#59: Bye-Bye
Cuốn nhật kí đã biến mất. Tom đã đào tẩu khỏi tay nó
Nó chết rồi, chết rồi
Thực sự chết rồi...
Hermione nhìn Annora đứng ở đó, từng có một bầu không khí rất bình tĩnh bao quanh mình, nay đã bị thay thế bởi mùi hương đầy thối rữa của sự sợ hãi. Cô bạn của đứa trẻ Gryffidor năm hai đó thu nhỏ đôi đồng tử lại, đứng yên không động đậy nhưng móng tay nhọn bấu vào chiếc áo choàng như thể muốn xé nó ra làm từng mảnh. Tiếc điều nó chẳng có thể xảy ra
"Annora?" Hermione lại kêu lên một lần nữa, nhận lại chẳng gì ngoài hình ảnh bạn mình đứng yên. Cô đến gần hơn, chạm vào vai nó "Annora?"
Nó quay lại nhìn bạn mình, sự sợ hãi dù có cố che đến mấy cũng chẳng đi đâu được "Sao hử Hermione?" Thế mà nó vẫn có thể dùng giọng ngon ngọt mà nói với bạn mình. Hermione tỏ ra hơi lạ lẫm với việc đó, nhưng quyết định bỏ nó đi và hỏi
"Mọi thứ ổn chứ?" Annora gật đầu, một nụ cười hiện rõ trên mặt "Tất nhiên rồi, sao lại không chứ?" Nó cất lời. Rồi chợt đẩy Hermione đi "Giờ mình mới nhớ ra là mình chưa làm bài!" Nhỏ đó vừa cười cười một cách vô cùng ngờ nghệch vừa đẩy cô bé tóc nâu đi, sau khi bóng dáng bạn mình biến mất, đầu gối nó đã tiếp đất với sàn nhà
Trong mớ hỗn độn bao gồm sách vở, giấy bút và quần áo, nó quỳ gối ở trước cửa, tay bấu chặt vào lớp lá đỏ của tấm thảm bên dưới. Annora nghiến răng, thực sự muốn tự tay rút lưỡi ra và tống lại vào họng. Đầu nó tiếp gần với tấm thảm, những lọn tóc xoăn thả mình trên đôi vai, một số còn che đi khuôn mặt trắng bệch. Cơ thể nó run lẩy bẩy, tay càng bấu chặt vào thảm hơn
Annora muốn thốt lên điều gì đó, nhưng nó chẳng thể. Hơi thở càng ngày càng trở nên ngắn hơn, tầm nhìn nhanh chóng bị che đi nhờ những giọt nước to lớn. Chết tiệt! Annora cố gắng bản thân sợ hãi lại, nó đã đẩy mình vào tình cảnh này cớ sao lại có quyền khóc!? Annora tự đánh bản thân, yêu cầu cơ thể ngừng phản ứng bằng việc đó mỗi khi mọi thứ chệch hướng
Nó phải bước dậy, cho dù chuyện gì có xảy ra. Nó là Cassiopeia, nó là Black, nó có thể làm tất cả mọi thứ. Annora không thể bỏ cuộc, chỉ cần...
Không... nó chính thức đứng trước máy chém rồi
"Rắn con?" Theseus chợt trườn đến trước mặt nó, sự lo lắng thể hiện rõ trong từng tiếng rít "Sao thế?" Annora nhìn thứ sinh vật đó, nhỏ bé nhưng đáng sợ đến với cùng. Một vết cắn, một lần tiếp xúc với nọc độc từ miệng cũng đủ để chiếm lấy tính mạng của con người. Người người quan niệm rằng rắn đã đem lại đau khổ cho Adam và Eve trong Kinh thánh, đem lại nỗi đau đớn thấu xương thấu thịt, khiến người ta thà chết còn hơn. Nhưng với nó, đấy chính là thứ đã ở bên, là của lòng trung thành, là lời cảnh báo đến cho những kẻ tư duy hẹp hòi, dám nghĩ rằng mình là nhất
Biểu tượng của người anh út Akito — kẻ phản bội hai người anh để đổi lấy sự nhân từ, thay vì trả đũa cho cái chết đầy bí thương của em gái mình
Annora đưa tay ra, mời gọi Theseus nằm gọn trên tay, một nụ cười hiện trên môi nó "Hôm nay, tớ sẽ đãi cậu một bữa thịnh soạn."
Theseus có vẻ khó hiểu về điều đó:
"Nhóc bắt được một con chuột to lắm đúng không? Hay là Severus bắt được sao?" Rồi sau đó, con rắn Mamba kia càng khó hiểu hơn khi cô nhóc cười đến tận mang tai. Thường thường để có được một nụ cười như thế này thì chỉ duy nhất một mình Severus là đạt được
Ngón tay nó xoa xoa lấy phần đầu của chú rắn, cười cười: "Đúng vậy."
Sau một hồi cho Theseus ăn, nó liền đưa ngay cậu để nhờ phòng Tô An. Đêm nay nó sẽ đi tìm manh mối tiếp theo về ông ta, nếu không trở lại được thì ít nhất cũng phải có người để lo cho cậu ta. Sau đó, Annora lại ngu ngơ ngồi vào bàn học, không phải để học mà là viết cái di chúc
Hoá ra bao lần nó đùa vơ rằng sẽ có ngày chết trước khi mười ba lại là thật, khốn hơn là khi vừa thoát nạn Shiro xong, cơ mà cũng chẳng khiến nó run run hay phải rơi nước mắt khi viết tấm thư cuối cùng cả. Annora chỉ ngồi đó, với một hộp bánh bên cạnh và một cốc nước, viết những gì mà mình muốn gia sản của mình đi đâu. Trước hết, căn nhà số mười hai Grimmauld Place sẽ thuộc hết quyền của Severus và Remus, con gia tinh già Kreacher cũng sẽ thuộc về quyền của họ nhưng nó đã đề sẵn ra những gì phải làm nếu như Kreacher không thể phục vụ họ được nữa
Số tiền nó kiếm được là Cassiopeia Black sẽ được chia đều ra cho mọi người, cửa hàng ngay lập tức thuộc toàn bộ của MaediRose và Luke. Những gì đứng tên nó và mẹ nó sẽ thuộc về nhà Soryu, chỉ cần họ không vứt chúng đi là được. Cuối cùng, cái xác vô hồn của nó (nếu còn) sẽ được chôn cạnh Amanda và Violet, mong sao mỗi năm một con bướm sẽ đến thăm nơi đó
Thậm chí đến gần cuối đời, nó cảm thấy như có lẽ giữa nó và Đệ Nhất với Đệ Nhị rất giống nhau. Dù là cả ba không hoà đồng trong thường ngày do những cách nhìn khác nhau về... vài vấn đề, họ lại rất giống nhau. Như điều đầu tiên: cả ba đều có một cặp sinh đôi. Đệ Nhất có anh trai hơn năm phút (kẻ đã bao che cho việc làm rất không đáng để bao che), Đệ Nhị có em trai kém mười phút (một đứa trẻ ngây thơ) và nó có gì thì cũng biết rồi
Và cả ba đều chết. Anh trai Đệ Nhất chết do bị hạ độc, bà ta nghe tin đó suýt thì phá luôn gia tộc Soryu và thế giới phù thủy để rồi bị chém đầu, Đệ Nhị nhìn tình cảnh em mình bị treo cổ do là con trai mà quyết định cũng bám gót bà ta và máy chém... bạn cũng biết rồi đấy. Bọn họ cũng chia sẻ cùng cái tên Annora, tất nhiên rồi, khiến cho bao người sợ hãi khi nghe 'một đứa tên Annora từ nhà Soryu'
Trong khi hai người kia bận đi chém giết và gây ra chiến tranh, nó lại đi làm công việc văn phòng. Điều đó khiến cho họ 'khó hiểu'
"Sao một nha đầu thuộc dòng dõi quý tộc lại ngồi đó đếm số? Cầm kiếm lên chém hết bọn chúng đi!"
"Con không ghét nhà mình? Không tự giết cha mình và tạo ra một cuộc thảm sát khủng khiếp?? Eh???"
Thậm chí họ còn cho rằng nó chẳng thể chém được đầu quỷ, nếu như nó cứ tỏ ra 'yếu ớt'. Yep, cụ cháu với nhau thế đấy
Khi màn đêm gần buông xuống, khi những chú sư tử đã nằm gọn dưới lớp chăn đỏ, nó mới hành động. Đặt xong di chúc trong hộc bàn, nó chùm chiếc áo choàng tàng hình vào và di chuyển. Dưới màn đem đen như tiền đồ chị Dậu, nếu không nhờ bùa chú phát sáng chắc nó đập đầu vào một cục đá mà chết mất. Annora men qua con đường đá ngặt nghèo của Rừng Cấm — nơi ban ngày nhìn đang sợ thì ban đêm càng đáng sợ hơn, cố không chạm phải những chiếc lá rơi vãi trên con đường đó, chân nó tự nhiên tiến gần đến căn chòi của lão Hagrid, đến cái chết của riêng mình
Nhưng đứng trước cánh cửa của căn chòi, mái tóc vàng đầy lộng lẫy của Lucius Malfoy lại tỏa sáng trong cả khu rừng, bên cạnh là ai đó nó không biết. Annora ngay tức khắc đi ra bên cạnh đứng ở nơi có cửa sổ, nhẹ nhàng để không phát ra tiếng gì nhất có thể. Dumbledore là người đầu tiên bước vào căn chòi, mặt nghiêng nghị đến lạ thường. Một người khác lần với mái tóc muối tiêu rối bù và vẻ mặt căng thẳng, nhưng cũng chẳng sợ tài được với thứ mà kẻ đó đang mặc: bộ com-lê sọc nhỏ, một cái cà vạt đỏ thắm, một cái áo khoác đen và một cái đôi giầy ống mũi nhọn màu tím. Chưa kể đến cái nón nỉ màu vàng chanh nữa chứ
Đó là Cornelius Fudge — Bộ trưởng Bộ Pháp thuật
Annora phải bám vào một nhánh cây thì mới trụ được khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Cái gì dưới tên bốn anh em nhà Hanahaki mà nó đứng nhìn thấy đây!? Điều này chẳng khác gì như ông ta vừa đâm vào bụng nó, treo xác Theseus cho cả thế giới thấy, bắt cóc Mikan và Tô An, đốt phủ Soryu, đạp đổ tượng Hamidaki, bắt tay kí hợp đồng với Tom, phá hủy con phố Tàu và Mặt Trời Mọc, giết Severus đâu
Qua cánh cửa chỗ tròn của lão Hagrid, nó mới thấy rõ lão ta đang đổ mồ rồi đầm đìa đến mức nào và mặt lão tái lét ra làm sao. Lão ra thả người cái phích xuống một cái ghế trong căn chòi, mắt thẫn thờ nhìn cụ Dumbledore và Cornelius. Fudge như thể có cái môi bị dính chặt vào nên giọng nghe rin rít đến khó tả được:
"Bậy quá, Hagrid à. Ông làm ăn bậy quá. Tôi phải ra tay thôi. Hai cuộc tấn công học sinh con nhà Muggle... Chyện đi quá xa rồi. Bộ Pháp Thuật phải hành động thôi."
Lão Hagrid nhìn cụ Dumbledore với đôi mắt khẩn khoản van nài:
"Tôi không hề làm. Giáo sư biết rõ tôi không hề làm mà, thưa giáo sư."
Dumbledore nói với Fudge bằng một cách nghiêm trang mà nó sẽ không dành cho ông ta:
"Ông Fudge, tôi muốn nói rõ để ông biết là tôi hoàn toàn tin tưởng Hagrid." Nhưng Fudge không thoải mái lắm "Ông Dumbledore à, ông nghĩ coi, hồ sơ của Hagrid không có lợi cho ông ta chút nào. Bộ Pháp Thuật phải làm gì đó — Ban quản trị nhà trường đã tiếp xúc..."
Cụ Dumbledore đáp lại ngay:
"Dù vậy, ông Fudge à, tôi vẫn nói với ông là bắt Hagrid đi cứ xa chẳng giải quyết được chút xíu gì cả." Đôi mắt xanh thăm thẳm của cụ bừng cháy một ngọn lửa mà nó chưa bao giờ nhìn thấy trước đây, dù nó chẳng bao giờ thèm nhìn vào mắt người ta
Fudge ngọ gậy với cái nón nỉ trong tay, như cố thể tìm ra một thứ gì đó củng cổ cho luận điểm của chính mình "Hãy nhìn vấn đề này từ quan điểm của tôi: tôi đang bị nhiều áp lực. Tôi phải cho người ta thấy tôi có làm cái gì đó. Nếu rốt cục thủ phạm không phải là Hagrid thì ông ấy sẽ được thả về và không ai nói đến chuyện này nữa. Nhưng bây giờ thì tôi phải bắt ông ấy. Đành phải vậy thôi. Không thể không thi hành bổn phận của mình."
Hagrid run lên lẩy bẩy: "Bắt tôi? Bắt tôi đi đâu?" Nói đến đó, Fudge cố tránh đi ánh mắt lão tao "Chỉ tạm giam để điều tra thôi. Không có trừng phạt đâu, ông Hagrid. Chỉ là sự phòng xa. Nếu có kẻ khác bị bắt, ông sẽ được thả ra với lời xin lỗi chính thức." Ông ta an ủi dù biết rằng nỗ lực đó cũng sẽ đổ sông đổ biển thôi
Và lúc này, một người bước vào. Với mái tóc vàng dài đến tận lưng, nụ cười khinh khinh thường thấy của một con chồn, tấm áo khoác đi đường màu đen và dài, từng bước đi đền có một nhịp gậy đầu rắn vang lên vô cùng quý tộc. Nếu ai nhìn qua ông ta một lần, họ thế nào cũng tưởng là gặp phải một con công không chỉ tiến hoá một cách lạ kì mà còn bạch tạng nữa
Một và duy nhất — bác trai Lucius Malfoy đáng kính của nó
Dù có gu thời trang vô cùng đẹp, cái tính cách của ông lại xấu đến độ bẩn mắt người nhìn
Tưởng lần đầu được ăn thịt công một trăm phần trăm làm từ thiên nhiên, con Fang bắt đầu gầm gừ. Lucius gật gù, nhưng chủ yếu để khoe mái tóc vàng đó hoạt động như thế nào khi ông nghiêng cổ. Thôi, nó sẽ bỏ qua cho điều đó, nếu như Annora cũng có máu tóc thẳng thay vì bộ lông xù thì chắc chắn lúc nào nó cũng khoe hết cho bàn dân thiên hạ xem
"Ông đã có mặt rồi hả, ông Fudge? Tốt, tốt đấy..."
Hagrid nổi giận: "Ông tới đây làm gì? Cút ra khỏi nhà tôi!"
Một nụ cười nhếch mép là cái đầu tiên Lucius bày ra
"Ông bạn thân mến, xin hãy tin lời tôi, tôi không hề có hứng thú chút nào để viếng thăm cái... ờ... cái mà ông gọi là nhà đây hả? Chẳng qua tôi ghé qua trường và được biết là ông hiệu trưởng đang ở đây?"
"Chính xác là ông cần gì nơi tôi, ông Malfoy?" Như để trả lời câu hỏi vô-cùng-dễ-dàng, Lucius uể oải rút ra một cuộn giấy da khá dài "Chuyện tệ lắm, ông Dumbledore à. Nhưng Ban quản trị nhà trường cảm thấy đã đến lúc ông nên tránh qua một bên. Đây là Lệnh Đình chỉ Công tác. Ông có thể tìm thấy có đủ 12 chữ ký trong này. Tôi e rằng ông đang mất đi sự sáng suốt. Cho đến giờ đã có bao nhiêu cuộc tấn công ở trường rồi? Cứ như vầy thì chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn học sinh con nhà Muggle nào trong trường Hogwarts nữa, và ông ắt biết đó là một mất mát lớn lao như thế nào đối với nhà trường chúng ta chứ?"
Fudge nom hoảng sợ trước sự thông báo đó
"Ôi, ông Malfoy, coi đây, thế này... cụ Dumbledore bị đình chỉ công tác thì... không, không... Lúc này tôi thực tình không muốn điều đó..." Với một giọng điệu êm ái hơn tóc của Mikan vào buổi sáng, Malfoy cất lời "Sự chỉ định – hay đình chỉ – chức vụ hiệu trưởng là chuyện của Ban quản trị nhà trường, ông Fudge à. Và ông Dumbledore đây đã không thể làm được gì để ngăn chặn những cuộc tấn công học sinh trong trường..."
Mồ hôi Fudge đã rịn lấm tấm quanh miệng: "Thưa ông Malfoy, như thế này, nếu cụ Dumbledore mà không thể ngăn chặn được những cuộc tấn công, thì ai có thể làm bây giờ?"
"Chuyện đó còn coi lại." Bác nó nói xong rồi phô ra một nụ cười khó ưa, kết thúc bằng một câu duy nhất "Cả mười hai người chúng tôi đã biểu quyết rồi."
Ngay tức khắc, nó biết là lão Hagrid đi đời một cách tệ hại nhất. Bộ não nó ngay lập tức liên kết sự việc này đến Ron, Hermione và Harry. Chắc chắn rằng nếu bộ ba bọn họ biết về việc này, họ sẽ buồn cho mà xem. Annora không chơi thân ba với lão ta, nhưng tưởng tượng đến nét mặt buồn bã của ba đứa bạn mình cũng đủ để nó xâm chiếm thế giới vì họ
Lão Hagrid đứng phắt dậy, cái đầu to lớn bù xù tóc đen của lão gần đụng trần nhà: "Vậy chứ trước khi họ đồng ý, ông đã tống cho họ bao nhiêu lời dọa dẫm mua chuộc hả, ông Malfoy?" Cái trò tống tiền hay dọa dẫm đốt nhà đốt cửa, hủy hoại tài chính là chiêu trò thường thấy nhất của gia đình Black, có lẽ Lucius đã học được một tí gì từ Narcissa. Trong trường hợp để đảm bảo mọi thứ đi đúng quỹ đạo, nó cũng sẽ làm y như ông, nếu như những phương pháp khác không có tí tác dụng gì
Người bác yêu quý của nó vẫn ngạo nghễ, thật là một khuôn mặt điển trai đến muốn đấm: "Chà, chà, ông coi chừng đó, cơn giận của ông chỉ tổ đem lại cho ông thêm nhiều rắc rối trong thời buổi này mà thôi. Tôi khuyên ông không nên quát thét vào mặt những viên cai ngục Azkaban cái kiểu đó. Họ không thích như vậy tí nào đâu."
Lão Hagrid gào lên, làm con Fang rúm người run rẩy
"Ông không thể đuổi cụ Dumbledore! Cụ mà ra khỏi trường thì những người xuất thân con nhà Muggle sẽ không còn cơ hội sống sót. Họ sẽ bị giết liền cho coi!"
Cụ Dumbledore nói gọn: "Bình tĩnh, bác Hagrid." Rồi cụ nhìn ông Malfoy "Nếu Ban quản trị muốn gạt tôi ra, thì đương nhiên tôi sẽ bước qua một bên..."
Ông Fudge lắp bắp
"Nh... nhưng..." Dường như giờ mới nhớ ra điều gì đó, cụ Dumbledore lại nói tiếp "Và ông có thể về với cô cháu — KHÔNG!" Nhưng lão Hagrid đã phá hủy nó, một trò đùa mà nó chắc chắn khỏi gì muốn nghe trên thân phận vừa là người ngoài vừa là cô cháu của ông ta. Cụ Dumbledore dứt đôi mắt xanh thẳm sáng quắc của cụ khỏi đôi mắt xám lạnh lùng của ông Malfoy, lần này không có hứng để đùa giỡn:
"Tuy nhiên..."
Cụ Dumbledore nói tiếp, từng tiếng rõ ràng để cho không ai có thể bỏ sót một từ nào:
"... các người sẽ thấy là ta chỉ thực sự rời khỏi trường khi không còn ai ở đây trung thành với ta. Các người cũng sẽ nhận thấy kẻ nào cần tìm kiếm sự giúp đỡ thì luôn luôn tìm được sự giúp đỡ đó ở ngay tại trường Hogwarts này."
Đúng lúc đó Annora hầu như tin chắc là ánh mắt sáng quắc của cụ Dumbledore quét qua nơi nó đang trốn, thật sự là một thứ nhắc nó nhớ tại sao nó hơi sợ hãi trước sự hiện diện của lão già này y hệt như lúc đó
Ông Malfoy nghiêng mình nói: "Thật đáng khâm phục." Bác ta nói bằng giọng 'rất ngạc nhiên và không thể ngờ tới' "Tất cả chúng tôi sẽ... ờ... nhớ tiếc... cách điều hành rất... ơ... cá biệt của ông, ông Dumbledore à, vả chỉ mong người kế nhiệm ông sẽ nỗ lực ngăn chặn... các vụ... giết chóc."
Ông Malfoy bước tới cửa, mở cửa và nghiêng mình tiễn cụ Dumbledore ra ngoài. Ông Fudge, loay hoay với cái nón của ông, đợi lão Hagrid đi trước. Nhưng lão Hagrid vẫn đứng lỳ, hít một hơi thở sâu, và nói hết sức thận trọng:
"Nếu có ai muốn tìm ra điều gì liên quan đến những vụ này, người đó chỉ cần đi theo những con nhền nhện. Chúng sẽ dẫn đi đúng đường! Đó là tất cả những gì ta cần nói."
Nhện?
Nhện!?
Chẳng để lão Hagrid khoác tấm áo khoác lông chuột chũi vào, nó đã hô biến ra bùa phép phát sáng và tiếp tục con đường. Lão ta đã để lại thông điệp là theo bước những con nhện, vũng nước gần nơi vụ tấn công đầu tiên cũng có sự xuất hiện của chúng. Annora đảo mắt trong tấm áo choàng, thắc mắc rằng những sinh vật đó có thể ở đâu trong một khu rừng rộng lớn bao la này. Trên cây chăn —
Một vật gì đó to lớn túm chặt lấy chân nó và dốc ngược lên, Annora nắm chặt lấy đũa phép, dưới ánh trăng sáng của màn đêm bị bao phủ bởi những hàng cây đen nó khó mà nhìn thấy được gì. Nhưng nó biết rằng một thứ đã tóm lấy chân mình và chiếc áo choàng đã tuột khỏi người, tại cơ hội ra quá là đẹp cho sinh vật kia ăn lấy. Không một tiếng động nào được phát ra...
Một tia sáng vàng chĩa thẳng về phía chân nó — không, vật đang tóm lấy chân nó. Annora được thả xuống đất, chưa hiểu gì đã bị Ron bắt ngồi dậy
"Cảm tạ Merlin là cậu không sao!"
"Sao chăng gì cũng chẳng đáng để quan tâm đến trong tình huống này đâu!" Harry bước đến cạnh họ, mặt nhìn trông vẻ khá hài lòng khi thấy nó an toàn. Những hàng cây trước còn rung rinh lên giờ đã ngưng lại, chẳng thứ gì dám chuyển động
"Đợi đã, tiếng của nó! Tớ nghe thấy —
Ron và Annora kéo ngay Harry lại, áp lưng cậu vào lưng mình "Một tiếng gì, hãy tấn công ngay. Và đừng tách đoàn." Một lời cảnh báo có thể là câu cuối nó thót được lên, bởi nó thiệt hơn những người khác nhiều. Trong khi hai chàng trai kia có thể dựa vào những tiếng động mà tấn công, nó phải dựa vào mắt. Những sinh vật bị mất đi một bộ phận quan trọng trong công trình sống còn luôn sẽ là những con mồi đầu tiên
Bụi rậm bên đường run lên, Harry đánh thẳng vào đó một bùa chú bất động. Một con nhện có kích thước một cỗ xe ngựa nhỏ thòi ra trong tư thế chuẩn bị tấn công. Những đôi mắt, đôi chân nhỏ bé của nó nhìn vô cùng đáng sợ khi được phóng to lên. Nhưng cùng lúc đó, Harry đã mất khỏi tầm mắt họ
Tiếp theo là Annora và cuối cùng là Ron
Và khi nó cớ lại được mọi thứ, cái xác của Theseus đã được treo lên để mọi người thấy
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro