Chương 95-96: Huynh đệ của anh, hắn điên rồi - Kỳ nghỉ quá dài
Công ty lại tiếp tục bình yên, Hạ Diệu lại có chút nhàm chán, muốn tìm ai đó trò chuyện, lại không muốn đi tìmTuyên Đại Vũ. Đến sau cùng, nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi tìm Bành Trạch, có vẻ như chừng mấy ngày này không thấy hắn, cũng không biết hắn đang bận cái gì.
Chín giờ tối, Hạ Diệu đến nhà Bành Trạch.
Để công việc được thuận tiện, Bành Trạch từ trước đến nay đều ở cách xa cha mẹ. Hạ Diệu và Bành Trạch lúc trước giận dỗi nhau riết thành người quen trong nhà. Bành Trạch đặc biệt cho cậu một cái chìa khóa cửa, ra vào tự do, tựa như bản thân mình và cậu ta ở chung một nhà.
Hạ Diệu đi vòng vo nhìn thấy các phòng đều không có người, đến sau cùng nghe được phòng tắm có động tĩnh, liền đi tới.
Cửa phòng tắm không đóng, một bóng lưng một người đàn ông gầy guộc ở trong đang cởi quần áo, chuẩn bị tắm. Hạ Diệu rõ ràng nhìn ra đó không phải là Bành Trạch, vừa muốn lách người bỏ đi, gã này liền đem thân xác quay lại.
"Lão công, anh giúp em một chút đi..."
Lý Chân Chân thấy người trước mặt không phải là Bành Trạch, trong miệng trong nháy mắt ô a, ngón tay dài nhỏ theo bản năng hướng xuống dưới sờ một cái che lại, may là còn có một cái quần lót, tiếp theo liền hướng vào Hạ Diệu la hét.
"Không phải chứ, anh tại sao như vậy a? Vào nhà tại sao không gõ cửa a?"
Hạ Diệu không nói lời nào, mắt chuyển động nhìn chằm chằm hai ống chân mềm mại trắng dài của Lý Chân Chân.
Lý Chân Chân vốn chính là "cong" , bị nam nhân nhìn chằm chằm như thế, nhất định sẽ không được tự nhiên.
"Anh còn đứng đây để làm chi? Đi nhanh lên a!"
Hạ Diệu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt ngây dại ra.
Lý Chân Chân trong ánh mắt nổi bão, "Anh nha nhìn chưa đủ hả?" Nói xong dứt khoát đóng cửa.
Hạ Diệu một tay sít sao bám chặt cửa, Lý Chân Chân giật cửa thế nào cửa đều bất động không đóng lại đươc. Ánh mắt Hạ Diệu vẫn đuổi theo hai cái đùi của Lý Chân Chân, không chút kiêng kỵ nhìn chăm chú, trong ánh mắt mang theo suy đoán, nghi hoặc và không rõ nguyên nhân sao lại kích động.
Lý Chân Chân hoàn toàn nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng Hạ Diệu, chỉ là đơn thuần thấy Hạ Diệu đối với thân thể hắn đùa cợt như vậy có chút nhục nhã.
"Tôi cảnh cáo anh, Bành Trạch mua ít đồ sẽ quay lại ngay, anh lập tức đi lên trên đi. Anh nếu như còn như vậy tôi thì gọi hắn, đến lúc đó đừng nói tôi gây xích mích cho anh em các người trong lúc tình cảm đang hòa hợp, tôi... A! A! A! Anh muốn làm gì?"
Hạ Diệu một cước đá văng ra cửa, không nói hai lời, trực tiếp đem Lý Chân Chân tha kéo đến bên bồn tắm ngồi xuống, ép buộc dạng hai chân của hắn ra cực đại."Bành Trạch! ! cứu mạng a! ! Mau tới a?!! Huynh đệ của anh hắn điên rồi! ! ..."
Bành Trạch mới từ trong thang máy đi ra, chợt nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng Lý Chân Chân kêu cứu, nhanh chóng bật tung cửa, đi thẳng đến phòng tắm. Lý Chân Chân đang bị Hạ Diệu "quấy rối" liều mạng giãy dụa, khuôn mặt nghẹn tím, mà Hạ Diệu còn đang không nghe theo, không buông tha, tiếp tục banh đùi của hắn ra, giống như dã thú "động dục".
Thấy một màn như vậy, Bành Trạch một trận chấn động thần kinh.
"Không được... yêu quái à, yêu quái, cậu làm gì vậy? Sao lại khiếm nhã như vậy được chứ?"
Hạ Diệu hoàn toàn không nghe thấy Bành Trạch nói, vẫn như cũ động tác hung hãn theo sát đôi chân của Lý Chân Chân không chịu bỏ qua.
Lý Chân Chân dây chằng bên trong đùi xém nữa là bị Hạ Diệu bóp đứt, đau đến gào khóc kêu loạn, tiếng nói gào rú.
"Mẹ nó... Bành Trạch anh ngớ ra đó để làm chi? Đi tới giúp tôi một tay a a a a!"
Bành Trạch lúc này mới phản ứng được, không ngờ Hạ Diệu lại liều mạng, không để ý chút nào đến mặt mũi bằng hữu , một cái tát làm Bành Trạch như văng ra ngoài cửa.
Lý Chân Chân khóc không ra nước mắt: "Bành Trạch... Anh nha có bản lĩnh gì? Sao lại không thể hiện ra chứ!"
"Trong ba bọn tôi hắn là người có thân thủ tốt nhất, tôi và Tuyên Đại Vũ hai người cộng lại cũng đánh không lại hắn!" Bành Trạch ôm Hạ Diệu, đến bên tai nhỏ giọng cầu khẩn, "Tôi nói này Hạ đại ca, Hạ đại gia, ngài chừa cho tôi chút mặt mũi được không? Anh có cái gì không thoải mái cứ tìm ta triệt khí! Tấm thân nhỏ bé yếu ớt của hắn chịu nổi anh "lăn qua lăn lại" sao?"
Hạ Diệu đột nhiên mở miệng tra hỏi Lý Chân Chân: "Ngươi có phải là đã từng cùng một người đàn ông chat sex?"*
(chị Sài dùng "trần truồng tán gẫu"...nên mình dùng là chat sex)
Lý Chân Chân còn chưa lên tiếng, Bành Trạch sắc mặt của liền thay đổi, lôi tay của Hạ Diệu ra, lúc này xoay tới bóp trên cổ Lý Chân Chân, giận dữ hỏi: "Em cùng ai chat sex? Em sao lại cùng ai chat sex được vậy chứ?"
"Tôi với ai chat sex?" Lý Chân Chân đỏ mặt tía tai theo sát Hạ Diệu ồn ào, "Anh nói bậy cái gì vậy?"
Hạ Diệu vẫn như cũ ngoan cố truy đòi món nợ cũ, "Tám năm trước, ngươi không phải đã cùng một người đàn ông chat sex?"
Lý Chân Chân kém một chút là muốn điên, "Cái con mẹ tôi, tám năm trước! ! ! Anh lại có thể khôi hài thế sao? Việc tám năm trước tôi bản thân đều không nhớ rõ, mà anh lại biết tôi năm đó cùng người khác chat sex?"
Bành Trạch cũng bị kéo vào, thế nào mà vì chuyện tám năm trước mà lôi ra liều mạng như vậy?
Hạ Diệu một mực chắc chắn, tâm tình không khống chế được, xíu nữa là động thủ.
"Chính là ngươi, tuyệt đối không sai, ngươi và hắn ta đôi chân dài đặc biệt giống nhau."
Lý Chân Chân nhãn cầu như là bị người thọc hai dao, máu đỏ tuôn trào.Bành Trạch bây giờ nhìn không nổi nữa, dùng hết sức toàn thân tha lôi Hạ Diệu ra, càng không ngừng bên tai hắn khuyên bảo: "Yêu quái à anh khẳng định là đã hiểu lầm rồi, hắn năm nay hai mươi hai tuổi, tám năm trước chỉ mới mười ba tuổi, lông còn chưa mọc dài nữa mà!!!"
Hạ Diệu vừa giằng co chốc lát, bàn tay buông lỏng, trực tiếp đứng dậy đi.
Bành Trạch muốn đuổi theo để hỏi một chút rốt cuộc chuyện gì xảy ra, kết quả cửa thang máy đã đóng lại.
Lần thứ hai về đến phòng, Lý Chân Chân một bên thì xoa cái đùi lớn bị sưng, một bên cắn răng nghiến lợi lên án, "Đây chính là trong miệng anh nói "tương môn hổ tử" (ý chỉ đồng môn huynh đệ)? Hạ đại hòa thượng? Bạch Liên Hoa? ... Tôi ngày hôm nay coi như tận mắt chứng kiến, thật rất đứng đắn, rất thanh cao, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa ! ! !"
Bành Trạch trên mặt có chút không nhịn được, trong lòng ảo não đồng thời cũng buồn bực Hạ Diệu thế nào lại khác thường như vậy.
"Anh có phải là gọi cho hắn? Có phải là muốn cùng hắn cợt nhã tôi?"
Lý Chân Chân rơi nước mắt, "Đúng, tôi ở trong mắt anh chính là thứ lẳng lơ bất thường, nhìn thấy cái gì khoái cảm liền động dục. Anh sao không thử suy nghĩ xem hắn là người thế nào? Tôi nếu muốn cám dỗ hắn, tôi có bản lãnh đó à!? Hơn nữa, anh đi ra ngoài tổng cộng không quá năm phút, tôi có thể trong năm phút đồng hồ nháy mắt một cái câu đáp được một tên trai thẳng? Anh cũng quá đề cao tôi rồi!"
Bành Trạch ngẫm lại cũng đúng là không có khả năng đó, âm thầm lầu bầu nói: "Cậu ta không phải là vì kiềm chế quá lâu sao?"
"Cái gì mà kiềm chế quá lâu!" Lý Chân Chân trong giọng nói tràn đầy ủy khuất, "Hắn là thấy tôi không vừa mắt, ý định bới lông tìm vết. Anh nghe hắn nói rồi đó, tám trước tôi cùng một người đàn ông chat sex? ? Đừng nói là tám năm trước; tôi nói cho dù tôi có cùng một người đàn ông chat sex đi chăng nữa thì cản trở gì đên hắn hả? Điều đó có lý sao? Rõ ràng là muốn bới lông tìm vết chỉnh tôi a!"
Bành Trạch ở trên tóc Lý Chân Chân xoa xoa , ôn nhu dụ dỗ nói: "Được rồi được rồi, bữa sau tôi hỏi lại hắn chuyện gì xảy ra."
Hạ Diệu Về đến nhà, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, chuyện khuất nhục ngày xưa lần nữa tái hiện lại trong đầu (không biết các bạn còn nhớ là chuyện gì không??? =]] ), đôi chân đó rõ ràng là y như đôi chân của Lý Chân Chân, trong lòng vẫn là cảm thấy uất ức.
Chuyện này cậu ta chưa từng đề cập qua với bất kì ai, bởi vì cậu ta biết, nói ra cũng là làm cho người khác cười, tuyệt đối sẽ không có người cảm nhận được chuyện này mang đến cho hắn một nỗi đau nghiêm trọng thế nào.
Thế nhưng ngày hôm nay, cậu ta đột nhiên đã nghĩ ra một người có thể để cậu ta nói ra sự tình.
Người này nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là Viên Tung.
Tuy rằng Hạ Diệu cực kỳ không muốn để cho Viên Tung biết chuyện khó nói của bản thân, thế nhưng trong lòng cậu ta quả quyết, nếu như cậu ta đem chuyện này chiêu cáo thiên hạ, duy nhất một người sẽ không cười cậu ta, là Viên Tung.
Hạ Diệu chậm rãi ấn số điện thoại của Viên Tung, tâm tình có chút quấn quýt.
"Sao?"
Hạ Diệu vừa nghe đến giọng nói trầm ổn của Viên Tung, tất cả khẩn trương và lo lắng đều như không tồn tại, trong lòng trở nên kiên định.
"Tôi muốn nói với anh một chuyện."
Viên Tung ừ một tiếng.
Hạ Diệu cuối cùng đem chuyện phức tạp tám năm trong lòng cậu ta thổ lộ, trong lúc đó Viên Tung không hề ngắt lời, cũng không có tỏ bất kỳ thái độ gì, chỉ là lẳng lặng nghe. Hắn tôn trọng và cảm thông khiến Hạ Diệu đáy sâu tâm tình cảm xúc của cậu ta ngày càng tăng cao, nhân tiện đem chuyện tối hôm nay xảy ra ở nhà Bành Trạch nói cho Viên Tung nghe.
Nói xong, Hạ Diệu trầm mặc chờ Viên Tung đáp lại và trấn an.
"Hết rồi?" Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu tâm tình trầm trọng ừ một tiếng.
Sau đó, Viên Tung nở nụ cười.
Hạ Diệu cho rằng khắp thiên hạ duy nhất không ai là không cười hắn ngoại trừ tên đàn ông này, thật bất hạnh....đã bị trúng chiêu.
Hạ Diệu nghe được tiếng "thanh thanh sở sở" (rõ ràng), tuy rằng không phải là cái loại này là chợt cười to lên, nhưng đối với Viên Tung mà nói cũng quá đủ. Hơn nữa lại cười rất nhiều tiếng, Hạ Diệu chưa từng từ trong miệng Viên Tung nghe qua nhiều tiếng cười như vậy .
Hạ Diệu còn chút nữa là đem đập luôn cái điện thoại, sịu mặt rít gào ra.
"A a a! ! ! ! Vì sao anh lại cười liên tục như vậy? Mắc cười lắm sao?" Hạ Diệu trực tiếp đem những phản ứng của người khác cùng Viên Tung huyễn tưởng (tưởng tượng) nhập lại, "Các người đều là một đám con nít ranh! Đem sự thống khổ của người khác làm trò cười!!"
Viên Tung cũng là người, cũng có hỉ nộ ái ố, huống hồ việc này nó quả thực...nhịn không được.
Hạ Diệu cứ như vậy nằm lỳ ở trên giường, gương mặt trầm lại tái xanh, triệt để không lên tiếng.
Viên Tung liền ngưng cười, nói: "Cậu không nên chỉ dựa vào thị giác mà suy đoán có đúng là người đó hay không, cậu phải suy nghĩ một chút hành vi của Lý Chân Chân có hay không phù hợp với cái tính cách của người kia. Mỗi người đều có tính cách riêng, cơ bản lớn lên đều giữ được bình tình, tố chất cũng khác"
Hạ Diệu như cũ không lên tiếng.
"Đừng nằm" Viên Tung nói, "Đứng dậy và gọi video cho tôi, tôi muốn nhìn cậu một chút."
Hạ Diệu buồn buồn hỏi: "Anh làm sao biết tôi nằm?"
"Chỉ cần nghe tiếng thở của cậu khi nói."
---------------------------
96
Trans+Edit: Pinoneverdie
Viên Tung thông qua cuộc gọi video mà quan sát Hạ Diệu rất tinh tế tỉ mỉ, cũng làm cho oán khí của Hạ Diệu bớt đi vài phần.
"Điện thoại di động của anh có tính năng gọi điện video sao?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung nói: "Tôi bất đắt dĩ mượn điện thoại của em gái mình dùng một chút."
Hạ Diệu đem trong hộc tủ ra một cái gương , chiếu chiếu mặt mình, phát hiện từ quai hàm trở xuống phía dưới vết xanh tím vẫn còn , đó là do ngày hôm trước cùng anh em bảo tiêu giao thủ với bọn Hắc tử để lại. Còn vết cương siết trên cổ là do cố sức vùng vẫy, đó là chứng cứ do tổ tông sống Tuyên Đại Vũ sau khi say rượu "chơi trò chơi bắt trói" gây ra.
Vì vậy, Hạ Diệu nói: "Tôi không muốn anh dùng điện thoại di động em gái anh."
"Tôi vừa kiểm tra qua, không có chức năng ghi âm ."
Hạ Diệu nói: "Tôi đây cũng không muốn để anh dùng."
"Vì sao?" Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu suy nghĩ một chút, nói: "Chính là muốn...cho anh nhớ tôi nhiều thêm một chút nữa."
Mặc dù đối với Hạ Diệu đây là lần đầu tiên cậu ta chẳng hiểu vì sao lại đích thị thể hiện tình cảm, thế nhưng cũng làm cho máu thịt Viên Tung chấn động, cho dù lời này chỉ có một phần chân thật, cũng đủ đâm thẳng vào trái tim rung động của hắn.
"Vậy cậu đem điện thoại dời xuống dưới một chút đi, tôi nhớ 'thằng em' của cậu". Viên Tung nói.
Hạ Diệu khuôn mặt tuấn tú nóng lên, "Cút sang một bên!"
"Sao lại không thể nhìn?" Viên Tung cố ý đùa Hạ Diệu.
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, " 'Thằng em' của tôi qua một năm ròng rã đã bồi thêm rất nhiều thịt, rất mập, e rằng sẽ làm anh hoảng sợ!"
Viên Tung liếm miệng một cái, tay cúp điện thoại.
Hạ Diệu cho rằng Viên Tung bên kia tín hiệu không tốt, vừa muốn bỏ đi, đột nhiên nhận được một cái thông báo. Mở ra vừa nhìn, đúng là Viên Tung lại gọi video tới, thấy nội dung video, Hạ Diệu mông như ngồi trên đống lửa.
Viên Tung gửi cho Hạ Diệu chính là hình ảnh quay lại "thứ đồ vật phong tình" vừa mới cương lên trong quần của hắn, đã đỏ ửng vương lên như một ngọn núi. Hạ Diệu nhìn thấy đột nhiên tim đập nhanh loạn, hormone đàn ông liên tục tiết ra một lượng lớn, a-đrê-na-lin cấp tốc tăng vọt.
"Anh nha....đúng là lưu manh!"
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng lại trở mình ngã xuống giường nằm thưởng thức những hình ảnh đang cầm trong tay, sau đó len lén mò tới một nơi bí mật cất giữ vật riêng tư của bản thân, hai chân khép chặt lại.
Viên Tung cố ý hỏi: "Thấy gì nào?"
Hạ Diệu và Viên Tung cách xa nhau đã mấy ngày không làm mấy chuyện không biết xấu hổ kia ấy vậy mà lúc này vẫn còn giả mù sa mưa rụt rè."Cái gì cũng không thấy."
"Thực sự không thấy?" Viên Tung miệng đùa cợt, "Không phải là đang thở gấp đó sao?"
Hạ Diệu mạnh miệng, "Ai thở gấp?"
Viên Tung không buông tha, "Nhanh lên một chút, nói cho tôi biết cậu thấy cái gì."
Hạ Diệu bị ép buộc, ngượng đến không có đường lui, không mở miệng thì bản thân quá hèn nhát, mở miệng thì thỏa mãn mục đích tà ác của Viên Tung. Nín thở một hơi, rốt cục cũng xấu hổ thốt ra một câu.
"Thấy 'cây hàng' to lớn cực đại của anh!"
Nói xong, trực tiếp gập cái gối lại kẹp đầu vào trong.
Viên Tung nhe răng nanh cười một tiếng, dùng tay cọ cọ chà xát bắp đùi lo tớn của mình.
"Lớn sao? To sao? Cứng rắn lắm sao?" Lại hỏi.
Hạ Diệu không nhịn được nói: "Đây là con 'chim' chỉ có ở trên thiên cung, nhân gian một lần chưa chắc được nhìn thấy, được chưa?"
"Muốn tôi dùng cái này thao cậu hả?"
Hạ Diệu cả khuôn mặt bốn bề phỏng rát, con mắt như bốc khói, một tiếng thốt ra từ trong cổ họng.
"Cút đi!" (lại là 'cút' =]] )
Nói xong lập tức cúp máy, lại đem quần áo lột hết, tứ chi dạng rộng ra, ngã chỏng vó trên giường mục đích muốn hạ nhiệt trong người vì bị Viên Tung làm cho xấu hổ đến tức điên. Kết quả càng cố hạ nhiệt nhiệt càng tăng, trở mình mấy vòng, cuối cùng lại đem điện thoại di động gọi đi.
Điện thoại không được một giây đồng hồ thì lập tức được kết nối, Viên Tung đã sớm nghĩ tới việc Hạ Diệu nhịn không được sẽ gọi lại.
Hạ Diệu không nói lời nào, chờ Viên Tung nói, kết quả Viên Tung cũng không nói.
Hạ Diệu nhịn không được 'huhm' hai tiếng, ngón tay ở trên gối bấm bấm như đàn dương cầm.
"Bị sao vậy?" Viên Tung biết rõ còn hỏi.
Hạ Diệu vừa huhm hai tiếng, nằm rạp xuống giường cà cà, cặp mông đầy đặn cũng theo đó mà run lên.
"Cậu rốt cuộc muốn làm gì?" Viên Tung vẫn còn không dứt.
Đôi mắt hí tuyệt đẹp của Hạ Diệu lim dim mơ màn, ánh mắt nhìn quanh phong lưu phóng đãng.
"Tôi ở trong chăn nè, một chút quần áo cũng không mặc."
Viên Tung nói: "Sau đó thì sao?"
Hạ Diệu thẳng thắn thô tục: "Ít tỏ vẻ đáng thương ngu ngơ cho tôi, anh nha... cũng đã 'dựng lên' rồi chứ gì?"
Viên Tung bỗng thấy rất mắc cười, nhưng khẩu khí vẫn như trước rất trầm ổn.
"Đừng dùng loại khẩu khí này nói chuyện với tôi, tôi không thích nghe."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, "Vậy anh thích nghe cái gì?"
Viên Tung nói: "Tôi thích nghe tiếng cậu nhanh chóng 'bắn' ra đó.....cái miệng nhỏ nhắn đê tiện à!"
Hạ Diệu trong con ngươi "tà quang" (ánh mắt tà đạo) lóe lên, giả bộ rên lên hai tiếng."... A... Thật là thoải mái... Thật thoải mái... Không được rồi...aaa"
(klq nhưng cái này nó la quá trời tiếng mà =]] )
May mà không để camera trong lúc gọi video quay lại, Viên Tung chỉ là tưởng tượng nét mặt của Hạ Diệu lúc bấy giờ, đã kích động muốn từ trong điện thoại lôi hắn đem qua bên này.
Hạ Diệu đã không kịp đợi, miệng đặt vào điện thoại, hai cái tay bắt đầu hoạt động. Tiếng thở gợi tình và tiếng kêu rên đi qua điện thoại di động truyền đến trong tai Viên Tung, tựa như một luồng sóng điện lưu kích thẳng vào tầng tầng lớp lớp da thịt của hắn.
"Đem máy rung lấy ra dùng nữa." Viên Tung nói, "Đặt lên núm vú của cậu."
Hạ Diệu còn đang tích cực bỗng lên tiếng, "Không phải là núm vú."
"Được được được, không phải." Viên Tung dụ dỗ nói.
Vừa đặt máy rung xuống lập tức một luồng điện lưu âm thầm chạy tán loạn khắp ngực, vòng eo cũng không thể tự chủ được lay động. Hai chân dạng ra, động tác bàn tay bỗng nhanh hơn, tiếng kêu rên bắt đầu tăng dần, Viên Tung ngực thở gấp nhấp nhô không câu nệ, cảm giác tê dại khó nhịn.
"Đổi qua vú bên kia." Viên Tung nói.
Đầu vú phía bên phải của Hạ Diệu ngày trước bị Tuyên Đại Vũ làm cho rách da, bây giờ còn sưng, không muốn liều lĩnh kích thích, liền gạt Viên Tung nói là đã đổi rồi.
Viên Tung tuy rằng kinh nghiệm không nhiều lắm, nhưng cũng đủ nắm thóp Hạ Diệu, tiết tấu của tiếng rên rỉ rõ ràng không biến hóa chắc chắn là không làm theo lời của mình.
"Lập tức đổi bên." tiếng mệnh lệnh vang lên rất có uy lực.
Hạ Diệu tay mới vừa chuyển qua, vừa phát ra âm thanh thống khổ nhưng lại vừa rên rỉ hưởng thụ, hạt đậu đỏ sưng tấy bị tần số rung động của máy rung kích thích mang lại cảm giác vừa đau vừa nhột, ảo tưởng đó chính là do Viên Tung đang mút bú cho mình.
"Sướng không hả?" Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu ừ một tiếng.
"Có sướng bằng tôi liếm không?"
Hạ Diệu ăn ngay nói thật: "Không bằng."
"Cậu dùng đầu lưỡi liếm cái máy rung đi, sau đó đặt lên."
Hạ Diệu nói: "Tôi chẳng hiểu anh muốn gì."
Ngoài miệng nói như vậy, trong chốc lát thì không chịu nổi, đem cái máy rung len lén đặt lên mép, thăm dò một chút rồi lè lưỡi ra liếm. Sau đó liền bỏ vào trong miệng ngậm một trận, tiếp đến lấy ra đặt lên trên đầu dương vật mềm mại nhạy cảm. (mấy anh em đọc xong thấy sao? Mình rần rần hết cả người....chị Sài rành mấy cái này quá =]] )
"A... Sướng quá..."
Viên Tung tưởng tượng đến nét mặt nhục dục dâm đãng của Hạ Diệu đang liếm láp cái máy rung, toàn thân máu đều sôi trào, tiếng hô hấp ngày càng khó chịu cùng theo đó là động tác tay ở bên dưới nhấp nhô lên xuống luôn hồi, hai đường lông mày sắc bén co lại tạo thành nếp gấp giữa trán, kết thành một hình chữ thập vô cùng quyến rũ."Đem máy rung chuyển xuống mông đi na na."
Viên Tung muốn nghe âm thanh dâm đãng của Hạ Diệu khi bị máy rung kích thích hậu môn, muốn Hạ Diệu thốt ra tiếng kêu không thể kiếm chế.
Hạ Diệu nói lầm bầm nói: "Tôi đã đem dời xuống rồi mà a."
"Vớ vẩn, thực sự đã đem xuống thì cậu sẽ không nói được như vậy, đã sớm phải rên lên một tiếng lớn."
Cái mông Hạ Diệu đến nay vẫn còn đang đau âm ỷ, cũng không biết Tuyên Đại Vũ dùng bao nhiêu lực,khiến cái mông Hạ Diệu từ ngoài vào trong đều tàn tạ đến như vậy.
Cậu ta thử đem máy rung đến đặt vào, cố nhét vào kẽ mông, cảm giác được thần kinh nơi này một trận đau đớn, quá thống khổ bất ngờ từ trong miệng kêu lên một tiếng không kịp tự chủ.
Viên Tung nghe được có gì đó bất thường, lúc này hỏi: "Bị làm sao vậy? Cậu có đang đem nó thọc vào trong thật không?"
Thọc thằng cha anh! Hạ Diệu khóc không ra nước mắt, "Cái mông của tôi hai ngày trước bị té nên đau một chút."
"Vỡ mông rồi sao?"
Hạ Diệu cong miệng, "Có một chút bầm."
Viên Tung đau lòng nói, "Đau nên thôi đừng làm nữa"
Hạ Diệu lại tiếp tục quay lại chuyện "đại sự" dùng tay kích thích cự vật, trong chốc lát thì không chịu nổi, hướng về Viên Tung ở đầu dây bên kia nói: "Tôi muốn bắn a"
"Chờ tôi một chút." Viên Tung trong nháy mắt lòng tay đẩy nhanh nhịp độ.
Hai người cùng lúc gầm lên một tiếng nhỏ đầy khiêu gợi, giao thoa va chạm vào nhau một dòng điện lưu hoả tốc lan tỏa toàn thân, cả người run rẩy hòa vào đó là tiếng thở dốc của hai bên đang cùng nhau cảm nhận sự thỏa mãn.
Hạ Diệu hơi thở dồn nén, ngực chuyển động nhấp nhô, trong miệng vô ý thức "hừ" cái tên của Viên Tung
Viên Tung vừa mới bắn ra xong, nghe được Hạ Diệu gọi hắn, nội tâm như muốn vụn vỡ nát bét ra.
"Anh còn bao nhiêu ngày nữa thì về?" Hạ Diệu hỏi.
Viên Tung đặc biệt không muốn nói ra mấy chữ này "11 ngày."
11 ngày... Hạ Diệu lẩm bẩm, đem mặt chôn vào trong chăn.
--------------------------------
Rất nhiều người đã khai trương vào năm mới, ngày nghỉ của Hạ Diệu cũng đã sớm chấm dứt. Còn không tròn được mười ngày thảnh thơi, ngoại trừ đêm 30 và mùng một, hầu như đều chôn chân tại công ty Viên Tung.
Hạ Nhâm Trọng hỏi Hạ Diệu: "Còn nhớ rõ vào những ngày cận Tết ba đã nói với con những gì không?"
Hạ Diệu đã sớm vứt những điều đó ra khỏi đầu, "Nói cái gì ạ?"
Hạ Nhâm Trọng thở dài một hơi, "Ba nói chờ ba trở về mừng lễ năm mới, con vẫn chưa có người yêu, ba sẽ áp dụng một ít biện pháp."
"Dùng biện pháp sao?" Hạ Diệu trực tiếp hỏi.
Hạ Nhâm Trọng chán nản, "Con là đứa một không tiền đồ ! Nói đến chuyện yêu đương còn phải nhờ vào ba của con."
Hạ Diệu hoàn toàn bị Hạ Nhâm Trọng làm rối trí, hắn cho rằng Hạ Nhâm Trọng nếu nói dùng biện pháp chính là cho cậu ta một hình phạt nghiêm, không nghĩ tới Hạ Nhâm Trọng là muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của hắn.
"Ba đã giúp con tìm một cô gái, nhìn không tệ, có muốn gặp một lần hay không?" Hạ Nhâm Trọng một bộ biểu tình như là đã hiểu rõ tâm ý con trai mình.
Hạ Diệu hoàn toàn không nể tình, "Không gặp."
Mặt của Hạ Nhâm Trọng trong nháy mắt trầm xuống, "Ba cho con biết, con không muốn gặp cũng phải gặp. Ba đã nhờ lãnh đạo cấp trên của con, xin cho con một tuần nghỉ phép, trong vòng một tuần lễ này chỉ cần chuyên tâm tiếp cận làm quen con nhà người ta, mọi chuyện còn lại không cần quan tâm."
Hạ Diệu âm trầm mặt, trong nháy mắt lại sáng rỡ.
"Ba xin nghỉ cho con?"
Hạ Nhâm Trọng gật đầu.
Bảy ngày... Bảy ngày... Hạ Diệu đếm đếm trên đầu ngón tay, không biết tính toán cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro