Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Những lần đầu tiên

Từ lần đầu tiên gặp gỡ, em chẳng biết tự thuở nào. Anh thật chẳng ấn tượng gì, xuất hiện với vẻ ngoài nhạt nhẽo, lạnh lùng, mặc ai nói ai cười, anh mãi cứ im lặng một chỗ, không hé răng nửa lời. Vâỵ mà chả hiểu sao một đứa thích sôi nổi, náo nhiệt như em lại thích Anh. Em vốn chỉ nghĩ đó là những rung động dặt dè, nhất thời,chưa chắc chắn, bất chợt thấy thú vị với những cảm xúc mà có lẽ em không nắm bắt được ở những người hướng ngoại khác. Sự rung động có lẽ nhiều hơn một chút khi em bắt đầu chuẩn bị thật nhiều thứ, cố gắng cày cuốc, nhất định trả lời được tất cả các câu hỏi khó của thầy, chăm chút hơn mỗi lúc đi học. Đến một ngày, hết những ngày nghỉ ngơi thảnh thơi của một mùa hè oi bức, em lại đến góc lớp quen thuộc nhưng mãi cả tuần chẳng còn thấy Anh tới, rồi lại vô tình nghe bạn kể "Anh bận học Hoá, Anh nghỉ luôn rồi", chẳng biết sao, thời điểm nghe câu nói ấy, trái tim em hẫng lại một nhịp, ngơ ngác nhận ra "Đã thích thật rồi, có để ý rồi".  Mọi chuyện chắc cũng chẳng có gì, em vốn là người ngạo mạn, ghét cách phải chiều chuộng hay làm theo ý người khác mà không đem lại lợi lộc gì cho bản thân. Nhưng kì lạ thật, từ ngày Anh chẳng còn tới lớp, em vẫn luôn thắc mắc mọi thứ về Anh, lẳng lặng add Facebook, theo dõi trang cá nhân và cố gắng tim mọi tung tích, thông tin về Anh. Tất cả sự tò mò, thích thú gói gọn vào trong cảm giác muốn được làm quen. 20:14 – 26/10/2020, bằng tất cả sự can đảm, gạt đi những cái tôi to lớn của bản thân, em gửi đến Anh những dòng tin đầu tiên sau khi khấn cả vũ trụ hợp lực giúp đỡ. May mắn thật, Anh rep ngay khi dòng tin đầu gửi đến, cách chừng vài giây, cởi mở, nhận ra em trong đoàn người tấp nập chạy đèn. Mọi thứ bắt đầu từ đó. Một hành trình mở ra, em pha sắc hồng của sự mộng mơ, sắc đỏ của sự nhiệt huyết, sắc cam của sự bùng cháy mà hoạ vào bức tranh, nơi đó có Anh. Em cẩn trọng trong từng câu từng, lễ phép trong từng ngữ nghĩa, có lẽ vì vậy mà suốt trong chừng hai tháng đầu, người chủ động luôn là em, người kết thúc cũng là em, người tạo miếng cũng là em, tất cả đều là em, là em tự cố gắng, tự thử, tự biết không thành và rời đi sau chừng ba tháng. Thú thật mà nói, ba tháng một mình em múa rối, quên Anh là chuyện dễ thôi, dù gì cũng đã chẳng sâu đậm, chẳng có hi vọng, chẳng có phép màu, cũng chẳng có bất cứ sự gần gũi nào. Lạ thật, Anh lại một lần nữa xuất hiện, đúng lúc lòng em vẫn bình yên, chẳng vướng vít những thứ tình cảm đơn phương, cũng chẳng còn cần quan tâm xem Anh đang ở đâu thế nào. Anh biết không? Dòng tin đầu gửi đến, hỏi em có chuyện gì, sao em không nhắn nữa, sao không còn chủ động? Em vui thật Anh ạ, nhưng mãi mãi Anh chẳng biết được rằng chẳng ai muốn theo đuôi một người mãi mà chẳng có kết cục gì, chẳng ai muốn làm cái gai trong mắt một người không thuộc về mình. Em cũng vậy, em muốn hỏi, muốn biết tại sao người chủ động cứ mãi là em, thế rồi em chẳng làm được, em sợ sự nóng tính, bản năng, tò mò nhất thời lại đẩy Anh một lần nữa xa em. Sau ngày hôm đó 12/1/2020, mối quan hệ chúng ta cải thiện thấy rõ Anh nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #story