Chương31: Side story 1: Back Straight Flush(trang 126-130)
Lúc đó, một nhân viên bảo vệ người Hàn Quốc của Kwon Tae-ha đứng trước mặt Baek Jin-sang và nói.
"Từ đây tôi sẽ tiếp đón anh."
Đây là người sẽ thanh toán tiền học phí thay cho Kwon Tae-ha. Joo Ha-won cũng không theo tiếp mà chào Baek Jin-sang với lời hứa sẽ liên lạc sớm.
Khi Joo Ha-won quay lại phòng khách, ánh mắt cậu dừng lại ở trung tâm của phòng khách. Một giá treo đồ di động đặt gần ghế sofa thu hút sự chú ý của anh. Trên giá treo có treo áo khoác và áo sơ mi, có cả kích cỡ của Kwon Tae-ha và của tôi. Đó là những mẫu trang phục mới nhất từ cửa hàng bách hóa, cùng với catalog mới nhất được gửi đến.
Khi bắt đầu sống chung, Joo Ha-won nhận ra rằng Kwon Tae-ha mua sắm quần áo thường xuyên hơn cậu tưởng. Kwon Tae-ha hiếm khi tự mình đến cửa hàng bách hóa, mà thường chọn hàng từ những gói hàng được gửi đến và đặt hàng riêng. Mỗi khi như vậy, Joo Ha-won cảm nhận rõ ràng rằng Kwon Tae-ha bận rộn đến mức không có thời gian để mua sắm.
Khi Joo Ha-won trở lại phòng khách, Kwon Tae-ha vẫn đang kiểm tra lại hồ sơ của giáo viên dạy kèm.
"Giáo viên dạy kèm không được lòng anh à?" Joo Ha-won hỏi.
"Không phải thế," Kwon Tae-ha đáp.
"Vậy sao lại không bắt đầu từ ngày mai?"
"Anh có việc phải làm,"
Kwon Tae-ha nói, đặt hồ sơ xuống và dựa vào thành ghế sofa.
"Có quần áo đã đến bên ngoài rồi."
"Nếu có món nào em ưng ý, thì đặt hàng đi nhé."
Joo Ha-won hiện đang mặc một chiếc sơ mi trắng với cổ trụ và quần tây ôm sát, lộ rõ dáng người dưới lớp vải. Dù có thể là sở thích của Kwon Tae-ha, Joo Ha-won cũng thấy bộ trang phục này khá thoải mái.
"Em hãy đuổi ngay gia sư đi nếu thấy cậu ta lười biếng."
Kwon Tae-ha đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Em sẽ cố gắng hết sức."
Joo Ha-won chân thành nói trước mặt Kwon Tae-ha. Nếu không có anh, tôi đã không có cơ hội học hành như thế này. Tôi cũng sẽ không thể thoải mái nằm nghỉ, hay an toàn sau khi tiết lộ thông tin của WikiLeaks.
Tuy nhiên, sâu thẳm trong lòng tôi vẫn còn những mâu thuẫn chưa được giải tỏa. Liệu việc liên quan đến WikiLeaks có thật sự là sự sắp xếp dành cho mình không? Bố tôi muốn cậu tiết lộ thông tin, hay muốn tôi dùng WikiLeaks để nắm bắt điểm yếu của người khác và thao túng họ? Joo Ha-won không thể hiểu rõ ý định của bố. Mọi chuyện giữa tôi và Kwon Tae-ha có vẻ ổn thỏa, nhưng tôi không biết kết quả mà bố mình mong muốn là gì. Đó là thứ WikiLeaks mà ông đã bảo vệ đến mức tự sát. Nếu suy xét kỹ, tôi chẳng khác nào bị phụ thuộc vào Kwon Tae-ha, và nếu bố còn sống, có lẽ ông sẽ coi tôi là một kẻ đáng thất vọng.
Kwon Tae-ha hơi cúi người xuống nhìn Joo Ha-won, và Joo Ha-won cũng nhìn thẳng vào mắt của anh.
Đôi mắt xanh xám thường không bộc lộ cảm xúc của Kwon Tae-ha không làm tôi cảm thấy lạnh lẽo. Tôi không nghĩ mình là một phần của đám đông kêu ca trước quyền lực khổng lồ. Nếu vậy, tôi đã không nghĩ đến việc dùng WikiLeaks để giúp đỡ Kwon Tae-ha.
Kwon Tae-ha đã chiếm giữ trái tim của tôi, và tôi đã muốn thử một lần yêu đương như bao người khác. Dù tôi đã nghĩ đến anh trước khi chết, cảm xúc giống như Romeo và Juliet mà chúng ta từng nói vẫn còn là điều tôi không hiểu. Nhưng tôi đã khóc.
Việc phải rời xa anh và chết đi trong hoàn cảnh này khiến tôi quá đau lòng, và sự u ám của thế giới đang dần nuốt chửng tôi khiến cảm xúc tồi tệ đã vỡ òa. Tôi đã nghĩ rằng mình có thể trở nên chân thành hơn sau đó, nhưng cách sống ba mươi năm của tôi không dễ dàng thay đổi như cách đi của tôi.
"Đi cùng nhau nhé..."
Ba ngày là quá ngắn ngủi.
"Macau."
Kwon Tae-ha khép mắt một cách thư giãn, đó là gương mặt mà chỉ thấy khi anh thực sự cảm thấy vui vẻ.
"Tại sao em lại làm những điều dễ thương như vậy?"
"Em làm vậy để anh không chán."
"Em cũng hơi để bụng đấy nhỉ."
Anh áp mặt vào má Joo Ha-won giống như lần đầu tiên họ gặp nhau dưới con hẻm mưa. Khoảng cách gần như chạm vào, làm cho các sợi lông tơ như dựng đứng lên.
"Anh phải làm sao để được em để ý?"
"Chỉ cần tiếp tục có nhiều tiền là đủ rồi."
"Ý em là nếu anh phá sản thì sẽ vứt bỏ anh sao?"
"Anh không biết rằng sự quyến rũ của anh nằm ở tiền bạc sao?"
"Anh không chỉ có khuôn mặt và khả năng phi thường, mà còn giỏi làm cái đó nữa."
Kwon Tae-ha đưa tay ra sau, nắm chặt mông của Joo Ha-won. Hơi thở nóng hổi của anh chạm vào gáy của Joo Ha-won.
Cốc cốc. Có người gõ cửa phòng khách. Joo Ha-won quay lại, thấy người giúp việc gõ cửa đang cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Đã đến giờ ra sân bay rồi ạ."
Kwon Tae-ha nhìn đồng hồ đeo tay.
"Tôi sẽ ra ngay."
Anh trả lời không quan tâm, trong khi vẫn ôm Joo Ha-won.
"Giờ mới nhận ra, không phải pheromone, mà chỉ là mùi của Joo Ha-won thôi."
Kwon Tae-ha áp môi lên trán của Joo Ha-won. Người giúp việc vội vàng quay lưng và nhanh chóng rời khỏi hành lang.
Người giúp việc được thuê trong biệt thự không phải là những nhân viên làm công thông thường mà là những chuyên gia với chứng chỉ làm bánh, nấu món Hàn, Nhật, và Âu. Tỷ lệ cạnh tranh tuyển dụng gần như là 100:1, và họ cũng âm thầm mơ về một cuộc sống mới. Có tổng cộng năm người giúp việc chịu trách nhiệm cho căn penthouse, và họ làm việc theo ca mỗi hai ngày.(ý là cứ 2 ngày thay phiên nhau đổi ca)
Người phụ nữ thở dài khi gỡ những sợi tóc mảnh dính trên váy của mình. Cô đã làm việc ở penthouse gần như lâu nhất, dù biệt thự mới được hoàn thành khoảng ba năm trước, nhưng người đầu tiên chuyển vào penthouse là một ông lão 80 tuổi. Ông rất yêu vợ mình, gần như không để ý đến các người giúp việc. Thực tế, có bạn của cô, sau khi làm việc như người giúp việc đã kết hôn với một tài phiệt. Cô cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Dù bị áp lực từ gia đình, cô cảm thấy đa số đàn ông thường xem thường công việc của người giúp việc.
Dù có nói rằng lương và đãi ngộ của mình tốt hơn rất nhiều, hình ảnh của người giúp việc vẫn đã được định hình từ trước. Trong khi đó, ông lão 80 tuổi đã để lại penthouse vì vợ qua đời, và việc cải tạo bắt đầu kéo dài khoảng một tháng.
Các người giúp việc tụ tập trong phòng chờ để bàn tán về người thuê mới. Thông thường, khi cải tạo nhà, chủ nhà sẽ đến kiểm tra, nhưng người thuê mới chỉ gửi một vài người da trắng trong bộ vest đen và tập trung vào hệ thống an ninh. Ai sẽ chuyển vào là câu hỏi được họ thảo luận sôi nổi trong một thời gian dài.
Sau khi công việc cải tạo hoàn thành, người thuê mới mất một thời gian dài mới xuất hiện, và đó là một người đàn ông trạc hai mươi tuổi. Anh luôn đi cùng với những người da trắng có thân hình lớn. Một thời gian nữa, hình dáng và sự giàu có của người chủ trở thành chủ đề nóng trong các cuộc trò chuyện của các người giúp việc. Họ đồn đoán rằng anh có thể là con trai út của một gia đình giàu có, hoặc là con trai của một tập đoàn nước ngoài đang bị giấu kín. Những tin đồn không ngừng gia tăng.
Anh luôn thân thiện và thỉnh thoảng cười, nhưng có vẻ là người rất rõ ràng về ranh giới, nên rất ít khi chia sẻ chuyện cá nhân. Tuy nhiên, những tin đồn này đã chấm dứt khi người đàn ông có vẻ lai xuất hiện ở penthouse.
Chủ của penthouse là một người đàn ông từng là người thừa kế của tập đoàn đa quốc gia Đức 'STA corporation' và hiện là đại diện của STA Fussen ở Macau. Và người đàn ông đẹp một cách không tưởng đó là bạn trai của anh.
Người giúp việc lại thở dài một lần nữa. Cô không khỏi nghĩ rằng có vẻ như địa điểm của penthouse không được tốt lắm.
⭐️⭐️⭐️🌷🌷🌷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro