Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG [11-15]

CHƯƠNG 11: NHÀN VƯƠNG CHỌN PHU

Ngự hoa viên Hoàng cung lúc này đèn đuốc sáng trưng, quần thần đều vào chỗ ngồi của mình, im lặng như tờ. Cung yến lần này chỉ là vì chọn Vương quân cho Nhàn vương, cũng không phải là cung yếu chính thức, theo lý thuyết không khí cần nhẹ nhàng buông lỏng, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Nữ hoàng, ai còn có thể nhẹ nhàng được đây. demcodon.lequydon

Tuy nói người hợp ý Nữ hoàng Hoàng Vũ Hiên là Vân Dật nhưng cũng cho các vị đại thần đem nam hài cập kê trong nhà đều dẫn theo. Dù sao việc này nàng cũng chỉ muốn tôn trọng ý tứ của Nhàn vương.

Nhưng nhìn xem những người trước mắt này đã làm chút ít chuyện tốt gì? Nguyên một đám vốn là nam tử như ngọc - như hoa lại mạnh mẽ giả trang xấu đi, quá đáng nhất là Vân Vũ Dương, biết rất rõ Vân Dật hợp ý nàng, thế mà lại dám làm cho Vân Dật giả bộ cải trang thành bệnh xấu xí đến như vậy, đây là tội khi quân!

Hoàng Vũ Hiên cũng không nhận ra đây chỉ là trùng hợp, một cái là trùng hợp, mà khắp cả Ngự hoa viên đều nói trùng hợp đó chính là cố ý. Huống chi vừa nhìn bốn người con trai của Vân Vũ Dương kia thì nàng hiểu được bà ấy có chủ ý gì; rõ ràng chính là nghĩ đẩy một đứa con trai không được sủng ái ra hy sinh, để bảo vệ cho Vân Dật.

Thật là đáng chết!

Nữ hoàng bệ hạ tức giận đến sắc mặt đều biến thành màu đen.

Lúc mọi người cảm thấy bội phần áp lực thì một cái bóng dáng màu trắng bước đi chậm chạp lắc lư tiến vào, đi đến vị trí gần Nữ hoàng không khách khí ngồi xuống, rót ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó mới lười biếng mở miệng nói: "Nữ hoàng bệ hạ lại đang giận dỗi ai vậy?"  

Người này tùy ý tiến vào yến hội, bên ngoài thủ vệ không nói không rằng, hơn nữa tới tham gia cung yến còn tới trễ hơn Nữ hoàng, nhìn thấy Nữ hoàng không chỉ không hành lễ mà còn trêu ghẹo Nữ hoàng. Ngoại trừ Nhàn vương thì sẽ không ai có lá gan lớn như vậy.

Nếu nói hoàn toàn tức giận thì hai từ 'giận dỗi' này dùng trên người Nữ hoàng không thích hợp, đúng là Nữ hoàng chỉ là hừ mỉa một tiếng, chẳng những không có nổi giận mà sắc mặt còn hòa hoãn ra một chút, có thể thấy được Nữ hoàng đối với vị Nhàn vương này quá nhiều tin tưởng.

Phong Lăng Hề tùy ý lướt qua khung cảnh Ngự hoa viên này có chút đau đầu, người này áp bức, dụ dỗ, vội vã làm cho cô trở lại kinh thành. Quả nhiên không có ý tốt, nghĩ tới không khỏi quét mắt phượng đến chỗ Nữ hoàng bệ hạ ngồi.

Nữ hoàng bệ hạ nhìn trời nhìn đất, mặt mũi tràn đầy vô tội. Vốn là nơm nớp lo sợ, rất sợ Nhàn vương vừa ý nam tử nào. Lúc này lại trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vị Nhàn vương này, khuôn mặt tinh xảo kia, mắt phượng câu nhân, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ mọng xấu xa giương lên, khí chất lười biếng, không chỗ nào không lộ ra hơi thở hấp dẫn, làm cho tim người không bị khống chế mà đập nhanh hơn.

Một chút cũng không thể so với bốn nữ tử mà phần đông nam tử tâm tâm niệm niệm, thậm chí có thể nói hơn chứ không kém.

Lúc này, Nữ hoàng bệ hạ ngồi phía trên mở miệng nói: "Lăng Hề, ngươi xem thích ai, tùy tiện chọn đi!" Thái độ hào phóng kia như bộ dáng nhà giàu mới nổi vung tiền như rác, ngay cả cần phải có biểu diện tài nghệ đều bỏ đi.

Phong Lăng Hề lười biếng ngồi dựa ở trên ghế, liếc mắt nhìn người ngồi ở trên, miễn cưỡng nói: "Không cần, bản vương không có tiền, nuôi không nổi!" Xem ra Nữ hoàng bệ hạ thật sự là quá nhàn rỗi, lại nhàn hạ thoải mái để ý đến chuyện của cô.

"Phụt... khụ khụ..." Nữ hoàng bệ hạ thật bất hạnh đem rượu uống trong miệng phun ra ngoài, nhíu mày nhìn xem đã làm dơ Phượng bào, cắn răng nói: "Kể từ hôm nay, Nhàn vương được tăng bổng lộc gấp bội!"  

Lời này vừa nói ra, lập tức đưa tới một hồi tiếng thì thầm: 'Vị Nhàn vương này đúng là hàng thật giá thật "Nhàn" vương nha! Không vào triều, không làm chuyện gì mà bổng lộc lại cao hơn bọn họ - những đại thần nhẫn nhục chịu khó rất nhiều, hôm nay còn lại tăng gấp bội? Nữ hoàng bệ hạ! Cho dù hàn vương may mắn cứu ngài một mạng, nhưng ngài cũng không thể thiên vị như vậy nha!'

Phong Lăng Hề nhíu mày nghĩ: 'Tiền là cô chê ít, nhưng là nam nhân loại sinh vật này cũng không nên nuôi nha!'

Sau một hồi suy nghĩ làm như thế nào đem Hỏa liên thu vào tay, sau đó Vân Tư Vũ chạy trốn như thế nào. Lúc này mới rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, vội vàng từ chỗ ngồi đứng lên, quỳ xuống trước mặt Nữ hoàng, lớn tiếng nói: "Nữ hoàng bệ hạ, Tư Vũ nguyện ý gả vào phủ Nhàn vương!"

Lời nói có khí phách này làm cho chung quanh lập tức lại vang lên từng trận tiếng nói thầm thì: 'Nào có nam tử chẳng biết dè dặt như thế?'

Ngay cả Vân Vũ Dương cũng không khỏi nhíu mày, mặc dù là bà hy vọng Vân Tư Vũ tích cực một chút hấp dẫn tầm mắt Nhàn vương, nhưng là cũng không thể trực tiếp như vậy chứ! Thật sự là không hiểu quy củ, quá sức tưởng tượng.

Các vị đại thần đảo mắt qua thì phát hiện vị nam tử không dè dặt này là người của phủ Trấn quốc tướng quân, nhìn nhìn vài vị công tử phủ Tướng quân thì trong lòng mọi người có tính toán.

Nữ hoàng giương mắt nhìn Vân Tư Vũ biết vâng lời quỳ ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy chuyện này rất thú vị, cũng không lại tức giận nhìn về phía Phong Lăng Hề hỏi: "Lăng Hề, ngươi cảm thấy như thế nào?"

Mắt phượng Phong Lăng Hề như cười nhìn chăm chú vào Vân Tư Vũ, đáy mắt lộ vẻ nghiền ngẫm, lập tức gật đầu nói: "Một cách vô ích nhặt được phu lang còn nhiều thêm bổng lộc, bản vương tự nhiên cao hứng."

Cô ngược lại muốn nhìn một chút xem con mèo hoang này muốn làm gì, cô có thể đoán ra dự định của Vân Vũ Dương. Bất quá cô cảm thấy con mèo hoang này sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy tuyệt đối có chuyện lừa gạt.

Cô vừa nói xong, Vân Dật thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt những nam tử khác lại không giống nhau, có chút yên lòng nhưng lại có chút tràn đầy tiếc nuối, xem ra ở kiến thức và dung mạo xuất sắc của Nhàn vương, có chút nam tử đã không hề so đo cô không muốn nhan sắc và tên tuổi mình vang dội.

Cũng có người so sánh với đặc tính, cảm thấy Nhàn vương mặc dù tướng mạo xuất chúng. Bất quá nói cho cùng cũng chính là cái bình hoa, hay là bốn vị tình nhân trong mộng kia tương đối khá.

Nữ hoàng ngồi trên ghế Phượng khẽ nhíu mày, nàng là cố ý làm cho Phong Lăng Hề cưới Vân Dật. Bây giờ nàng nhìn lại những quan gia công tử trong này cũng chỉ có Vân Dật xứng đôi với nàng, hơn nữa Vân Vũ Dương không có nữ nhi, sủng ái nhất chính là Vân Dật. Vân Vũ Dương dần dần già đi, bà ấy sau trăm tuổi, binh quyền trong tay thì tự nhiên phải chuyển đến tay những người khác. Nếu binh quyền này rơi vào trong tay Phong Lăng Hề thì nàng mới có thể hoàn toàn an tâm, chỉ là không nghĩ tới Phong Lăng Hề một mực lại tuyển cái người không được sủng ái.

Nữ hoàng bệ hạ thở dài ở trong lòng nhìn về phía Phong Lăng Hề tầm mắt có chút oán giận. Phong Lăng Hể mỗi lần làm việc luôn là người đưa ra ý kiến, làm cho nàng trở tay không kịp, bất quá nhìn bộ dáng của nàng ta giống như đối với Vân Tư Vũ này cảm thất rất hứng thú, làm tỷ muội tốt như vậy sao nàng lại có thể phá hư nhân duyên của nàng ta chứ. Dù sao có Phong Lăng Hề giúp nàng, đất nước này cũng không loạn được, nàng không cần thiết lo lắng quá nhiều.

"Nếu Nhàn vương đã đồng ý, vậy thì hôn lễ định tại ba ngày sau đi! Vân Nhị công tử, ngươi qua ngồi bên cạnh Nhàn vương đi!" Hôn sự này cứ như vậy định ra thôi.

Chúng thần không lời: 'Nữ hoàng bệ hạ! ngài đây là sốt ruột lắm hả? Ba ngày có thể chuẩn bị tốt sao?'  

"Vâng." Vân Tư Vũ ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Phong Lăng Hề, biết vâng lời ngồi xuống. demcodon.lequydon

Phong Lăng Hề lười biếng ngồi nghiêng ở trên ghế, ly rượu trong tay chuyển động, nhíu mày nhìn hắn, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười, tiểu mèo hoang này biến thành tiểu thỏ bạch rồi? Thân thể vừa động, áp vào trên người Vân Tư Vũ, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Vân Nhị công tử, ngươi không cần câu nệ như vậy, bản vương sẽ không 'ăn' ngươi."

Vân Tư Vũ nhướng mày, trong lòng mắng to sắc lang, nhưng lại mắt nhìn mũi - mũi nhìn tâm, không nói bất động, định lực khác thường.

"Ha ha..." Phong Lăng Hề thấp cười ra tiếng, rốt cuộc làm cho Vân Tư Vũ nhịn không được nhìn nàng một cái, cái nhìn này làm cho hắn trong nháy mắt trợn tròn vốn là hai mắt rất tròn, ngón tay chỉ về phía nàng càng không ngừng run run: "Ngươi... ngươi..."

CHƯƠNG 12: THÀNH TOÀN

Lúc trước hắn một mực nghĩ đến chuyện Hỏa liên nên căn bản cũng không đi thám thính Phong Lăng Hề. Dù sao cũng không phải thật sự gả cho nàng, lúc này vừa nhìn lại muốn rên lên.

Khó trách hắn cảm thấy giọng nói của nàng có chút quen tai, mắt phượng câu nhân kia, khóe môi xấu xa giương lên, khí chất lười biếng, nhìn thấy thế nào cũng giống như cái nữ nhân xấu xa kia đã đắc tội hắn mà!

Xong rồi, xong rồi! Lần này xong đời! Hắn vốn cho rằng Nhàn vương chính là người mang danh tiếng Vương gia nhưng trên thực tế cũng không có bản lãnh gì, cho nên hắn cảm giác mình muốn trộm Hỏa liên thì rất dễ dàng. Nhưng là ai tới nói cho hắn biết, tại sao là nữ nhân này? demcodon.diendanlequydon

Nữ nhân này rõ ràng là một cao thủ, vì cái gì mọi người lại đồn đãi nàng vô dụng chứ? Chuyện này có thể hại chết hắn! Hắn có dự cảm, rơi vào trong tay nữ nhân này nghĩ muốn chạy trốn là rất khó, làm sao bây giờ? Hắn có thể hối hận hay không?

Nhìn xem mặt mũi hắn tràn đầy bộ dáng oán giận, tâm tình Phong Lăng Hề thật tốt duỗi tay ra ôm hắn vào trong ngực, mập mờ nói: "Tiểu mèo hoang, thì ra là ngươi đã sớm vừa ý ta, rõ ràng nghĩ gả cho ta như vậy."

Vân Tư Vũ tức giận lườm nàng một cái: "Thiên tài mới muốn gả cho ngươi, ta lại không biết ngươi là Nhàn vương!"

"Nói như vậy, ngươi là muốn gả cho Nhàn vương đó chứ không phải là muốn gả cho ta?"

Vân Tư Vũ không phản bác được, dường như là có chuyện như vậy.

Nhìn xem hai người ôm ôm ấp ấp không coi ai ra gì, các vị đại thần lắc đầu cũng không nói gì, Nhàn vương có chuyện gì chưa làm qua? Bọn họ sớm đã học thông minh, sẽ không ngốc đến nỗi tìm chuyện không vui cho chính mình, bởi vì tâm Nữ hoàng cho tới bây giờ đều là nghiêng về một bên.

Lúc này, Chiến thiên tướng quân Tô Văn đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống về phía Nữ hoàng, mở miệng nói: "Bệ hạ, vi thần muốn thành thân cùng Vân Đại công tử, mong bệ hạ thành toàn!"

Trước vô tình gặp gỡ, nàng xác thật đối với Vân Dật có chút động tâm, bất quá khi cân nhắc đến Nữ hoàng bệ hạ, nàng không dám có ý nghĩ không an phận, mà hôm nay biết rõ Nữ hoàng bệ hạ không phải là muốn cho Vân Dật tiến cung, nàng tự nhiên cũng không cần kiêng kỵ cái gì nữa.

Nghe vậy, vô số nam tử tan nát cõi lòng, nàng là tình nhân trong mộng của bọn hắn, nhưng rõ ràng trong lòng lại đi ngưỡng mộ nam tử khác.

Vân Dật khẩn trương cầm lấy ống tay áo của mình, đáy mắt mang theo ngượng ngùng. Nhìn xem trong mắt Tô Văn là đưa tình ẩn tình, phần ngọt ngào kia, người sáng suốt xem đều phải hiểu.  

Trong lòng Vân Vũ Dương cũng rất là vui mừng, bà thật thưởng thức Tô Văn, tự nhiên vui mừng khi thấy chuyện thành công. Nhưng ngược lại nghĩ đến cái gì khẽ nhíu mày, nhìn về phía Nữ hoàng tựa như muốn phỏng đoán tâm tư của nàng ấy.

Trên mặt Nữ hoàng nhìn không ra sao tâm tình, thản nhiên hỏi về phía Vân Dật: "Đại ý của Vân công tử thì thế nào?"

Tô Văn là tâm phúc của nàng, nước Hoàng Vũ chia ra thành ba phần binh quyền, trong tay nàng cầm lấy một phần ba, Vân Vũ Dương và Tô Văn trong tay đều nắm một phần ba, cửa hôn sự này nếu là thành, Vân Vũ Dương và Tô Văn là người một nhà...

Quan trọng nhất là, Tiên hoàng cho Vân Vũ Dương binh quyền là cho phép được thừa kế, Vân Vũ Dương không có nữ nhi, thương yêu nhất chính là con trai Vân Dật. Nếu như bà ấy muốn đem binh quyền giao cho Tô Văn, thì nàng cũng không có đạo lý gì mà ngăn cản, nói cách khác cửa hôn sự này thành, tương lai trong tay Tô Văn liền sẽ có hai phần ba binh quyền, chuyện này tự nhiên cần phải cân nhắc thật kỹ lưỡng một chút.

Mặc dù Tô Văn trung thành, nhưng là ai có thể đảm bảo con cháu của nàng sẽ vẫn trung thành với Hoàng thất đây? Thân là người đứng đầu một quốc gia, nàng không thể không suy nghĩ nhiều, cũng không khỏi không vì con cháu của mình cân nhắc.

Không thể không nói, Nữ hoàng bệ hạ thật là thiên vị, chẳng lẽ nàng có thể xác định con cháu của Phong Lăng Hề sẽ vẫn trung thành với Hoàng thất? Như thế nào một mực yên tâm với Phong Lăng Hề như vậy?

Nghe được câu hỏi của Nữ hoàng bệ hạ, Vân Dật vội vàng đứng dậy tiến lên quỳ xuống, thấp giọng nói: "Thỉnh bệ hạ thành toàn."

Nữ hoàng bệ hạ yên lặng một hồi, ánh mắt dao động về phía Vân Tư Vũ và Phong Lăng Hề đang một lòng đùa giỡn, mở miệng hỏi: "Lăng Hề, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tô Văn không nhịn được nhíu mày, hôn sự của nàng tại sao cần phải hỏi Nhàn vương chứ?

Những người khác cũng là cùng một cách nghĩ: 'Nữ hoàng bệ hạ có phải quá mức coi trọng Nhàn vương rồi hay không?'

Phong Lăng Hề nhìn về phía Vân Tư Vũ hỏi: "Tư Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bị mọi người chuyển tầm mắt vào nhìn, Vân Tư Vũ âm thầm trừng mắt liếc Phong Lăng Hề, sau đó thuận mi thuận mắt nói: "Vương gia cảm thấy tốt là tốt rồi."

Phong Lăng Hề nhếch môi cười, nhìn về phía Nữ hoàng nói: "Bệ hạ cảm thấy tốt là tốt rồi."

Nữ hoàng bệ hạ không khỏi cắn răng: "Nhàn vương điện hạ!"

Phong Lăng Hề trong lòng thở dài, có chút bất đắc dĩ mắt nhìn hai người đang quỳ, cười nói: "Nếu người ta đã lưỡng tình tương duyệt, Bệ hạ không phải muốn lấy gậy đánh gãy uyên ương chứ!" Chuyện tốt như thế cô tự nhiên là muốn thành toàn, cũng không thể bởi vì người ta không muốn gả cho cô thì làm hỏng nhân duyên nhà người ta, cô còn không đến mức nhỏ mọn như vậy.

Nữ hoàng bệ hạ nhìn thật sâu rồi liếc nhanh Phong Lăng Hề, ý kia rất rõ ràng: 'Đây chính là ngươi đồng ý, đến lúc đó nếu là có phiền toái gì, coi như là muốn nổi giận trước hết đem phiền toái tự mình giải quyết cho ta.'

Phong Lăng Hề không đếm xỉa tầm mắt quỷ dị của Nữ hoàng, tiếp tục trêu chọc tiểu mèo hoang trong ngực muốn xù lông nhưng vẫn chịu đựng.  

Chút kỹ xảo này của Nữ hoàng bệ hạ cô còn có thể không rõ ràng lắm sao. Tô Văn là tâm phúc của nàng, nàng không thể làm rét lạnh lòng nàng ấy, có thể thành toàn tự nhiên là tốt nhất, cho nên mục đích của Nữ hoàng bệ hạ bất quá là muốn xem cô đem phiền toái gì kế tiếp thôi.

Nữ hoàng bệ hạ nhìn về phía Tô Văn và Vận Dật, vừa cười vừa nói: "Nếu đã như vậy, hôn kỳ sẽ cùng dạng định ở ba ngày sau đi!"

"Tạ ơn bệ hạ!"

Như thế xem như tất cả đều vui vẻ. Chỉ là Nữ hoàng bệ hạ cũng không thật cao hứng, uống chút rượu, từ trên cao nhìn xuống thấy vẻ mặt cao hứng của Vân Vũ Dương khi tiếp nhận chúc mừng từ các vị đại thần, trong lòng hừ lạnh: 'Dám xem thường tỷ muội của trẫm, ngươi sẽ hối hận!'

Nữ hoàng bệ hạ nhìn qua tôn quý khí phách, uy nghiêm vô cùng, nhưng trên thực tế đây chính là rất bao che khuyết điểm, nhất là đối với cái tỷ muội Phong Lăng Hề này đây, so với muội muội ruột Ninh vương Hoàng Vũ Mặc còn muốn tốt hơn.

Trên thực tế, nếu không phải nàng thật tâm đối đãi, Phong Lăng Hề sao có thể kết giao tốt với nàng chứ? demcodon.diendanlequydond

Đời trước bởi vì quá cô độc, cũng vì sự đơn thuần trên người Diệp Lê mà chính mình đã mất đi, cho nên nhịn không được muốn đến gần một tia ấm áp, cuối cùng lại muốn mạng của cô.Ở lúc sinh mạng kết thúc một giây kia cô đã quyết định sẽ không làm tiếp chuyện ngu xuẩn như vậy.

Lúc trước tiện tay cứu chính là Thái nữ* Hoàng Vũ Hiên, thái độ hai người kết giao của cô cũng bất quá là lợi dụng lẫn nhau, nhưng là công phu quấn người của Hoàng Vũ Hiên thật là tuyệt vời, vẫn cứ nhắc tới phải sống mà có một tri kỷ thì chết cũng không hối tiếc, làm cho Phong Lăng Hề cũng không biết nói gì. Bất quá cô lại không tin trong Hoàng thất còn có người tính tình sảng khoái, huống chi cô cũng biết Hoàng Vũ Hiên là hứng thú với cái vị trí kia.

(*thái nữ = thái tử: người được lựa chọn để nối ngôi. )

Cho đến trận chiến cuối cùng ấy, địch nhân lớn nhất của Hoàng Vũ Hiên là Thanh vương - Hoàng Vũ Thanh bắt cô làm uy hiếp. Hoàng Vũ Hiên rõ ràng rút quân, thiếu chút nữa làm cho Hoàng Vũ Thanh chuyển bại thành thắng. Phong Lăng Hề tức giận đến mức mắng to Hoàng Vũ Hiên vụng về như heo.

Hoàng Vũ Hiên ngoan ngoãn cho cô sau khi mắng xong mới ủy ủy khuất khuất vô cùng đau buồn oán giận nói: "Ta không phải là không biết rõ võ công của ngươi cao cường sao?" Cho nên nàng cũng giống như Hoàng Vũ Thanh, thật sự cho rằng cô bị bao vây mệt nhọc, không cách nào thoát thân.

Một câu nói làm cho Phong Lăng Hề không phản bác được, Hoàng Vũ Hiên xác thật là không biết cô biết võ công. Bởi vì cô đối với Hoàng Vũ Hiên luôn luôn có một chút phòng bị, thế lực của cô cũng chưa hoàn toàn bại lộ trước mặt Hoàng Vũ Hiên. Nếu hiểu rõ bản lãnh của Phong Lăng Hề thì Hoàng Vũ Hiên cũng sẽ không ngốc mà bị Hoàng Vũ Thanh ra oai ức hiếp.

CHƯƠNG 13: NINH VƯƠNG KHÔNG ĐƯỢC TỰ NHIÊN

Hoàng Vũ Hiên nói nàng muốn cái vị trí kia, nhưng là nếu như ngồi trên cái vị trí kia để có một người thật lòng kết giao cũng không có, điều đó không khỏi quá mức đau thương.

Phong Lăng Hề nói nàng dại dột không giống như người trong Hoàng thất, nhưng là nàng lại cảm giác mình so với lão tổ tông còn thông minh hơn, người sống cả đời mặc kệ theo đuổi cái gì, không phải cũng là vì làm cho mình trôi qua thoải mái, trong lòng vui vẻ hay sao? Nếu như đã quên chính mình thật sự là đang cần cái gì, như vậy tất cả theo đuổi cũng sẽ lẫn lộn đầu đuôi.

Hoàng Vũ Hiên là yêu thích quyền lực, điểm này nàng cũng không che giấu, nhưng là lúc nàng nhìn lại, vì quân người cũng không nhất định sẽ phải nhận thức cao để mình không phải cô độc lạnh lùng. demcodon.lequydon

Phong Lăng Hề không thể không thừa nhận, mặc dù ý tưởng của Hoàng Vũ Hiên không thích hợp làm cấp trên nhưng lại cũng không sai; chính cô làm sao lại không hy vọng có một tri kỷ chứ?

Hoàng Vũ Hiên kỳ thật không ngu, nàng có cái khác vì quân người không có quyết đoán, nàng dám tin ánh mắt của mình, mà Phong Lăng Hề lại bởi vì Diệp Lê phản bội lại đem một ít phần quyết đoán dấu đi.

Nhưng là Phong Lăng Hề rốt cuộc vẫn là Phong Lăng Hề, bất kể như thế nào bản chất cũng sẽ không thay đổi. Mặc dù từng bị thương nhưng cô cũng sẽ không thật sự thành con rùa đen rút đầu, cho nên khi Hoàng Vũ Hiên chiếm được công nhận của cô, cô cũng thừa nhận người bạn này.

* * *
Hôn sự của Nhàn vương đã được giải quyết, mọi người thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa thêm hỷ sự của Tô Văn và Vân Dật, buổi yến hội này cuối cùng trở nên hoàn toàn náo nhiệt.

Trong lúc mọi người chúc mừng Vân Vũ Dương, đôi mắt của Ninh vương Hoàng Vũ Mặc cười như không cười nhìn Phong Lăng Hề, mở miệng nói: "Vân Đại công tử tài danh mọi người đều đã biết, không biết Vân Nhị công tử cũng có tài nghệ xuất chúng hay không?"

Ý kia là muốn Vân Tư Vũ biểu diễn một phen, vốn là không khí náo nhiệt thoáng chốc lại vắng lạnh xuống. Như loại yến hội này vốn là nên biểu diễn tài nghệ trước, chỉ là Hoàng Vũ Hiên biết rõ Phong Lăng Hề đối với mấy cái này không có hứng thú, cho nên mới trực tiếp cho cô chọn thí sinh.  

Vân Vũ Dương nhịn không được nhíu mày, trong triều cao thấp cũng biết Ninh vương và Nhàn vương bất hòa. Hôm nay chỉ sợ cũng là nhằm vào Nhàn vương, nhưng là Vân Tư Vũ còn chưa xuất giá thì vẫn còn là người của phủ Trấn quốc tướng quân bà. Nếu là xấu mặt thì cũng là vứt đi thể diện phủ Tướng quân bà, huống chi nếu là Vân Tư Vũ xấu mặt thì khó mà bảo toàn Nhàn vương sẽ không từ hôn, đến lúc đó phủ Tướng quân thật có cái thể diện gì cũng đều vứt sạch.

Vân Tư Vũ nhíu nhíu mày, lập tức đem vị Ninh vương này ở trong lòng định là người xấu, quả nhiên tri nhân tri diện bất tri tâm*, nhìn qua một bộ dáng lịch sự nho nhã không nghĩ tới lòng dạ lại hiểm độc như vậy, rõ ràng là muốn nhìn hắn bị người chê cười mà, so với nữ nhân xấu xa kia còn có thể ác hơn, thế mà có nhiều nam tử thích nàng như vậy.

(*họa hổ họa bì nan họa cốt - tri nhân tri diện bất tri tâm nghĩa là: vẽ hổ chỉ vẽ được bề ngoài, khó vẽ được kết cấu bên trong của nó. Biết người chỉ biết được bề ngoài của họ, khó biết tâm địa họ thế nào.)

Phong Lăng Hề thong thả ung dung để ly rượu trong tay xuống, liếc mắt nhìn mặt mũi tràn đầy mất hứng của Vân Tư Vũ, lúc này mới cười nói: "Vương quân của bản vương có tài nghệ hay không đều không quan trọng, Nữ hoàng bệ hạ mới cho bản vương thêm bổng lộc, bản vương không cần hắn đi ra ngoài làm xiếc nuôi gia đình." Giọng dừng một chút lại nói: "Nghe nói Vương quân Ninh vương đa tài đa nghệ, không chỉ có như thế, tất cả phu thị của Ninh vương cũng sẽ có ít nhất một vài tài nghệ, như thế xem ra Ninh vương cho dù không làm Vương gia thì cũng không cần lo lắng sẽ chết đói."

Mọi người đều biết, Ninh vương đều thích nam tử có tài, cho nên có thể đi vào phủ Ninh vương nam tử đều là đa tài đa nghệ.

Sắc mặt Hoàng Vũ Mặc có chút khó coi, nguy hiểm nhìn Phong Lăng Hề trong chốc lát, hừ lạnh một tiếng không nói gì nữa.

Bất quá lời này của Phong Lăng Hề đều đắc tội với tất cả công tử tự nhận mình đa tài đa nghệ rồi, rõ ràng là tài tình hơn công tử thế gia, làm sao lại cùng những người kỹ tử làm xiếc kia liên hệ ở cùng một chỗ?

Mắt thấy có chút tẻ nhạt, Nữ hoàng bệ hạ cười nói: "Vương quân Nhàn vương tự nhiên không cần tài nghệ gì, nếu như bổng lộc Nhàn vương không đủ trẫm sẽ cho thêm."

Các vị đại thần tức giận: 'Nữ hoàng bệ hạ, ngài còn có thể lại thiên vị thêm một chút không?'

Trong lòng Hoàng Vũ Mặc cũng tràn đầy khó chịu, nàng và Nữ hoàng đều là do Thái hậu sinh ra, tự nhiên là người bên Nữ hoàng không phải là kẻ địch với Phong Lăng Hề. Nhưng là tỷ tỷ ruột thịt của mình đối với Phong Lăng Hề so với mình còn tốt hơn, trong lòng khó tránh khỏi không thoải mái. Cho nên nàng tìm được cơ hội thì gây một chút phiền toái cho Phong Lăng Hề.

Nói cho cùng vị Ninh vương điện hạ này chính là ghen tỵ.

Bất quá nàng loáng thoáng biết được Phong Lăng Hề không phải là một người đơn giản. Nếu không căn bản cũng không có khả năng làm cho Hoàng Vũ Hiên coi trọng như vậy, cho nên nàng cũng rất có chừng mực, mỗi lần thấy chuyện tốt sẽ không làm quá, nhưng hay là mỗi lần đều bị tức giận đến hộc máu.

* * *
Thời gian ba ngày rất nhanh liền trôi qua, mặc dù thời gian vội vàng nhưng đều là người có quyền thế, muốn chuẩn bị một cái hôn lễ thì dễ như nói chơi.

Hai vị công tử phủ Trấn quốc tướng quân cùng lúc xuất giá, có thể nói vô cùng náo nhiệt.

Tuổi trẻ tài cao Chiến thiên tướng quân và người đứng đầu tứ đại tài tử - Vân Dật công tử, hai người có thể nói là một đôi trời đất tạo nên, làm cho người người không ngừng hâm mộ. Chỉ là ngoài ý định chính là cặp được chú ý nhất lại bị một đôi khác đoạt danh tiếng.

Chỉ bằng dựa vào điểm Nữ hoàng bệ hạ tự mình làm chủ hôn cho Nhàn vương thì không phải là người nào cũng có thể có tôn vinh.

Hơn nữa đón dâu phô trương kia, chỉ có thể dùng hai chữ 'dọa người' để hình dung, toàn bộ nền đất đường phố từ phủ Tướng quân đến phủ Nhàn vương đều trải lên thảm đỏ mềm mại, hai bên đường phố nguyên một đám bé trai bé gái  trắng nõn mềm mại trong tay cầm giỏ hoa đi theo đội ngũ đón dâu qua, rải ra từng phiến cánh hoa làm cho đầy đường mùi hương, bị ngăn cách dọc theo đường phố là dân chúng thấy cuồng nhiệt, nhịn không được ngửi ngửi thật sâu hương vị dễ ngửi nọ.

Đột nhiên có người kinh hô: "A! Đó là Đạp Tuyết Vô Ngân!"

"Cái gì, Đạp Tuyết Vô Ngân?"

"Ngựa! Nhàn vương cưỡi con ngựa quý kia." Người nói chuyện mắt đầy hưng phấn, trong mắt lòe lòe tỏa sáng, vừa nhìn chính là người yêu ngựa.

"Đó là Đạp Tuyết Vô Ngân? Ngươi không nhìn lầm đi? Không phải nói Đạp Tuyết Vô Ngân tuyệt chủng sao?" demcodon.lequydon

"Ta làm sao có thể nhìn lầm!" Người bị hoài nghi rõ ràng rất không cao hứng.

Theo tranh luận, mọi người cũng chú ý tới người ngồi trên ngựa thật to quý kia, khóe miệng mỉm cười, mắt phượng khẽ đảo qua đã làm cho lòng người nhảy mất tần suất, da thịt trắng nõn làm nổi bật một thân hỷ phục đỏ thẫm càng nhiều thêm một phần hơi thở yêu mị. Nhưng lại sẽ không để cho người ta cảm thấy khí nam nhi quá mức, ngược lại có phần sức quyến rũ câu hồn đoạt phách.

"Đây là Nhàn vương?"

"Khó trách không ít người nói Nhàn vương tướng mạo xuất chúng." Bất quá bởi vì hình tượng của nàng vô dụng một chút, cho nên mọi người ngoại trừ đem tình yêu của nàng xem như nói chuyện phiếm hài hước cũng không có quá mức chú ý nàng, mà là đem tầm mắt đều đặt ở cái danh tiếng khác đang thịnh là 'tuổi trẻ tài tuấn' trên người, nhưng là hiện tại vừa nhìn, phần tao nhã này của Nhàn vương thật đúng là ít có người có thể so sánh.

"Ta từng thấy qua Tô tướng quân, hôm nay xem ra Nhàn vương này ngược lại so với nàng càng thêm xuất chúng, Vân Dật công tử lần này chỉ sợ đã chọn sai người nha!" Người này có chút ít cảm khái.

"Ngươi biết cái gì? Tô tướng quân tuổi trẻ tài cao, Nhàn vương bộ dáng hơn nhưng không thể so sánh với, Vân Dật có thể gả cho Tô tướng quân, đó là phúc khí tám đời mà hắn đã tu luyện!" Kích động như thế tự nhiên là người ái mộ Tô Văn, kiên quyết không cho phép bất luận kẻ nào chửi bới người trong lòng của mình.

CHƯƠNG 14: ĐÓN DÂU

Khóe miệng Phong Lăng Hề mỉm cười, cũng không đem những tiếng nghị luận bên đường để vào mắt. Cô kỳ thật không muốn phải làm phô trương quá lên để mọi người chú ý, mọi việc chỉ cần thư thái là tốt rồi, nhưng tiểu mèo hoang sau này sẽ là người của cô, người khi dễ hắn cô tự nhiên không thể để cho bọn họ thư thái, có phải nhường bọn họ thì trong lòng như thế nào cũng có một vướng mắc.

Không phải bởi vì tiểu mèo hoang là phu lang của cô thì tự nguyện bị khi dễ, thật đúng là cô có khả năng sẽ làm cho Nữ hoàng đánh gãy uyên ương của họ. Về phần Tô Văn vô tội bị dính líu đến, chỉ có thể trách nàng ấy xúi quẩy, huống chi Tô Văn vẫn nhìn cô không thuận mắt. Cô mặc dù người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, nhưng có cơ hội thì cũng muốn hồi báo một hai phần.

Dân chúng bên đường mặc dù có chút kiến thức, nhưng là những thứ thấy được đến cuối vẫn có hạn, phần lớn đều chỉ có thể nhìn xem náo nhiệt, chính thức có thể biết hàng lại không nhiều. demcodon.dien.dan.le.quy.don

Cho đến khi đội ngũ đón dâu đến phủ Tướng quân, Vân Vũ Dương ra cửa nghênh đón nhìn thấy phô trương kia, khóe môi không khỏi co giật.  

Cưỡi ngựa đón dâu là Đạp Tuyết Vô Ngân, ngày đi ngàn dặm không thở, Đạp Tuyết Vô Ngân đón gió trong tích tắc, nghe nói trên đời này đã tuyệt chủng, nhưng không biết tại sao bây giờ lại xuất hiện một Đạp Tuyết Vô Ngân. Cỗ kiệu đón dâu là từ gỗ Ngọc Hương chế thành, chất như ngọc, cứng rắn như sắt, nhẹ như hồng, hương như gió, so với hoàng kim thì gỗ Ngọc Hương còn đắt hơn không biết gấp bao nhiêu lần, xa xa nhìn lại còn có thể trông thấy cánh hoa bay múa, những cánh hoa tươi mới kia. Bà không có nhìn lầm, đó là thuốc hoa bươm bướm mà chỉ có người Hoàng gia của nước Phượng Thiên mới có, hình như là bươm bướm có chứa mùi thuốc, ngửi thấy tinh thần liền sảng khoái; nhìn lại dưới đất cả một hàng thảm đỏ, làm sao càng xem càng giống da lông của huyết xích lang hung ác vậy?

Da lông xích lang mềm mại trơn thuận, luôn luôn rất được hoan nghênh, nhưng bất đắc dĩ là xích lang quá mức hung tàn, cho nên muốn lấy được da lông hé ra của xích lang vô cùng không dễ, nhưng hiện tại rõ ràng lại trải trên mặt đất làm thảm nha! Nhiều như thế không phải là trải từ cửa phủ Tướng quân đến cửa phủ Nhàn vương chứ?

Nụ cười trên mặt Vân Vũ Dương hoàn toàn không duy trì được, da mặt không ngừng run rẩy, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, thi lễ nói: "Nhàn vương điện hạ."

Dựa theo quy củ nước Hoàng Vũ, bà gả con trai nên không phải tự mình ra nghênh tiếp, nhưng ai bảo chức quan của Nhàn vương lớn hơn bà. Mặc dù ngoại trừ bên ngoài cứu Nữ hoàng một mạng, cũng không có đại công gì, nhưng lại nói thế nào cũng là Vương gia, rõ ràng áp nàng một đầu, Nữ hoàng bệ hạ đối với nàng ấy coi trọng như vậy, bà nào dám chậm trễ nàng ấy.

Khóe mắt không cẩn thận nhìn đến sợi lụa đỏ cột trên cổ con ngựa kia đều là lụa trân quý đáng giá ngàn vàng vô cùng khó mua được. Vân Vũ Dương đã không còn có phản ứng gì, cùng so với Đạp Tuyết Vô Ngân thì lụa đỏ này thật sự là không coi vào đâu.

Vào lúc này, đội ngũ đón dâu của Tô Văn cũng vừa vặn tới, không so sánh liền không biết, vừa so sánh với tấm thảm đỏ phía dưới liền hoàn toàn so không bằng.

Vốn là vô vàn hâm mộ nàng và Vân Dật công tử, đều ngược lại bắt đầu thảo luận nâng Nhàn vương và Vân Nhị công tử, phô trương như vậy có thể thấy được Nhàn vương đối với Vân Nhị công tử rất sủng ái. Nếu so sánh thì thấy tâm ý này của Chiến thiên tướng quân liền kém một chút.

Tô Văn cũng là người tập võ, những tiếng nói bên kia đường trong tai đều nghe rõ, trong lòng lập tức không khỏi tràn đầy buồn bực. Nàng vốn là chuẩn bị rất sung túc, nếu không có một nháo của Phong Lăng Hề này, ai cũng sẽ không cảm thấy nàng phô trương không đủ. Nhưng bây giờ cùng so sánh với Phong Lăng Hề, ngay cả chính nàng đều cảm giác bên mình không đáng nhập tâm lưu ý.

Không nói trước cái khác, chỉ là cỗ kiệu so với người ta nhỏ hơn một chút, hơn nữa ngay cả tiếng khua chiêng gõ trống đều bị người ta đè ép trên đầu. Trước khi đội ngũ đón dâu tới hoàn toàn không có hưng phấn đánh mạnh giống như người ta hít thuốc lắc bên kia, bên Phong Lăng Hề so với bên nàng hoàn toàn mất hết cảm giác vui mừng.

Tô Văn mặc dù tướng mạo xuất chúng, nhưng trên mặt lại luôn nghiêm túc, còn dáng vẻ Phong Lăng Hề này cả ngày đều cười đến câu nhân như vậy. Huống chi dung mạo Tô Văn xác thật cũng không theo kịp Phong Lăng Hề, ngày thường còn không có cảm giác gì, hiện tại hai người đứng chung một chỗ liếc nhanh thì có thể nhìn ra ai cao ai thấp.  

Đương nhiên điều này hoàn toàn cũng bởi vì mục đích của Phong Lăng Hề là muốn làm chỗ dựa cho tiểu mèo hoang của cô, rất nghiêm túc muốn đả kích người. Nếu không mọi người có thể chứng kiến một 'bình hoa chân chính'.

Vân Vũ Dương cảm thấy xấu hổ, vừa nhìn như vậy ngay cả nàng đều cảm thấy Nhàn vương xuất sắc hơn, vội vàng ở trong lòng nhắc nhở chính mình: 'Nhàn vương chỉ là cái bình hoa, nếu không phải là Nữ hoàng quá tin, nàng ấy cái gì cũng không có, gần vua như gần cọp, một khi thất sủng thì nàng ấy cái gì cũng không phải.'

Vân Vũ Dương vốn là muốn cho Tô Văn đón dâu trước, nói như thế nào Vân Dật đều là đại ca, ra cửa trước là hợp tình hợp lý. Nhưng lại bị Phong Lăng Hề trực tiếp bác bỏ: "Lúc đó là Nữ hoàng bệ hạ tứ hôn cho bản vương và Tư Vũ trước, hiện tại tới đón dâu trước cũng là bản vương, tự nhiên nên làm cho bản vương đón dâu trước. Huống chi Tô tướng quân cũng không vội, đã tới chậm, Vân tướng quân cần gì thay người cuống cuồng?"

Lời này vừa nói ra, một số người lại bắt đầu nói thầm: "Xem ra Tô tướng quân cũng không phải là thích Vân Dật công tử như vậy nha!"

"Nếu như là lời của ta, ta tình nguyện chọn Nhàn vương, mặc dù Nhàn vương thật không có quyền lực, nhưng dù nói thế nào cũng là một Vương gia, hơn nữa cái tâm ý này là vô cùng tốt." Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của một số người.

Phong Lăng Hề mặc dù là Vương gia, nhưng còn chưa có thấy nàng làm chuyện gì. Nữ hoàng mặc dù lần nữa thiên vị, nhưng mỗi lần lại ban thưởng đều là chút ít về vật chất nào đó, không gặp qua giao binh quyền cho nàng.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà phần đông đại thần không muốn đem nhi tử gả cho nàng. Nếu như Nữ hoàng thật sự coi trọng Phong Lăng Hề, sao lại một chút quyền lực cũng không cho nàng? Quá tin như vậy cũng làm cho người không thể không hoài nghi Nữ hoàng có phải có cái dự định khác hay không.

Phong Lăng Hề không chịu nhượng bộ, làm cho Vân Vũ Dương rất là căm tức, nơi này dù sao cũng là phủ Tướng quân của bà, tự nhiên cần phải dựa vào quy củ của phủ Tướng quân, Phong Lăng Hề cũng thật quá không nể mặt bà.

Trong lòng bà vốn là thiên vị Vân Dật, mà bây giờ đối với hai vị tức phụ này cũng là thiên vị Tô Văn. Tô Văn tuổi trẻ tài cao, cùng bà đều là võ tướng, bà vẫn rất thưởng thức Tô Văn. Hai người vốn là có lẽ có chút chút xung đột lợi ích nhưng hiện tại thành người một nhà, tự nhiên không cần so đo nhiều như vậy, cho nên Vân Vũ Dương dù là thế nào nhìn Tô Văn đều cảm thấy thuận mắt. Bởi vậy cả trái tim bà đều nghiêng về Tô Văn và Vân Dật.

Không có đem sắc mặt khó coi của Vân Vũ Dương để vào mắt, Phong Lăng Hề cười nói: "Vân tướng quân, không phải là bản vương muốn làm khó dễ ngài, mà là Bệ hạ vẫn còn ở phủ Nhàn vương chờ làm chủ hôn, bản vương cũng không nên làm cho Bệ hạ đợi quá lâu, ngài nói có đúng hay không?"

Cầm danh tiếng Hoàng Vũ Hiên tới dọa người, mà một chút gánh nặng trong lòng nàng cũng không có, giống như Hoàng Vũ Hiên là nô dịch của nàng tùy lúc, bằng hữu chính là lấy ra dùng thì sao?

Cuối cùng tự nhiên Phong Lăng Hề thắng được, hài lòng mang theo tân lang của mình tầng tầng lớp lớp đi về phía phủ Nhàn vương.

Mà bên cạnh này vốn là hỷ sự, trải qua một nháo này của Phong Lăng Hề, trong lòng Vân Vũ Dương và Tô Văn đều nghẹn thở ra một hơi, làm sao cao hứng lên được. demcodon.lequydon

* * *
Nhàn vương phủ, lụa đỏ đầy trời, một mảnh vui mừng, trên sắc mặt mọi người đều vui mừng. Vương gia của bọn họ cuối cùng cũng chịu cưới phu, thật là đáng mừng mà!

"Vương gia và Vương quân đến..."

Mọi người kích động nhìn xem một đôi tân nhân tiến vào đại sảnh, chuẩn bị bái thiên địa, bộ dáng hưng phấn kia quả thật làm cho người ta hoài nghi có phải cửa thành thân này là của nàng hay không?

CHƯƠNG 15: BÁI ĐƯỜNG THÀNH THÂN

“Ha ha…” Một hồi tiếng cười lớn truyền đến, Vân Tư Vũ cảm giác được có người nhanh chóng xông lại gần hắn, không khỏi nhích lại gần bên cạnh Phong Lăng Hề, lòng tràn đầy buồn bực, đây là người nào vậy? Sao lại cười giống như người điên thế? Hắn thầm nghĩ làm như thế nào thoát khỏi khỏi hang sói đây, quả thật bị tiếng cười lớn bất thình lình này dọa sợ hết hồn mà.

Đẩy lấy khăn voan đỏ lên chỉ có thể cảm giác được có người đến gần, âm thầm trừng mắt liếc người ở phía ngoài, nhưng cũng không có ai phát hiện hành động mờ ám của hắn. demcodon.lequydon

Phong Lăng Hề an ủi vỗ vỗ tay của hắn, lúc này mới nhìn về phía người điên kia, cau mày nói: “Nữ hoàng bệ hạ, chú ý hình tượng của ngài!”

Hoàng Vũ Hiên cười hắc hắc nói: “Ta ở phủ Nhàn vương đâu cần có hình tượng gì, nhanh lên, nhanh cho ta liếc xem tân lang đi!”  

Ninh vương Hoàng Vũ Mặc đi theo một bên tựa đầu chuyển hướng nhìn mà nghĩ: 'Hiện tại nàng không muốn thừa nhận cái người cười đến bỉ ổi kia chính là Hoàng tỷ vĩ đại của nàng.'

“Bệ hạ, chuyện này không hợp quy củ.” Bên cạnh có người lên tiếng nhắc nhở, cũng không có người vì Hoàng Vũ Hiên là Nữ hoàng bệ hạ mà không dám lên tiếng, tựa như theo lời nói của Hoàng Vũ Hiên, nàng ở phủ Nhàn vương hoàn toàn không có hình tượng, cho nên người phủ Nhàn vương hiện tại cũng rất khó sợ hãi nàng, nhất là mấy nha đầu lãnh sự.

Nghe vậy, Hoàng Vũ Hiên phản bác: “Cái gì má phá quy củ? Ta xem phu quân của muội muội ta một chút cũng không được sao?”  

Mọi người cùng kêu lên: “Không được!” Dù sao cũng là Vương quân đại nhân của bọn hắn, tại sao có thể để cho Nữ hoàng nhúng chàm? Bọn họ phải thật cố gắng thay Vương gia coi chừng, Vương gia thật vất vả mới cưới Vương quân về, cũng không thể bị Nữ hoàng bệ hạ dọa cho chạy mất.

Trong lòng Vân Tư Vũ vẫn lầu bầu: 'Sao lại cảm giác Nữ hoàng bệ hạ ở cung yến lần trước và người bây giờ không quá giống nhau vậy? Hơn nữa người của phủ Nhàn vương này sao lại to gan như vậy?' Nhưng theo kiến thức của hắn là đám đại thần kia đối mặt với Nữ hoàng bệ hạ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Phong Lăng Hề không nhìn thẳng Hoàng Vũ Hiên mà mắt nhìn người chủ trì, ra hiệu cho nàng nên bái đường.

Trong lúc mọi người đang lớn tiếng làm ồn thì người chủ trì la lớn: “Nhất bái thiên địa---“

“Nhị bái cao đường---“

“Phu thê giao bái---“

“Đưa vào động phòng---“

Dựa vào hai chữ ‘động phòng’ vừa rơi xuống, Vân Tư Vũ không khỏi run rẩy, hắn có dự cảm rất mãnh liệt, hắn sẽ gặp xui xẻo, ô... ô... không được, hắn muốn chạy, cùng lắm thì không cần Hỏa liên nữa.

Không thể không nói sao Vân Nhị công tử lại có suy nghĩ đơn giản như thế, cũng đã bái hết đường mới nghĩ tới không cưới nữa, sớm đã đi đến chỗ nào rồi?

“Chờ một chút…” Đang chuẩn bị đưa hai người vào tân phòng thì bị Nữ hoàng ngăn cản lại.

“Không phải là cần tạm biệt ta sao?” Nàng không phải là lần đầu làm chủ hôn, lần trước chủ hôn nhà người ta đúng là đã lạy nàng. Cao đường trống rỗng này đều đã bái, vì sao không bái nàng? Huống chi, dù nói thế nào nàng cũng là Nữ hoàng mà? Vì cái gì chỉ cho nàng ngồi bên cạnh nhìn xem? Nàng không phải là cần ngồi ở phía trên hả?

Nữ hoàng bệ hạ trước nhìn xem náo nhiệt, đến bây giờ mới rốt cuộc kịp phản ứng mình bị người khinh thị.

Hai đôi tân nhân đồng thời lập gia đình, đại thần trong triều đều đưa hai phần lễ, nhưng người lại chỉ có thể đi một chỗ, vốn là phần lớn mọi người lựa chọn đi bên Tô Văn, nhưng là biết rõ Nữ hoàng bệ hạ vì Nhàn vương tự mình làm chủ hôn, thế là phần lớn đều chạy tới bên này, đáng tiếc Nữ hoàng bệ hạ trực tiếp vung tay lên đuổi người đi, nói ra cho oai: “Bên này có trẫm là được, Tô tướng quân thành thân trẫm không thể tự mình đến trước, thật sự là xin lỗi nàng, các ngươi liền thay trẫm tiến đến chúc mừng một phen, uống nhiều thêm vài chén.”

Vì vậy phủ Nhàn vương ngược lại thanh tịnh, chỉ có Nữ hoàng bệ hạ và Ninh vương điện hạ, còn có người phủ Nhàn vương. Bất quá thanh tĩnh nhưng không vắng lặng, không khí dâng cao này mọi người cũng không câu nệ, Nữ hoàng bệ hạ cũng không cần duy trì hình tượng của nàng, làm cho người người không khỏi hoài nghi nàng đem tất cả những đại thần kia đều đuổi đi, chính là vì mình có thể không hề cố kỵ mà nháo điên khùng lên.

Dù sao nàng bây giờ là bất chấp hình tượng mà đứng lại tại đó, chính là không để cho hai người vào động phòng.  

Nhìn Nữ hoàng bệ hạ run chân đứng ngăn cản ở phía trước, vẻ mặt hất lên, Thái Dương Phong Lăng Hề giật lên, hiện tại không thể nhịn được nữa, đưa chân đạp một cái.

“A---“ Nữ hoàng bệ hạ kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp bay ra phủ Nhàn vương, trong không trung còn truyền đến tiếng rống giận dữ của Nữ hoàng bệ hạ: “Phong Lăng Hề, ngươi nhất định phải chết!”

Hoàng Vũ Mặc không nói gì vỗ vỗ đầu, trừng mắt liếc Phong Lăng Hề rồi đuổi theo, mà những người khác cười đùa cũng không để ý tới Nữ hoàng bệ hạ sẽ biến mất.

Đáng tiếc thiếu Nữ hoàng bệ hạ làm ầm ĩ, bọn họ cũng ít đi không ít thú vui, tỷ như một đôi tân nhân vào động phòng sẽ không trở ra, bọn họ cũng chỉ có thể tự mình nháo lên cho náo nhiệt.

“Chúng ta có nên đi nháo động phòng hay không?”

“Ngươi có bản lĩnh đi? Ngay cả Nữ hoàng bệ hạ cũng bị đạp bay, ngươi cảm thấy kết cục mình sẽ là cái gì?”

“Vương gia cũng quá gấp gáp đi!” Người đề nghị sờ sờ vuốt vuốt mũi, thì thầm nói: 'Đáng tiếc Nữ hoàng bệ hạ bị đạp đi, nếu như Nữ hoàng bệ hạ ở đây thì động phòng này nhất định sẽ nháo lớn một phen.'

Vân Tư Vũ ngồi ở trên giường không ngừng vặn ống tay áo, trong lòng thật rối bời, vốn là hắn muốn đợi lúc Phong Lăng Hề đi ra ngoài chào hỏi khách khứa rồi bỏ chạy, nhưng là tại sao Phong Lăng Hề còn chưa đi chứ?

Phong Lăng Hề đảo tầm mắt qua, nhìn thấy nhiều nếp nhăn trên ống tay áo không khỏi bật cười, cũng không nói chuyện mà ngồi ở chỗ kia nhìn hắn.

Rốt cuộc Vân Tư Vũ không nhịn được mở miệng hỏi: “Ngươi không đi ra ngoài hả?”

Phong Lăng Hề nhếch môi cười nói: “Không có việc gì, đều là người mình, bọn họ đều nghe theo chủ ý của mình, tự nhiên là Vương quân của bản vương quan trọng nhất, xuân tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, nên không thể lấy ra lãng phí.”

Vân Tư Vũ thoáng nghe thì ngồi thẳng tắp lên, toàn thân cứng ngắc, từ phía dưới khăn voan tay áo màu đỏ rộng thùng thình không ngừng kề cận phía mình, thân thể không khỏi di chuyển lui về phía sau, nhưng là tay áo kia vẫn càng đến càng gần như cũ. Vân Tư Vũ rất cuộc không nhịn được nữa, tháo khăn voan ra trừng mắt quát nàng: “Ta cho ngươi biết, quân tử động khẩu không động thủ!”

Phong Lăng Hề dừng động tác lại, nhìn ly rượu trong tay nháy máy nói: “Không động thủ thì uống thế nào?”

“Uống… uống gì?”

“Rượu hợp cẩn nè!” Nói xong đem ly rượu trong tay nhét vào tay hắn, lại đến bàn lấy một ly khác.

“Nha--“ Vân Tư Vũ nhíu mày, cảm giác mình quá khẩn trương, bất quá điều này cũng không có thể trách hắn, ai bảo hắn đánh không lại nữ nhân này chứ? Bất quá nghe nói Nhàn vương thường đến kỹ viện, chắc sẽ thấy nhiều tuyệt sắc giai nhân, vậy hẳn là chướng mắt hắn đi!

Nghĩ tới trong lòng thở phào nhẹ nhõm, rồi không biết từ đâu lại có chút phiền muộn, mắt nhìn Phong Lăng Hề thong thả ung dung rót rượu, ánh nến làm nổi bật thêm gương mặt đó, càng nhìn càng mê hoặc. Đang nhìn thì thấy gương mặt đó lại không ngừng phóng to ra. demcodon.lequydon

“Đang suy nghĩ gì thế?”

“A---“ Vân Tư Vũ bị dọa sợ hết hồn, khó trách gương mặt đó không ngừng phóng to như vậy, là vì đã nhanh áp đến gần mặt hắn: “Ngươi… ngươi làm cái gì đó?”

Phong Lăng Hề lôi kéo cánh tay của hắn cùng mình móc vào nhau, cười nói: “Không phải nói uống rượu hợp cẩn sao.” Thuận tiện thưởng thức con mèo nhỏ đang xù lông.

“Nha--“ Vân Tư Vũ ngoan ngoãn bưng ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Phong Lăng Hề đem cái ly không trong tay hắn để lên bàn hỏi: “Đói bụng chưa? Ta gọi người chuẩn bị cho ngươi chút thức ăn nha?”

Nghe vậy, hai mắt Vân Tư Vũ sáng ngời vội vàng gật đầu.

Phong Lăng Hề nhìn xem bộ dáng vội vàng của hắn đáy mắt xẹt qua một nụ cười, đứng dậy ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dung