Chương9: Side story 1: Back Straight Flush(trang 35-38)
Joo Ha-won để mặc cho anh ta làm theo ý mình còn cậu thì xuống tầng 13.
Cánh cửa vào bên trong đã mở rộng như để đón tiếp khách, và Joo Ha-won bước vào hành lang dài của khu vực sảnh và khu vực tiếp khách(lobi hoặc lobby). Mặc dù cấu trúc bên trong tương tự như nơi cậu đang sống, nhưng nội thất ở tầng 13 lại mang phong cách cổ điển.
Penthouse của Joo Ha-won, khi mua, đã được Kwon Tae-ha trang bị toàn bộ nội thất và thảm, vì vậy sự kết hợp giữa tông màu nâu hiện đại và trắng không thể nói rằng phù hợp với sở thích của ai cụ thể.
Đèn chùm trên trần cao chiếu ánh sáng nhẹ nhàng xuống phòng khách, và những vị khách đã có mặt từ trước chào đón Joo Ha-won.
"Chào mừng đã đến! Cậu đến sớm vậy"
Người đầu tiên đứng dậy chào đón là chủ nhà, Yoo Ji-ho. Một người hầu đưa cho Joo Ha-won một ly rượu champagne. Joo Ha-won gật đầu cảm ơn, cầm ly champagne và đi đến bàn chính giữa. Trên bàn dài hình chữ nhật, các món ăn được bày biện như một bữa tiệc buffet.
Trên đĩa sứ trắng dùng để đựng sốt, có những món cá hồi cuộn khô thay vì sốt. Các món khác bao gồm salad phô mai ricotta, thịt heo nướng kiểu Đức (Schweinshaxe) và xúc xích Bratwurst, những món thường thấy ở Fussen.
1.Salad phô mai ricotta
2.Thịt heo nướng kiểu Đức (Schweinshaxe)
🌷Nguồn hình ảnh:Google
"Vì không biết cậu thích món gì, nên tôi đã nhờ người chuẩn bị vội vàng."
Không phải được nướng trực tiếp từ lò, mà có vẻ như là món được chuẩn bị vội vàng từ đâu đó.
Joo Ha-won nhìn xuống các món ăn Đức và cảm thấy chắc chắn rằng chủ nhà, Yoo Ji-ho, biết không ít về mình. Dù bản thân cậu không phải là người Đức, nhưng không thể nào làm giảm đi sự tận tâm của chủ nhà.
"Xin cảm ơn"
Trong đĩa được đưa ra có xúc xích và một món tương tự như chân giò heo kiểu Đức, được gọi là Schweinshaxe. Những ánh nhìn thiện chí từ khắp nơi đều hướng về phía Joo Ha-won, và lý do cho sự thiện chí đó là vì Kwon Tae-ha, người có mối liên hệ với mình.
"Anh có muốn ăn không?"
Khi Joo Ha-won đưa đĩa cho Wagner, anh ta lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị. Điều này cho thấy rằng anh ta không hề buông lỏng cảnh giác trong những nơi đông người.
"Đến đây ngồi đi."
"Vâng"
Xung quanh bàn tròn, những chiếc ghế đơn được đặt theo hình vòng tròn.
Joo Ha-won ngồi vào một trong những chiếc ghế trống, và bất ngờ là đó lại là chỗ ngồi ưu tiên nhất. Có bốn người đàn ông và chín người phụ nữ. Có vẻ như số lượng người còn nhiều hơn so với số thành viên ban đầu, có thể vì có các cặp đôi cùng tham gia. Tuy nhiên, nhóm người chủ yếu đều thuộc độ tuổi từ 30 đến 40, khá trẻ trung.
" Có vẻ như anh đã chuyển đến đây cũng khá lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Hy vọng sẽ gặp nhau thường xuyên hơn trong tương lai."
Người phụ nữ đi cùng chồng nở một nụ cười thân thiện.
"Cảm ơn vì đã chào đón tôi."
"Cậu sống ở penthouse này đúng không?"
Một người phụ nữ khác với mái tóc dài thẳng chỉ tay lên trên.
"Tôi sống ở tầng 4. Khi nào có thời gian, hãy đến chơi nhé. Tôi sẽ mời cậu."
"Cảm ơn."
Bầu không khí hòa thuận đến mức phải nói những lời sáo rỗng rằng hãy đến nhà mình chơi. Tất nhiên, cậu đã không nói ra những lời như vậy. Cậu chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng như một thói quen và quan sát những người xung quanh.
Joo Ha-won đôi khi chỉ trả lời ngắn gọn cho những câu hỏi được hỏi và đứng dậy để đi quanh bàn thức ăn để làm dịu cơn đói. Cuộc trò chuyện, bắt đầu từ những vấn đề cá nhân nhỏ, dần dần mở rộng ra và chủ đề nóng bỏng WikiLeaks đã trở thành trọng điểm. Joo Ha-won cảm thấy hơi căng thẳng nhưng không thể hiện điều đó trên khuôn mặt điềm tĩnh của mình.
"Không thể tưởng tượng có bao nhiêu là sự sung sướng đâu. Cô ta, dù chồng là bộ trưởng, lại cư xử một cách quá đáng. Tôi muốn đến xem mặt cô ta bây giờ lắm đấy."
"Ôi thật sao? Tôi cũng thấy mỗi lần nhìn thấy cô ta thì càng cảm thấy thiếu tôn trọng và không muốn tiếp xúc. Bộ trưởng Park thì nhận tiền sau lưng mà trước mặt thì làm ra vẻ ngay thẳng. Quả thật, hàng xóm thân thiết là thế này đây. Có thể nói chuyện thoải mái mà không cần phải giữ ý."
Joo Ha-won suýt bật cười. Những người này đang tinh tế trò chuyện sau lưng về vợ của cựu bộ trưởng, và cậu không khỏi nghĩ rằng nếu bộ trưởng không bị thất thế, liệu họ có dám nói những lời như vậy không.
"Thế nhưng không phải chỉ toàn chuyện tốt đâu. Chị có biết gia đình sống ở tầng 8 trước đây không? Nhà của chị Ji-kyung trước. Ông chồng của chị Ji-kyung đã thuê người giết vợ cũ đấy. Thật là kinh khủng."
"Nhưng điều đó có thực sự đúng không? Anh ấy từng là một người rất tốt..."
"Con người không thể chỉ nhìn bề ngoài mà biết được."
Họ tiếp tục bàn tán về các ảnh hưởng từ vụ rò rỉ WikiLeaks, rằng họ cũng đã bị tổn thương và có vẻ như là hành động của một người bất mãn với xã hội.
Trong lúc này, Joo Ha-won chỉ ngồi yên, nhâm nhi ly champagne, và không để ý. Đột nhiên, một người đàn ông trong bốn người đã vỗ vai cậu, khiến cậu phải ngẩng đầu lên.Người đàn ông đó chỉ tay về phía sau, nơi có phòng làm việc.
Joo Ha-won hiểu ý và đứng dậy theo người đàn ông đó. Dù người đàn ông đó có tóc bạc, nhưng nhìn ngoại hình, có vẻ như ông chỉ mới ở độ tuổi đầu 40.
Trong phòng làm việc, ba người đàn ông đang tách biệt khỏi nhóm phụ nữ và trò chuyện riêng.
Khi Joo Ha-won bước vào, họ đều mỉm cười và gật đầu chào đón mình.
"Xin chào, tôi là Moon Seong-taek, giám đốc của Samho Shipbuilding & Marine Engineering."
Người đã dẫn Joo Ha-won vào phòng làm việc giới thiệu mình, và sau đó mọi người lần lượt chào hỏi. Joo Ha-won chỉ đơn giản đáp lại: "Tôi là Joo Ha-won."
Người đàn ông tóc bạc chính là Moon Seong-taek, chồng của Yoo Ji-ho và giám đốc của Samho Shipbuilding & Marine Engineering. Ông cũng có thể được coi là người có ảnh hưởng nhất trong buổi gặp mặt này.
"Tôi muốn được chào hỏi cậu sớm hơn, nhưng thời gian ở nhà không dễ dàng gì. Xin lỗi vì đã chào hỏi muộn như vậy."
"Không sao đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro