Chap 5: Đưa em về (H)
– Ưm..bỏ..Giang
Trường Giang cứ trêu đùa cái lưỡi cô đến mỏi nhừ. Phải 1 lúc lâu sau anh mới chịu tha. Côn thịt đẫm dịch được anh rút ra trơn mượt khỏi hoa nguyệt. Anh nâng cả hai gối cô lên trên bàn sách, chống xuống. Vỹ Dạ đang trong tư thế như dáng đứng của động vật, hai tay chống lên trước, hai đùi chống sau. Trường Giang đánh Tét mông cô 1 cái, mắng yêu:
– Hư lắm
Rồi anh bắt đầu dò xét lưỡi mình xuống hoa nguyệt, mút mát mật ngọt nơi đây, như 1 cách vệ sinh cho cô. Vỹ Dạ thì rên rỉ không thôi:
– Hưm…ngứa…ư
Xong xuôi, anh dọn dẹp sạch sẽ rồi bế cô trên tay, bế về phòng mình. Trường học giờ tan hết học sinh rồi. Cả hai cứ dây dưa trong thư viện tầm 1 tiếng rồi. Trời trưa hè nắng nóng lắm, không thể để cô về căn nhà xập xệ, không đầy đủ tiện nghi gì cả. Chắc anh nên bắt cô về nhà luôn, tiện chăm sóc con mèo nhỏ, tiện cho cậu bé nhà anh được thỏa mãn. Đến văn phòng mát lạnh, anh đặt cô ngồi lên đùi ôm trọn cô trong vòng tay rồi ngủ
5 giờ chiều, Vỹ Dạ mơ màng dậy, cô đang được Trường Giang ôm chặt, hơi khó thở. Nhân cơ hội anh còn đang ngủ, cô len lén thoát ra. Trường Giang mở mắt xem con mèo nghịch ngợm gì. Vỹ Dạ ẩn từng tay anh ra, đật nhẹ nhàng xuống ghế, cô toan đứng dậy thì anh dùng lực vật cô xuống. Vỹ Dạ nằm trọn dưới anh. Trường Giangg trêu đùa:
– Muốn động rồi sao?
Vỹ Dạ hơi ngại. Quay mặt sang kia, cô e dè nói:
– Cũng muộn rồi..Em..em phải về
Trường Giang rúc xuống cổ cô, hít hà hương thơm nhè nhẹ, anh nói:
– Từ nay em sẽ chuyển sang sống với tôi
Vỹ Dạ nghe vậy thì bật dậy, phản đối:
– Không..Không bao giờ
Trường Giang phì cười, ngồi lui ra 1 góc, châm điếu thuốc, rít 1 hơi rồi nhả khói ra. Anh nhàn hạ hỏi:
– Chắc chứ?
Vỹ Dạ vốn có điểm yếu vô cùng lợi hại. Đó chính là cuộn băng video của cô và Trường Giang. Trong lần quan hệ đầu tiên, Trường Giang đã quay video lại cảnh hai người. Cô rất sợ. Cô không thể để cuộn băng bị phát tán được, sẽ thật bẩn thỉu, tội lỗi với linh hồn ba mẹ cô. Vỹ Dạ dịch sát ra chỗ anh, quỳ xuống nơi chân anh, khẩn khoản cầu xin:
– Xin anh..hức..hức
Vỹ Dạ không hề muốn. Cô không thể sống nổi với tên cầm thú này được. Cô định học hết năm này, rồi xin nghỉ hẳn nhưng lại vướng mất anh. Trường Giang nhả 1 làn khói nhẹ vào mặt cô, điềm tĩnh nói:
– Hãy quỳ dưới thân tôi khi trên giường, khi em không 1 mảnh vải. Còn lúc này. tôi chỉ càng quyết định quyết đoán hơn thôi.
Vỹ Dạ như tuyệt vọng. Trường Giang dứt khoát đứng lên, nói:
– Em chuẩn bị đi. Tí tôi chở em về nhà chúng ta
Vỹ Dạ không muốn nhanh như vậy. Cô nói:
– Em về lớp lấy sách vở
– Tôi lấy rồi. Nó trên ghế
– Tí nữa em phải qua nhà trả tiền trọ, lấy quần áo, đồ dùng,…
– Tôi đã thanh toán tiền nhà. Ngoài ra thì quần áo, sách vở, đồ dùng cá nhân tôi mua sẵn rồi
Vỹ Dạ như điên lên. Cô hét lớn:
– Anh làm trò gì vậy? Từ bao giờ tôi như con rối thế này? Hả?
______________________________________
Đăg chap này chủ yếu là thik cái ảnh ở trên , nhìn mà cười 1 mik á 🤧🤭
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro