khi bị anh cưỡng ép làm tình, cuối cùng cô thất vọng tột cùng về bản thân, đờ đẫn từ bỏ giãy giụa.
Hằng Bạch Húc ôm cô, cảm giác vui sướng khi cơ thể xâm nhập, không thể sánh được với hạnh phúc khi anh một lần nữa có được bảo bối của mình.
“Cuối cùng, anh sẽ không để em đi nữa. Bảo bối của anh, em không thể thoát khỏi anh đâu.”
Kiếp trước, anh bị cô tự sát tra tấn đến điên loạn. Ba năm, bệnh tâm thần của anh tái phát liên tục, cuối cùng anh cũng đi theo cô tự sát, chỉ để có thể xuống địa ngục tìm cô.
Nhưng không ngờ ông trời lại chơi một trò đùa. Ngay từ ánh mắt đầu tiên anh sống lại, anh đã thấy cô đang lừa dối mình. Cô có lẽ cũng giống như anh, đã sống lại. Miệng nói yêu anh, nhưng cơ thể anh lại đắm chìm trong diễn xuất của cô, muốn cùng cô chìm đắm xuống.
Đáng lẽ đời này anh muốn đối xử tốt với cô, không muốn mất đi lần thứ hai. Nhưng anh không thể kiềm chế. Mỗi lần Đào Cầm nói yêu anh, đều khiến anh có thể hủy hoại cả tính mạng. Anh không bao giờ muốn thoát ra, chỉ có tiếp tục đè nén cưỡng bức, mới có thể khiến anh cảm nhận được đây không phải là một giấc mơ.
“Bảo bối, bảo bối của anh.”
Sau vài lần cưỡng hiếp, đôi mắt cô trống rỗng trắng bệch, nằm trên giường. Cơ thể vặn vẹo đầy vết bầm tím, trước ngực bị véo khắp nơi có vết bầm tím, đầu nghiêng, nước dãi cũng chảy ra bên miệng.
Lòng bàn tay Hằng Bạch Húc cọ xát lên mặt cô, nhìn cô gái hoàn hảo đã trở thành một con rối không hồn. Anh đã hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng cô đã bị chính mình tẩy não đến điên dại, không thể cứu vãn.
Anh ngồi trên mép giường, gương mặt bệnh hoạn nghiêng đầu cười với cô: “Không sao, em mãi mãi là bảo bối của anh. Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa, mãi mãi cũng không.”
“Em cũng sẽ không chạy trốn nữa, đúng không?”
Ngón trỏ cưng chiều uốn cong, khẽ xoa chóp mũi cô. Dù cô không nói chuyện, nhưng anh biết.
“Đúng vậy, em sẽ không bao giờ chạy trốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro