Chương 15
Vào tối hôm nay Touman mở một cuộc họp để thông báo về chuyện của bang Moebius, và Heji đã là thành viên của bang nên cũng có mặt.
'Ồ cũng hoành tráng ghê' Heji ngồi trên xe Mikey đưa mắt trầm trồ nhìn quanh nơi mà mình đang đứng.
Lần trước gặp là lúc ở công viên, khi đó cậu chỉ nhìn lướt qua đội hình bang Touman rồi chuyên tâm chạy nhảy vui chơi thôi nên giờ đứng giữa đám người mặc đồ đen này mới thấy cũng nhiều phết.
'Chắc cũng lên đến 100 người nhỉ' Heji ngồi trên xe đung đưa hai chân ước tính số lượng người có mặt ở đây.
Suy nghĩ của cậu người khác có thể không biết nhưng hành động của cậu thì ai cũng có thể nhìn thấy được.
Những thành viên chủ chốt đã quen biết Heji đang ôm tim gào thét trước cái hình ảnh này:'Dễ thương vãi, người này 18 tuổi thật đấy à??'
Còn suy nghĩ của các thành viên còn lại khi nhìn về tồn tại sau lưng tổng trưởng cao lãnh lạnh lùng của mình.
'Em trai tổng trưởng à???'
Mikey còn đang lâng lâng trước cái sự dễ thương của người ngồi sau mình, thấy người được Mitsuya dẫn tới thì lên tiếng chào cậu ta.
"Cậu đến rồi hả Takemicchi"
'Takemicchi sao?' Heji nghe Mikey nói thì cũng quay qua nhìn theo.
Cho đến khi gương mặt của cậu trai lọt vào tầm nhìn của mình, Heji nhẹ nhếch khóe miệng đuôi mắt hơi híp lại nhìn chằm chằm vào cậu ta.
'Thú vị ghê! Takemicchi. Từ giờ phải chú ý đến cậu ta nhiều rồi'
Cuộc họp cuối cùng cũng đã bắt đầu, Heji đứng ở phiên đội hai, được kẹp giữa Mitsuya và Hakkai. Ngước nhìn Mikey ngồi trên bậc thềm khí thế khác hẳn so với lúc ở bên cạnh cậu, trông trưởng thành và điềm đạc ghê, ánh mắt lâu lâu cũng lướt qua nhìn cái đầu vàng bên cạnh Mitsuya lắng nghe cuộc trò chuyện của cả hai.
Mitsuya đang giải thích cho Takemichi tình hình hiện tại của bang, và những việc làm của Moebius.
"Bọn chúng đã chặn đường tấn công hai người bạn của Pachin, nguyên cả một đám hơn 50 người chặn đường hai người bình thường đó thì mày nghĩ sẽ có chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra với họ chứ"
Một nam một nữ đối đầu với cả một băng đảng, người nam thì cố lắm gắng gượng được vài phút còn cô bạn gái của cậu ta thì sao có thể làm gì được bọn chúng. Khỏi cần nghĩ cũng biết được thảm cảnh phía sau. Nghĩ đến đây sắc mặt Takemichi sầm lại, trong lòng khiếp sợ trước hành động tàn nhẫn của đám người Moebius.
Có một điều mà Heji vẫn chưa nói với bọn họ, đó chính là ý đồ h** h*** cô gái trước mặt cậu trai kia. Nếu cậu mà nói ra việc này thì không biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với cái bang đó đây, thôi coi như lòng nhân từ của cậu dành cho bọn họ đi, dù gì mấy bữa trước cậu có đánh hơi quá tay một chút.
"May mắn là Heji đã nhận ra được điều này và thông báo với tụi tao, hai người kia hoàn toàn được bảo vệ an toàn, còn Moebius lúc đó đã bị Touman bao vây và phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình, không một tên nào toàn vẹn mà rời khỏi đó" nhất là những tên bị Heji đánh, người thì nhỏ con mà ra tay thì ác không chịu nỗi, toàn nhắm vào của quý của thằng đàn ông mà đánh.
Quay qua nhìn gương mặt ngây thơ đang cười với mình, Mitsuya cũng chỉ biết cười trừ mà tự nhủ với lòng mình 'Về sau không được làm gì khiến người này phật lòng'.
Takemichi cũng đưa mắt nhìn con người khiêm tốn kia, lập tức liền nhận ra đây là 'cậu bé' lúc nãy đã ngồi sau xe Mikey, thấy người kia quay qua đối mắt với mình thì cậu lịch sự lên tiếng chào hỏi.
"Chào cậu, tôi tên là Hanagaki Takemichi, hân hạnh được gặp mặt"
Heji hơi ngay ra một lúc rồi mỉm cười chào lại :"Chào, tôi là Fujiwara Heji, hân hạnh"
Chờ hai người giới thiệu làm quen xong Mitsuya mới quay qua nhìn Takemichi rồi chậm rãi nói:"À chắc cậu không nhận ra nhỉ, Heji đã 18 tuổi rồi đó".
Nhìn cái mặt bất ngờ kinh ngạc kia thì chắc chắn là không nhận ra rồi, cũng phải thôi ban đầu anh cũng đâu nhận ra, Heji nhìn còn trẻ con quá mà, với cả cái chiều cao khiêm tốn đó ai mà không nhầm cho được.
"A xin lỗi anh, em thất lễ rồi" Takemichi vội cúi đầu hối lỗi với Heji.
Quá quen với điều này nên Heji cũng không mấy bận tâm lắm, cậu chỉ cười cười nói:"Không sao không sao, cậu không cần cảm thấy tội lỗi đâu".
Heji khá thích cậu trai này rồi đấy, 'năng lực đặc biệt' lại còn lễ phép, người này cậu sẽ cân nhắc mời về làm đồng minh.
Cuộc họp cũng đã đến lúc kết thúc, thời gian khai chiến đã được Mikey thông báo, là ngày 3/8.
"Mày đang xem gì mà coi bộ vui thế Chifuyu" Baji thắc mắc nhìn thằng phó đội cứ ngồi nhìn điện thoại rồi cười cười như hâm.
Chifuyu nhìn đông ngó tây rồi lén lút đưa điện thoại qua cho Baji xem, cậu thì thầm to nhỏ nói.
"Vừa nãy em có chụp, anh thích không em gửi qua cho" nể Baji là người mà cậu tôn trọng nên cậu mới chia sẻ cái tấm ảnh quý giá này đấy.
Baji nhìn màn hình điện thoại, hai mắt sáng lên cười đầy thích ý:"Được, gửi qua đi"
Sau đó cả hai mỗi người ôm một điện thoại ngồi nhìn tấm ảnh trên màn hình.
Trong bức ảnh, một Heji đang ngồi trên yên xe đung đưa chân với vẻ mặt ngây thơ nhìn về một phía.
.
.
.
Ngày hôm sau Heji trên đường trở về nhà với vài túi đồ ăn trên tay.
"Nè!" Heji dừng lại ở cổng nhà nói vọng ra phía sau "Cậu định theo dõi tôi tới bao giờ thế?"
Một khoảng không im lặng, không một tiếng động không một âm thanh nào đáp lại lời vừa rồi của Heji.
Cậu quay lưng lại nhìn về phía hàng cây to lớn trước nhà mình, một lần nữa lên tiếng:"Tôi biết cậu ở đó rồi nên cứ đi ra đi".
Lúc này, từ sau thân cây một người mặc mặc đồ đen bước ra, mái tóc trắng nữ tính cùng với chiếc khẩu trang đen ở trên mặt mọi lúc mọi nơi, từ sau trận đánh ở công viên lần đó tên này đã bắt đầu theo dõi hành tung của Heji.
Nhìn tên mặt lạnh đầy khó gần trước mặt mình, Heji mỉm cười lên tiếng:"Trời đang nóng lắm, cậu có muốn vào trong nghỉ ngơi một chút không?"
Coi như là làm người tốt thêm một lần nữa đi, dù gì cũng dắt dòng người ta mấy ngày nay rồi.
Sanzu đứng suy nghĩ một chút liền gật đầu rồi bước vào trong.
'Ai da là một cậu nhóc khó đối phó rồi đây' Heji cười trừ rồi quay lưng dẫn cậu ta vào nhà mình.
"Cậu uống gì không, ở đây tôi có nước ép với sữa nè" Heji là một vị chủ nhà rất có tâm, khách đến nhà đương nhiên phải mời nước rồi.
"...Sữa cũng được" đang tuổi phát triển, cần uống nhiều sữa để tăng chiều cao.
"Ok" Heji rất vui vẻ đáp ứng, bản thân cũng rót cho mình một ly sữa.
Sanzu ánh mắt phức tạp nhìn con người đang lục lọi trong bếp, trong lòng thầm ngẫm nghĩ:'Uống sữa của người này liệu có tăng chiều cao được không đây'
"Đây cậu cứ tự nhiên đi" Heji đặt ly sữa trước mặt Sanzu, bản thân ngồi ở ghế đối diện thưởng thức ly sữa mát lạnh của mình.
"Sao thế? Không thích sữa này à?" Ngồi được một lúc lâu mà vẫn chưa thấy tên nhóc trước mặt mình đụng đến ly sữa trong khi cậu đã uống gần xong rồi.
Sanzu do dự một lúc, ánh mắt đưa lên nhìn Heji rồi nhìn ly sữa trên bàn, sau một hồi cân nhắc bàn tay anh từ từ đưa lên cởi chiếc khẩu trang đen trên mặt mình xuống.
Đằng sau chiếc khẩu trang ấy là một đôi môi mỏng hồng hào cùng với chiếc mũi cao thon gọn, đặc biệt là hai vết sẹo hình thoi bên khóe miệng như một điểm nhấn độc đáo trên gương mặt này vậy.
Heji nhìn gương mặt của người đối diện đến ngây người:'Ôi cái nhan sắc hại nước hại dân gì đây'
"Xấu lắm đúng không" Giọng Sanzu cất lên.
Heji mới hoàn hồn lại nhìn cậu thiếu niên đang rũ mắt nhìn ly sữa trên bàn.
"Cái gì xấu?" cậu có chút không hiểu nghiêng đầu hỏi.
"Vết sẹo này, trông chúng kinh tởm lắm phải không"
Nó chẳng giống một câu hỏi, là một câu khẳng định của cậu ta thì đúng hơn.
"Nó đâu có xấu đâu, tôi thấy cũng đẹp lắm mà"
"Với lại trông chúng cũng ngầu nữa"
Nghe những lời nói phát ra từ người kia Sanzu có chút giật mình với câu trả lời khác tưởng tượng của mình, anh ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc nhìn gương mặt ngây thơ kia.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc khó tin của anh, Heji một lần nữa rất thành thật nói.
"Không phải sao, đối với mấy người bất lương các cậu thì có vết sẹo rất ngầu mà, với cả vết sẹo như là một chiến tích sau một trận chiến đầy quyết liệt"
Chẳng có một trận chiến nào ở đây cả, Sanzu tức giận gằn giọng:"Đừng có xạo"
"Tôi không có" Heji lập tức phản bác lại ngay.
"Ai cũng nói tôi trông như quái vật" Sanzu quay mặt đi né tránh ánh mắt sáng rực của người kia.
"Thằng nào, kêu nó bước ra đây tôi khám mắt, mù mới bảo gương mặt này giống quái vật ấy" Heji nói rất hăng.
"Nghĩ sao cái gương mặt đẹp như vậy mà nỡ lòng nào chê, bọn chúng rõ ràng là đang ghen tị, ghen tị với vẻ đẹp này của cậu"
Sanzu bị nói đến ngượng chính cả mặt, chưa bao giờ cậu được nghe người khác khen mình nhiều như vậy cả.
"T..tôi thì có gì mà đẹp chứ" Anh vẫn nhất quyết đinh ninh.
"Thiệt tình" Heji đứng bật dậy chạy thẳng qua chỗ của anh, đưa hai tay ôm lấy gương mặt anh rồi nhìn chằm chằm vào nó.
Sanzu bị hành động bất ngờ của cậu làm cho cứng đờ người quên mất cả việc phải phản kháng.
Sau một lúc lâu hai người nhìn chằm chằm nhau Heji mới lên tiếng.
"Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu rõ đẹp, từ cặp mắt đến sống mũi, rồi cả đôi môi này nữa, đẹp đến từng lỗ chân lông, vết sẹo này như một thứ làm nổi bật gương mặt tuyệt đẹp này hơn"
"Nói chung là rất đẹp" đến cuối Heji chắc nịch chốt.
Lần đầu tiên có người nói với hắn những lời này. Dù không biết có phải là lời thật lòng hay không nhưng nó đã thành công làm lay động con tim lạnh lẽo này.
Heji lúc này mới chịu buông gương mặt của Sanzu ra, bản thân ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Đừng vì mấy lời nói của những kẻ không đáng đó mà lại hạ thấp mình như vậy"
Sanzu chỉ im lặng cuối đầu không nói gì, trong lòng một trận cuồng loạn đang diễn ra. Hắn không biết hiện tại đối với người kia là như thế nào, là bạn hay là thù, hay là một thứ gì khác.
Đột nhiên từ trên đầu cảm nhận được những xúc cảm ấm áp mềm mại. Giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của người kia cất lên.
"Cứ là chính mình mà sống thôi, đừng bận tâm đến ánh nhìn của xã hội"
Heji xoa mái đầu trắng của Sanzu, chất giọng êm ái lần nữa cất lên.
"Mau uống sữa đi"
Rồi cậu rút tay khỏi mái tóc trắng ấy, quay lưng đi về phía bếp.
"Chắc cậu cũng đói rồi ha, để tôi đi nấu cơm"
Sanzu rất ghét ai chạm vào tóc của hắn, đương nhiên cả cái việc xoa đầu ấy. Nhưng mà khi được người kia xoa đầu, có vẻ cũng không kinh tởm lắm nhỉ, với cả khi bàn tay đó rời đi, hắn có chút cảm thấy tiếc nuối.
Bấn loạn trước hàng loạt suy nghĩ rối tung trong đầu mình, Sanzu cứng nhắc cầm ly sữa lên rồi một hơi uống cạn, cố dẹp loạn mớ hỗn độn trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro