Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Người đàn ông bí ẩn

Tại mảnh đất Hà Nội , vào mùa thu
- Ông ơi...! Ông ơi ..hình như tôi sắp sinh rồi...! Trương Hồng Lệ nói khẩn cấp
Bà k ngưng la hét và ôm cái bụng đau của mình !
- Sao ..sao ..lại sinh sớm dự kiến thế này , bác sĩ nói còn 2 tuần nữa cơ mà ! Nguyễn Thiên Văn nói !
Mồ hôi của ông lúc này đã thấm đẫm vầng trán !
- Mau ....mau kêu bà đỡ đẻ nhanh đi ông ...tôi cảm thấy sắp k xong rồi ! Bà Lệ khóe mắt đã bắt đầu ngập nước
Ông Văn chạy đến cuối làng tìm 1 bà đỡ đẻ , gấp gáp chạy về nhà , suốt đêm đó ông thức để chờ.....
Khoảng gần 1h sáng , tiếng khóc của em bé vang vọng khắp làng ,ông Văn mừng rỡ , đứng phắt dậy trông chờ người đàn bà đỡ đẻ ẵm con mình ra!
Một lúc sau , cánh cửa nhà mở ra , 1 người đàn bà bước ra trên tay ẵm 1 đứa trẻ , ông Văn vui mừng chạy lại bế con , bà đỡ đẽ nói :
- Chúc mừng ông Văn , vợ ông đã sinh cho ông 1 đứa bé gái rất dễ thương ..!
Ông Văn vui vẻ giỡn với đứa trẻ 1 hồi thì đưa cho người đàn bà đỡ đẻ ẵm giúp 1 lát rồi nghĩ ra 1 cái tên đặt cho con mình , suy nghĩ rất lâu thì ông liền nhìn đứa bé , mỉm cười nói :
- Minh Hy , sau này đây là tên con !
Sau đó ,ông bước vào căn nhà , với ánh đèn lờ mờ vợ ông nằm trên giường hơi thở rất yếu có lẽ vì sinh lâu , ông bước lại nắm tay vợ mình :
- Cảm ơn bà vì đã sinh cho tôi đứa con này , bà vất vả rồi ! Ông trìu mến nhìn vợ , đôi mắt long lên như muốn khóc!
Bà Lệ khẽ nở 1 nụ cười yếu ớt , r ngủ thiếp đi...!
_________________________
  13 năm sau
Hà Nội , trời mùa hạ
Minh Hy hiện tại đã 13 tuổi , cô học sáng nên đến tận trưa mới về , hôm đó có tiết 5 nên học về hơi muộn , tiếng trống vang lên làm bao cõi lòng của học sinh đc giải tỏa , hối hả dọn cặp sách , chào thầy xong , túa ra như những chiếc xe di động..!
Cô ở lớp còn đang thu dọn sách vào trong cặp , xong rồi đeo cặp lên vai bước ra khỏi lớp !
- Hy ơi ! Giọng nói vui mừng vang lên từ đằng sau!
Cô k cần đoán cũng biết đó là ai !
- Bạch Ngọc Vân , tớ tưởng cậu về trước rồi chứ ! Cô cười nhẹ , ánh mắt vô cùng vui vẻ !
- Về gì tầm này , tớ còn phải đợi con heo cậu về ! Bạch Ngọc Vân vừa cười vừa châm chọc!
- Nè nè , cậu bảo ai là heo hả..? Cô nhíu mày !
- Coi như tớ chưa nói gì đi ha ..! Bạch Ngọc Vân điềm đạm nói !
Giữa mùa hạ mà Ngọc Vân vẫn lạnh !
- Thôi thôi về , mà đi xe hay đi bộ đây? Ngọc Vân nhìn Hy !
- Đi bộ ! Hy lạnh giọng đáp
Rồi 2 cô đi ra cổng trường , có 1 chiếc lambobigini ( k biết ghi đúng k) màu đỏ sang trọng vừa thấy 2 cô đi ra , 1 người áo đen bước xuống cất giọng kính cẩn hỏi :
- Bạch tiểu thư , hôm nay cô đi xe hay đi bộ ạ...?
- Đi bộ ! Ngọc Vân lạng lùng đáp
Người vệ sĩ như hiểu ý liền cúi đầu chào Ngọc Vân rồi phóng xe với tốc độ cao đi mất !
Góc giới thiệu :Bạch Ngọc Vân vốn là 1 tiểu thư giàu có , có 1 gia đình hạnh phúc ,bố cô tên là Bạch Thiên Phú , mẹ là Tề Thiên Nhi , ba mẹ đều làm ở công ti , bố cô sở hữu tập đoàn đứng thứ 3 chỉ đứng sau 2 tập đoàn lớn  có tiếng khắp thế giới , mẹ là chủ 1 công ti cũng có quyền thế ở mảnh đất Hà nội này ! Bởi vì thân thế của cô nên khi đi học cô rất ít có bạn , từ khi cô gặp Minh Hy thì cô đã biết đây là người bạn tốt nhất ! Mặc dù hoàn cảnh 2 người khác nhau nhưng thân thiết như người thân!
Tính tình : hoạt bát , thông minh , đôi lúc lạnh lùng nhưng k đc lâu lắm , xinh đẹp đc mấy chàng trai trog trường theo đuổi nhưng cô k để ý đến !
Giỏi : toán , vật lí , tiếng anh ! Đạt đc    hạng nhì của võ karate
Độc thân
Nguyễn Minh Hy : hoàn cảnh , cha mẹ đã bt nên khỏi gt nha !
Tính tình : Thông minh , dễ thương , cool ngầu !
Giỏi : full môn nhưng TA hơi giỏi thôi chứ k đc xuất sắc lắm , biết chơi thể thao , đạt đc hạng nhất võ karate !
Độc thân
Vô truyện lại.
2 người bước đi trên đường , Ngọc Vân thấy hơi khó chịu bởi vì k đi xe thì cũng bị gia đình theo dõi ! Minh Hy thoáng cười , hiểu ý Ngọc Vân nghĩ gì nên nói :
- Haizz , tiểu thư đi trên đường cũng bị theo dõi à..?
Ngọc Vân má phồng lên , nói :
- Tớ là k thích nhưng bame muốn bảo vệ tớ nên cũng chịu...!
Đang đi 2 cô chợt thấy quán kem bên đường , Ngọc Vân kêu lên :
- Cậu ăn kem k ?
- Cậu đi mua đi , tớ ở đây chờ ! Hy lạnh lùng đáp
Ngọc Vân đã biết tính cách lúc lạnh lúc ấm áp của Minh Hy thấy cũng bth , cô sang đường mua kem !
Lúc này chỉ có Minh Hy đứng 1 mình!
Đứng một lát thì đột nhiên Hy thấy ở phía con ngõ trước mặt có người đàn ông chắc khoảng ba mươi mấy gần bốn mươi bị 1 đám người áo đen đuổi theo đằng sau , nếu nhìn kĩ thì thấy chân của người đàn ông đang bị thương ! Cô tò mò nên cũng chạy lên phía con ngõ đó , vừa nhìn vào thì thấy người đàn ông bị ép đến bức tường k còn đg chạy thoát còn đám người áo đen thì người cầm dao , kẻ cầm súng tiến về người đàn ông...!
Người đàn ông k hề kêu cứu mà thay vào đó ông nhắm mắt lại như đã định đc mình sẽ chết..!
Thấy cảnh này , cô k nhịn đc bèn chạy lên đá vào 1 trong số những ng áo đen làm cho hắn văng bên cạnh người đàn ông , tên đó ôm đầu máu bắt đầu chảy ra..! Mấy người áo đen còn lại thấy có động bèn quay lại nhắm vào Minh Hy , k để ý đến người đàn ông kia nữa .!
Cô thấy bây giờ chạy k đc , chỉ đành đặt cược vào chính bản thân mình , cô thả cặp trên vai xuống , tay nắm chặt khiến chúng kêu lên răn rắc , cô đã vào tư thế chuẩn bị ...!
Mấy người áo đen xông tới , cầm súng  bắn loạn xạ vào cô , cô nhanh chân lẹ mắt tránh đc , tung một cước thì 1 tên cầm súng ngã lăn ra đất , khẩu súng rơi xuống , cô nhanh tay nhặt lên !
1 phát
2 phát
3 phát rồi ...rất nhiều phát súng đc nổ ra vang vọng khắp nơi , người xung quanh nghe thấy nhưng k ai dám tiến lại vì chả ai muốn rước họa vào thân !
Minh Hy hạ gục từng tên một , cô thở hổn hển , tim cô đập nhanh , chỉ còn 1 tên cuối cùng , hắn luống cuống nhìn xác các đồng đội mình r lại nhìn Minh Hy bằng ánh mắt sợ hãi , hắn van xin :
- Xin bé , tha...tha cho... chú 1... lần đc k ? Hắn lắp bắp nói
Minh Hy từ từ hạ súng xuống nói bằng giọng lạnh nhạt:
- Đi đi !
Cô cũng k muốn giết người nhưng bất đắc dĩ phải làm vậy , dù gì chỉ còn 1 người nên cô cũng tha chả để tâm tới !
Hắn nghe cô nói vậy liền lồm cồm đứng dậy chạy ra con ngõ , trước khi chạy đi hắn còn nhìn cô như đang ghi nhớ r mất hút !
Cô thở dài 1 tiếng r quay sang người đàn ông , hỏi lạnh :
- Chú có sao k ?
- Ta k sao , cảm ơn con ! Người đàn ông dịu dàng nói
- K sao thì tốt r , lần sau chú nhớ cẩn thận , con gặp chú lần này có thể cứu chú nhưng k thể có những lần sau đc !
- Ta biết r , lần này đúng thật là ta rất biết ơn con , có thể cho ta biết tên con và nơi con sống đc k ?
Thấy người đàn ông k có ác ý nên cô cũng nói tên và nơi sống hiện tại của mình !
Người đàn ông sau nghe xong thì gật đầu r nói :
- Lần sau sẽ đến gặp con !
Cô hơi ngạc nhiên r cũng giữ vẻ mặt bình thản r nói :
- Vâng !
Người đàn ông đứng dậy tiến ra khỏi ngõ thì có 1 chiếc lambobigini đen xuất hiện trước ngõ , có mấy người bước xuống đỡ ông lên xe , đột nhiên Hy nhớ ra gì đó cô gọi lớn :
- Chú ơi có thể cho cháu biết tên chú đc k ạ ?
- Lâm Thiên Phúc ! Người đàn ông đáp lại r chiếc xe chạy đi !
Cô đứng thờ thẫn 1 hồi r nhớ ra gì đó bèn xách cặp r chạy ra ngoài mặc cho còn mấy cái xác ở đó !
Vừa ra ngoài thì thấy Ngọc Vân đang lang thang kiếm mình , trông mặt cô có vẻ rất sợ , kem trên tay cũng đã chảy gần hết , nhỏ xuống bàn tay của Ngọc Vân !
Nhìn thấy Hy , Ngọc Vân như thấy đc ánh sáng , cô ném kem sang 1 bên chạy lại ôm Hy , cô khóc nức nở :
- Cậu đi đâu vậy ? Tớ kiếm nãy giờ k thấy cậu chỉ sợ cậu xảy ra chuyện r ! Cô nấc lên
Minh Hy khẽ lấy tay vuốt lưng Ngọc Vân nói nhẹ nhàng:
- Không phải tớ vẫn bình an đấy thôi , cậu quên tớ có võ sao , nín đi cậu khóc cho ai xem đây?
- Uhm ! Ngọc Vân dần nín khóc
Bây giờ , Minh Hy cảm thấy thương người bạn này nhiều hơn !
Xong r 2 người về nhà ! Đưa Minh Hy tới nhà xong thì Ngọc Vân lên chiếc lambobigini màu đỏ để đi về vì nhà 2 người rất xa nhau..!
Thấy con gái về nhà , bà Lệ chạy ra mừng rỡ nói :
- Sao giờ này mới về biết bame lo cho con lắm k ?
- Dạ hôm nay con với Vân đi ăn kem nên về muộn điện thoại hết pin nên k liên lạc cho bame đc !
Bà Lệ nghe vậy cũng an tâm , bà kêu con vào nhà tắm rửa thay đồ để còn xuống ăn cơm !
Cô dạ 1 tiếng r đi lên phòng của mình , trong đầu cô vẫn k thể quên đc lúc cô đánh nhau với mấy tên áo đen và người đàn ông tên Lâm Thiên Phúc !
Sau khi thay đồ xong,cô xuống ăn cơm thấy ba đg ngồi ở bàn đọc báo mẹ thì đang loay hoay dọn chén đũa , cô bước tới phụ mẹ r ngồi xuống bàn ăn cơm !
Ăn xong cô giúp mẹ rửa chén , đg rửa thì ba tới đặt lên bàn 1 cục sạc dự phòng r nói :
- Đi học nhớ mang cục sạc này theo !
R ông bước ra khỏi bếp !
Khoảnh khắc đó khiến cô thấy ấm lòng , khi cô lớn ba đã ít nch vs cô nhưng lại quan tâm đến từng li , từng tí  con gái mình nên cô rất thương ba !
Rửa chén xong cô lên phòng r nằm xuống  giường với vẻ mặt mệt mỏi , lấy đt ra nhắn tin vs Vân
Tin nhắn
Hy : Ê Vân !
Vân : Có chuyện gì vậy
Hy : ( kể hết mọi chuyện lúc nãy , trừ  lúc cô đánh và giết mấy bọn áo đen)
Khi nhắn đến tên Lâm Thiên Phúc , Vân mặt đg vui vẻ trở nên ngạc nhiên , cô nhắn lại :
- Cái gì Lâm Thiên Phúc hả ..?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #vanng