Chương 1: Khởi nguồn ác mộng
Sống trong thế giới đầy loạn lạc, đã ai nghĩ đến sự thật về thế giới, về vũ trụ ?
Tỉnh dậy trong vòng tay của vợ, anh mơ màng nhìn về hướng đồng hồ.
Đã gần 7 giờ sáng." Còn khá sớm !"- Anh nghĩ. Vợ anh cũng bắt đầu cựa quậy.
" Chào bé cưng, anh làm em tỉnh ngủ à ?"
Cô nhìn anh, tiếp tục ôm chặt lấy :
" Còn sớm mà ! Đây chính là tuần trăng mật của chúng ta. Anh cứ thoải mái tận hưởng đi !"
Anh nhìn vợ. Tuy cô ấy đang ở trước mặt, John vẫn có một cảm giác đầy mơ hồ. Bất giác, anh đưa bàn tay lên để ngắm. Thấy không ổn, anh nhỏm dậy, lấy tay sờ nắn cơ thể của bản thân. Jessica thấy chồng mình hành động khác lạ thì cũng ngồi dậy.
" Làm sao vậy ? Hôm nay bé yêu của em cảm thấy không khỏe à ?"" Không ... Không có gì đâu ! Chỉ là anh cảm thấy một cảm giác hơi khác lạ mà thôi !"
Nhìn anh, cô mỉm cười, lấy tay chọc chọc vào trán:
" Đừng có nghĩ ngợi nhiều quá không là anh sẽ bị hâm hấp đó."
Đoạn, Jessica mặc lại quần áo, tặng cho John một nụ hôn trìu mến:
" Dậy đi nào bé cưng. Hôm nay trời khá đẹp, sao chúng ta không đi tắm biển nhỉ ?"
" Ừ, chúng ta đi !" - Anh xốc lại tinh thần, cùng cô đi ra bãi biển gần đây.
Hawaii được mệnh danh là nơi có bờ biển đẹp cùng với thiên nhiên tươi mát, được ví như một " thiên đường du lịch". Nhìn những dòng người đông đúc, John cũng cảm giác được một sự an toàn. Tuy không biết tại sao anh lại có cảm giác rờn rợn, nhưng nhìn thấy vợ đang vui đùa trên làn nước trong xanh. Anh cảm thấy rằng suy nghĩ của bản thân thật vớ vẩn.
Thấy chồng vẫn đang đứng đó, Jessica nói lớn:
" Sao lại đứng đực ra đó, xuống đây đi. Bàn chân của anh đang phỏng rộp lên vì cát kìa."
Thấy vợ kêu mình, John cũng vẫy vẫy tay, tỏ vẻ như biết rồi, anh sẽ xuống đó ngay. Tuy vậy, anh vẫn đứng trơ ra đó, bần thần suy nghĩ. Lạ quá. Mọi thứ như trở nên mơ hồ. Những cảm giác mông lung bủa vây trong tâm trí của bản thân. Đợi lâu, Jessica phải đích thân lên bờ, kéo tay John đi xuống.Bị bàn tay mềm mại của cô kéo đi, mọi ý nghĩ trong đầu bỗng tan biến. Ánh mắt của anh giờ tập trung lên cơ thể của cô. Lúc nãy do mải suy nghĩ, John mới để ý cô mặt một bộ đồ bơi khá nóng bỏng. Bộ đồ hai dây như tôn thân hình tuyệt phẩm của cô lên một tầm cao mới, thu hút ánh nhìn hâm mộ và ghen tị của hai người. Anh lên tiếng:
' Có vẻ đã khá lâu rồi em mới có hứng đi biển nhỉ? Anh còn nghĩ rằng em vốn sợ nước.'
Tự dưng anh đứng sững lại, có gì đó không đúng ở đây. Trước đây cô đã từng suýt chết đuối, điều đó khiến cô sợ hãi việc đi bơi suốt cả phần đời còn lại. Sao giờ cô lại mong được đi biển đến vậy? ' Chằng phải em rất sợ nước sao Jessica?'
' Đâu có, anh bị nhầm với người nào sao?'
John đáp bằng giọng khảng khái:
' Không hề. Ngày đầu quen biết em, chính em đã kể với anh rằng em suýt chết đuối khi còn nhỏ, rằng em rất ghét nơi có nước. Em đã từng cáu gắt với anh khi dẫn em ra biển. Không lẽ em quên rồi sao?'
' Em... em... em không nhớ mình đã từng sợ nước đó. Nhưng giờ ổn rồi, chúng ta cùng xuống đó đi!'
Thấy biểu hiện của cô có vẻ khác lạ, anh lên tiếng:
' Ừm ai rồi cũng thay đổi cả đúng không. Vậy sau chuyện này, anh sẽ khao em món nướng ở đây. Hải sản nướng ở đây là tuyệt phẩm đó.'
' Em bị dị ứng với hải sản mà, anh không nhớ sao?'Nghe thấy câu trả lời của Jessica, John thở phào nhẹ nhõm. Đúng là cô ghét hải sản, đó chỉ là câu hỏi anh cố tình đặt ra để xác nhận đó có phải là cô hay không. Mà cũng thật là buồn cười, tại sao anh lại phải xác nhận có phải cô hay không chứ. Anh bị sao vậy?
' Dậy đi John, dậy! Đây không phải là thực, dậy đi!'
Bỗng khung cảnh xung quanh anh bị biến dạng. Tất cả... tất cả mọi thứ bị biến dạng. Anh kinh hãi đưa tay lên nhìn lại. Bàn tay của anh mờ mờ ảo ảo, như hư như thực. Khi anh nhìn lại thì hỡi ôi. Khung cảnh giờ là hình ảnh của một thế giới đổ nát. Anh đứng giữa những đống xương người. Những cỗ nội tạng nằm chỏng chơ khắp nơi. Máu, máu, tất cả đều nhuộm trong một biển máu. Những cành cây treo lùng lẳng xác người chết. Bầu trời bị nhuộm bằng một màu xám chết chóc. Những người mà lúc nãy anh nhìn thấy giờ đang nằm la liệt dưới mặt đất. Có những người bị những cây cọc xuyên qua, tạo ra hình dáng của những cây thánh giá đầy man rợ. Rõ ràng mới trước đó, họ còn đang cười đùa vui vẻ. Sao giờ lại thành ra như thế này.
Giật mình nhớ đến cô, John nhìn lại, người vợ lúc trước nắm tay anh đã biến mất. Thay vào đó, anh lại nhìn thấy bóng hình của cô thấp thoáng trong đống xác dưới biển. John vội chạy đến. Trong biển máu, anh gạt đống xác người đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, lùng sục từng ngóc ngách. Mùi máu thịt tanh hôi đến mức anh muốn nôn mửa. John cố kìm lại, việc quan trọng giờ là phải tìm Jessica. Bỗng ánh mắt của anh lướt qua một bóng hình cực kì quen thuộc. John lội bì bõm sang bên đó. Anh lật người vợ lên.
Cô đã chết.
Toàn thân là những vết thương ăn vào đến tận xương tủy, lộ cả phần nội tạng đã nguội lạnh do chết quá lâu ra ngoài.John giật mình. Đôi tai áp xuống lồng ngực của cô xem tim còn hoạt động hay không. Không có lấy một nhịp đập. Khi anh định bế cô lên bờ thì bỗng cái xác của cô nhổm dậy, tóm lấy mặt của anh. Toàn thân cô bỗng trở nên biến dạng, cơ thể hóa thành từng hạt bụi. Mọi thứ trong tầm nhìn của anh trở nên hư ảo. Hình ảnh của cô lúc mờ lúc nhạt. John nhìn rõ cơ thể Jessica như tách ra nhiều phân thân.
" John, cứu em! Cứu em với! Làm ơn cứu em! Em đau quá!'
John sợ hãi lùi lại. Cái xác kinh tởm đó tiến gần về phía anh.
' Em cô đơn quá! Anh yêu! Xuống đây, xuống đây với em! Chúng ta có thể mãi mãi bên nhau!'
Những xác chết như được hồi sinh. Chúng bơi đến, giơ những cánh tay xương xầu, thối rữa tóm lấy anh, cố gắng dìm anh xuống. John vùng vẫy trong tuyệt vọng. Chúng đông lắm, những cánh tay bám chặt vào cơ thể. Jessica đi đến, khuôn mặt nát bét, đôi mắt lồi ra khỏi hốc mắt. Cái miệng rách toác luôn mồm thều thào tên anh khiến cô trông như một con ác quỷ đúng nghĩa. Anh sợ hãi, anh kêu gào lên trong tuyệt vọng, rồi bị núi xác đó dìm xuống.
John gào lên, giật mình tỉnh giấc. Jessica đang nằm bên cạnh cũng bị dọa cho giật mình. Cô nhỏm dậy, nhìn anh, giọng nói thể hiện sự bực bội.
" Anh làm gì vậy? Con chúng ta sẽ bị dọa sợ đó. Anh biết là để dỗ thằng bé hết khóc là vô cùng khó mà !"
Con? Cái quái gì?
Cô nhìn gương mặt hốt hoảng ngơ ngác của anh, liền nhẹ giọng :
" Anh gặp ác mộng à ?"
Nghĩ rằng đây cũng là ác mộng, anh liền thoát ra khỏi giường, chạy ra cánh cửa chính. Khi anh mở ra, khung cảnh trước mắt anh là một thế giới như trong những bộ phim giả tưởng. Những chiếc xe không bánh đi băng băng, những tòa nhà cao trọc trời, những chiếc phi thuyền đang bay qua bay lại. Những đồ công nghệ cao anh chưa bao giờ được trải qua. Mọi người vận trên mình một bộ quần áo sang trọng. Ôm đầu, anh rên rỉ:
" Cái quái gì đang diễn ra vậy ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro