
1. Bắt đầu
T/b thích thú nhìn những bộ váy trong cửa hàng. Đôi mắt có chút lanh lợi, đanh đá chọn kỹ những bộ váy một cách tinh tế. Chàng trai mang vẻ đẹp Châu Âu đến bên cô, tỏ lòng muốn giúp đỡ.
"Tôi có thể giúp cô?"
T/b lấy làm ngạc nhiên. Tưởng như anh ta chỉ biết nói tiếng Anh, ai ngờ lại biết tiếng Hàn rành như thế. Cô nở nụ cười, không phải vui nhưng lại khiến nhiều người cảm thấy dịu dàng và ấm áp trong lòng. Mái tóc màu nâu rêu pha khói của cô làm tôn lên thêm nước da trắng nõn. Sau ba năm, dường như màu tóc nâu bẩm sinh đã được cô thay đổi bằng một màu khác đi. Lúc trước luôn tự hứa lòng, không nhuộm tóc dù chỉ một lần. Vậy mà bây giờ lại sở hữu mái tóc tuyệt vời kia. Người khác nhìn vào cũng biết vị này đã thay đổi rất nhiều.
"T/b, bộ này tôi mặc thế nào?" giọng nói có chút dịu dàng kia vang lên trong góc cửa hàng.
Một người con gái với mái tóc màu nâu quen thuộc. Khuôn mặt khả ái, miệng cười tươi rói. Khoác lên mình bộ váy trắng làm cho con người ấy thêm thuần khiết hơn.
"Đẹp đấy. Cô mặc cái nào cũng đẹp hết đó JiWon."
JiWon - cô ta bây giờ đã là nhân viên của công ty Big Hit. Không khác gì là cuộc định mệnh. Cả hai lại có thể thân thiết với nhau đến như vậy. Hôm nay cả hai đi chọn váy đó là váy cưới. Và tất nhiên là cho JiWon. Không thể ngờ được, chồng cô ta lại là WonBin. Cả hai đã quen nhau được hai năm.
T/b vui vẻ tiến chậm đến bên JiWon. Nhìn khuôn mặt được búi tóc với váy trắng phúng phính. T/b chụp lại khoảnh khắc ấy ngay trong điện thoại.
"WonBin sẽ thích thứ này cho mà xem." cô chụp lấy chụp để.
JiWon cười, cô ta trở lại thay đồ. T/b ngồi đó, ngồi xem tin tức trên mạng. BTS sắp comeback, và ánh mắt lướt qua chàng trai ấy. Lòng vui mừng khi thấy tất cả vẫn khỏe. Ngồi đối mặt với gương. Cái gì đây? Mới có mấy mươi tuổi đầu đã là một giám đốc. Lo biết bao nhiêu công việc. Tuổi thanh xuân này, chắc mình không thể biết thứ gì gọi là hạnh phúc mất. Nhớ những lúc còn mặc áo thun, quần jeans đầy cá tính. Bây giờ chỉ vỏn vẹn là những áo sơ mi và quần tây.
Ba năm, đã ba năm. Quá khó để làm mọi thứ trở về ban đầu. Với thương trường, cô đã được biết danh. Sao có thể rút lui được. Thôi thì cứ để danh hiệu "ăn cháo đá bát" cứ gắn mãi lên người cô đi.
"T/b, ta đi về thôi."
JiWon đã thay chiếc áo thun với quần jeans đơn giản rồi. Ánh mắt cô rất muốn nó, nhưng có lẽ là không được. Cô mang túi mình lên, cùng JiWon đi vào trong xe.
Chiếc Bentley dừng ngay trước công ty mà lúc trước hằng ngày cô được tới. JiWon ngồi đấy, như một sự chờ đợi. Lấy làm lạ, cô nhìn vào khuôn mặt đang mỉm cười kia.
"Sao thế? Không xuống à?" cô nhíu mày.
"Cho tôi ngồi thở một chút."
Biết đó là một lời nói dối rõ rệt nhất, nhưng cứ để cô nhóc này làm gì. T/b ngồi nhìn lại công ty. Cũng khác xưa nhiều quá. Rời đi cũng chỉ để xem có khác gì không. Đợi được một chút, bóng dáng bảy người lần lượt đứng bên đường nhìn chiếc xe của cô. T/b giờ đây mới hiểu chiêu trò của JiWon.
"JiWon, cô biết tôi không thích thế mà?"
"Tôi ra đây." JiWon cười đắc ý.
Dù không ở trong nhóm staff của BTS, nhưng hình như JiWon hiểu rõ tất cả thời gian nhóm sẽ làm gì. Con người cô ấy không thể lường trước được.
JiWon chạy nhanh đến bậc thềm, nơi các anh đang đứng. Môi cong lên, mắt híp lại với WonBin.
"Ai đưa em đi thế?" WonBin xoa mái tóc mềm mại kia.
"Một người từng là tình địch của em."
Câu nói ấy khiến cả bảy người kia không khỏi nghi ngờ. Cố gắng nhìn vào chiếc xe kia. Bóng dáng một cô gái thành đạt, và mái tóc sáng.
"Chúng ta có nhìn nhầm không?" Jimin nói.
"Có rồi." NamJoon vẫn giữ nguyên ánh mắt nhìn chiếc xe từ từ rời đi.
T/b đi nhanh vào sảnh, nhìn người thư ký đang sốt sắng chạy đến bên cô. Tên này cũng thuộc kiểu người giống SyeonMyung, luôn phép tắc. Khuôn mặt điển trai cộng với bộ dáng thư sinh này khiến cô gái nào chả mê.
"Thưa giám đốc, chủ tịch đang rất giận."
"Giận? Chuyện gì?" cô nhướng mày.
"Việc xem mắt hôm qua."
T/b lắc đầu, chân cố ý đi nhanh hơn. Việc xem mắt hôm qua đúng là một thảm họa. Tên công tử kia đúng chất công tử. Hỏi chuyện gì cũng không biết làm. Tướng tá đi cũng gọi là tạm đi nhưng lại không biết làm gì ai mà lấy? Việc xem mắt đã bị cô mấy lần hủy. Kì này, người mẹ vĩ đại của cô không giận cũng lạ.
Cô mở cửa phòng dứt khoát. Nhìn bóng lưng của người phụ nữ kia. Đôi mắt cô thờ ơ nhìn bà.
"T/b, việc hôm qua là như thế nào?"
"Tùy mẹ nghĩ thôi." cô đứng đó.
"T/b! Mẹ đã cho con thực tập biết bao nhiêu thứ, bây giờ chỉ việc nghe lời mẹ mà con còn không thể sao?"
"Con không muốn có gia đình ở thời điểm này!"
"Con nhất định phải có!"
Cô cười, một nụ cười khiến người khác phải e ngại. Quay đi trong sự im lặng của căn phòng. Tên thư ký cúi đầu chào bà rồi bước ta cùng cô.
Cô ngồi xuống, tay đánh máy liên tục. Cơn tức giận trong người vẫn chưa bộc lộ ra ngoài. Thời gian trôi qua, ngay lập tức đã buổi tối rồi. Cô vẫn làm tiếp công việc của mình.
"Thưa giám đốc, JiWon đến rồi."
Cô ngừng xem xét tài liệu. Đưa mắt nhìn cô gái với đôi mắt mang vẻ buồn bã. Mới lúc sáng còn thấy trên mặt còn có vẻ năng động mà bây giờ lại như thế. Cô chạy đến, đưa mắt liếc nhìn.
"T/b, tôi mong cô có thể giúp công ty."
"Lần này là thứ gì?" câu nói biểu hiện cho sự lặp lại nhiều lần.
"Người bên thiết kế làm thiệt hại biết bao tài sản của công ty. Tôi xin cô, giúp chúng tôi lần này."
"Thưa cô, phía Alpha chúng tôi không thể giao.." tên thư ký điềm đạm nói.
"HanRyu. Cứ giao khoảng 89% cho họ đi."
T/b quay lưng về phía JiWon, hướng mắt ra cửa sổ to lớn. Ánh mắt không tài nào có thể khiến người khác đoán được ý nghĩ của cô lúc bấy giờ.
"Vâng, thưa giám đốc."
JiWon mím chặt môi nhìn cô. Khuôn mặt cô lúc này không thể giấu đi sự cô đơn chồng chất. Cô mỉm cười, cố gắng che đậy đi.
"Nhưng tôi có điều kiện." cô đi vòng qua cái bàn, tiến đến JiWon.
"Xin cô đừng cho mọi người biết, kể cả các anh và Bang PD-nim. Cứ nói ba cô vừa mới trúng đầu tư dự án lớn." cô nghiêng đầu như là một lời đề nghị.
JiWon gật đầu dù trong lòng rất muốn nói ra. Bao nhiêu sai lầm của JiWon đã để cho cô gánh hết, bây giờ lại đi lấy danh tốt của cô mà che đậy bản thân tội lỗi. Bản thân này thật đáng ghét.
JiWon cúi đầu thật sát đất. Cô mỉm cười, quay lại với bàn làm việc. Chẳng ai ngờ được, đây là một cô gái từng rất yếu đuối.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro