Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8.

nó nhìn thấy tôi, lập tức gào lên một tiếng rồi bổ nhào tới. tôi quay lưng bỏ chạy. 

trước đó vì rượt đuổi với con "nhện" trong căn phòng vàng mốc kia mà tôi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, tuy đã nghỉ ngơi một chút nhưng vẫn không thể nào hồi phục lại như ban đầu. mà con thú sau lưng không có ý muốn tha cho tôi, nó cứ gào thét, đeo đuổi, muốn dồn tôi vào chỗ chết.

tầng một rất lớn, tôi chạy liên tục dọc theo hành lang đầy đống đổ vỡ, vừa phải né tránh chướng ngại vật, vừa phải giữ vững tốc độ để con quái vật kia không bắt được mình. không gian rộng lớn lại yên tĩnh, âm thanh của nó vang vọng khắp mọi nơi, khiến tôi sợ hãi và choáng váng.

đột nhiên, tôi vấp ngã. giây phút ấy nói chậm mà nhanh, tôi trừng mắt thấy bản thấy mình mất đà, lao xuống nền đất. tôi nhanh chóng bò dậy nhưng vẫn là chậm hơn so với thứ phía sau, nó gào lên, tiếng của nó như muốn bóp nát trái tim tôi, nỗi sợ hãi lan tận đến từng góc tâm trí.

nó vồ lấy tôi.

móng vuốt sắc nhọn của nó cào một đường dài trên lưng tôi, đau điếng. 

tôi không có thời gian để cảm nhận vết thương, bị nó đè xuống, liên tục vồ lấy. tôi cố hết sức bắt lấy hai chi trước của nó, giữ cho nó không cào cấu. hai chi trước nó rất dài, tay tôi liên tục rỉ máu bởi vết cào nhẹ từ móng của nó. 

nhưng con quái vật này quá mạnh, nó vùng vẫy muốn thoát ra, và chỉ trong vài giây đã thoát được, cào tiếp một vết lên mặt tôi, máu chảy đầm đìa.

tôi hoảng loạn, vớ lấy từ gần nhất trong tầm tay, dùng hết sức bình sinh đập vào đầu nó. con quái vật nghiêng ngả, rồi lăn sang một bên, nằm trên nền đất. tôi chết lặng một hồi, vẫn chưa hết hoảng loạn. 

cơn đau trên lưng như thể sắp xé toạc ra, tôi run rẩy, từ từ bò dậy. con quái vật đã ngất lịm, gương mặt nó lộ ra, có nét giống người, nhưng đôi mắt to quá khổ cùng khuôn miệng dài đến mang tai khiến nó trông rất dọa người.

tôi nhắm mắt quay đi, sờ vết thương trên lưng. đến lúc nhìn lại, bàn tay tôi đầy máu. mùi máu tươi xộc lên mũi khiến vết thương sau lưng đau càng thêm đau. 

tôi phẫn nộ, quay qua nhìn con quái thú bên cạnh. chính nó là lý do khiến tôi bị như thế này. tôi tìm một viên gạch, túm lấy cổ nó, đập mạnh vào đầu nó liên tục đến khi viên gạch vỡ tan. 

tôi không biết liệu nó có còn sức tỉnh dậy hay không, nhưng ít nhất tôi cần đủ thời gian để chạy ra khỏi đây.

tôi đứng dậy, kéo lấy balo bị mình vứt sang một bên, dùng hai tay ôm lấy vì lưng đã bị thương không thể mang. tôi bước đi dọc hành lang, về phía trước.

chợt, tôi nhìn thấy một thứ ánh sáng le lói phía xa, như tia hi vọng sáng lên trong màn đêm đáng sợ. chân tôi như nhẹ bỗng, tôi chạy nhanh về phía đó.

đập vào mắt tôi là tấm cửa kính to lớn, là phao cứu sinh giữa biển cả mênh mông. tôi mừng rỡ, suýt chút đã bật khóc. 

nhìn từ trong ra ngoài chẳng thấy gì ngoài màn sương, tôi ngập ngừng, nhưng tôi lại nghĩ, sẽ có mặt trời ngoài kia vì ánh sáng ban nãy tôi trông thấy thật sự rất lóa mắt. tôi đặt tay lên tay nắm cửa, đẩy ra.

mọi thứ cuối cùng cũng kết thúc.

ác mộng đã kết thúc rồi.

tôi sẽ về nhà với mẹ, sẽ làm nũng cho mẹ nấu món mình thích, sẽ nằm ngủ một giấc thật sâu, sẽ hẹn bạn bè đi chơi, sẽ kể cho họ nghe giấc mơ quái gở này.

tạ ơn thần linh, mọi chuyện đều đã kết thúc.







nhưng.

tại sao tôi lại không mở được cửa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro