Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18: Sự thật

Trấn Thành dây dưa với đôi môi ngọt ngào trong khi Vỹ Dạ từ vùng vẫy, chống trả chuyển sang cứng đơ người lại, cô nằm im, không động tĩnh. Trấn Thành nhận ra, hắn vội buông môi mình ra, kéo cô ngồi dậy, hỏi:

– Vỹ Dạ?

Nước mắt Vỹ Dạ rơi. Cô khóc nấc lên, trông rất đáng thương. Cô nhìn Trấn Thành với ánh mắt ai oán. Hắn trầm ngâm, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của cô, nói nhỏ:

– Ngoan, đừng khóc nữa. Em khóc nhìn xấu lắm…

Rồi hắn đứng dậy, đi ra bàn ngồi, lẳng lặng nói:

– Sớm muộn gì…Trường Giang phải chết…

Vỹ Dạ nghe vậy thì kinh hoàng, cô nhìn Trấn Thành, hắn nói tiếp:

– Em…em chỉ là một con cờ, một người thế thân thôi…

Càng nói, cô càng không hiểu. Trấn Thành ra ngoài ban công, đứng dựa người vào. Hắn mặc bộ vest đen trông rất lịch thiệp, dáng người cao che cả 1 khoảng trời, ôn tồn nói:

– Chắc em chưa biết rồi, Vỹ Dạ

– Ba năm trước.. Trường Giang và 1 cô gái tên Nhã Phương đã có 1 tình yêu rất sâu đậm. Cả hai quấn nhau không dời, mỗi bên là nguồn sống, nguồn sáng của bên kia. Nhưng một ngày…Nhã Phương bị tai nạn…Cô ấy đi rồi…

Vỹ Dạ bạo dạn hỏi:

– Anh có quan hệ gì..với Trường Giang?

Trấn Thành nhếch môi, cay nghiệt:

– Bạn thân…rất thân cho đến khi Nhã Phương chết…Tôi yêu Nhã Phương, Trường Giang cũng vậy…Nhưng Nhã Phương chọn cậu ta…Tôi cũng chúc phúc cho họ, không sao

– Nhưng em biết đấy, Nhã Phương yêu Trường Giang , tai nạn rồi chết…Từ đấy mối quan hệ chúng tôi xấu đi…

Hắn đi lại phía cô, công kích:

– Em biết tại sao..tôi nói em chỉ là thế thân không?

– Vì em quá giống Nhã Phương, Dạ à

Nói rồi hắn rút ra tập ảnh, ném vào chỗ cô. Vỹ Dạ quay ra nhìn một hồi rồi như không tin nổi mắt mình…Rất giống…Cô gái tên Nhã Phương sao mà giống cô quá… Chắc khác cũng chỉ là từ bức ảnh chụp đằng sau, Nhã Phương có nốt ruồi nơi gáy, cô thì không.

Trấn Thành đi lại, qùy xuống hai chân cô, anh vòng tay ôm eo, 1 tay xoa lên mái tóc, nhẹ nhàng nói:

– Vỹ Dạ…theo tôi. Tôi sẽ bảo vệ em, yêu thương em, dành cho em cả tấm lòng này…

Hắn gục vào vai cô, thở dài. Vỹ Dạ giờ ù hết tai, đầu hơi ong ong, cô không tin nổi nữa…Cả 1 cảm giác thất vọng, bi ai nặng nề đè lên trong người cô.

Cả ngày cô chả buồn ăn gì, cứ nằm đấy. Trấn Thành hiểu nên để cô một mình trong phòng.

Tối, hắn quay trở lại, nói:

– Vỹ Dạ…Dậy đi thôi…

Cô chán nản, không động tĩnh. Hắn đi lại, bất ngờ lấy miếng vải đen, che mắt cô lại. Vỹ Dạ bị bất ngờ, hét lên:

– A..gì vậy?

Trấn Thành vẫn tiếp tục, mặc kệ cô hỏi. Xong xuôi, hắn bế cô trong vòng tay, hôn nhẹ vào cánh môi kia, nói:

– Đi kết liễu Trường Giang nào…

Trấn Thành bế cô đi ra ngoài thôi…Hình như vậy. Bất giác hắn thả bộp cô từ trên tay mình xuống nền đất bê tông. Cô đau mà kêu lên:

– A..

Tiếng Trường Giang cất lên:

– Vỹ Dạ?

Cô nghe thấy chất giọng trầm ấm của anh vang lên, nhẹ nhàng nói:

– Trường Giang?

Huỳnh Trấn Thành ngồi trên ghế cao, nhìn sự việc, nói:

– Nhận ra nhau rồi sao?

Vỹ Dạ cố làm tuột miếng bịt mắt ra, cô di di miếng vải trên đầu gối, sao cho nó tuồn ra. Xong. Cô có học một lớp phòng thủ cho nữ, chuyện này đơn giản. Đây như 1 căn nhà bỏ lâu rồi, xung quanh là người của Trấn Thành. Cố lấy lại sự tập trung cho mắt, cô nhìn sang phía Trường Giang. Anh đứng đấy, trầm ngâm, con mắt đỏ lừ, căm hận nhìn về phía Trấn Thành. Hắn cười đùa, đi lại chỗ Trường Giang  khoác vai anh, nói:

– Bạn thân…

Rồi hắn đấm thật mạnh vào một bên má của anh, máu chảy ra nơi khóe miệng. Vỹ Dạ bị trói chặt tay, hét lên:

– Giang…

Trấn Thành nhìn cô, nhếch môi:

– Chưa hết

Bắt đầu hắn lao vào, đấm túi bụi anh đang nằm rạp dưới đất. Vỹ Dạ hét lên:

– Giang, sao anh không làm gì? Anh có thể đánh lại mà? Hả?

Cô khóc nấc lên. Trường Giang vẫn ngồi thẳng dậy, không làm gì. Trấn Thành đi lại lấy khẩu súng, đi ra chỗ cô, nhẹ nhàng nói vào tai:

– Em sẽ được chứng kiến…Trường Giang yêu dấu…chết

Nói rồi hắn lên nòng, bắn 1 phát súng dứt khoát. Trường Giang vẫn ngồi im ở đấy. Vỹ Dạ thì không. Cô đứng lên từ lúc nào, như chạy nhanh hơn viên đạn nhỏ, cô chạy đến chỗ anh, lấy thân mình che cho Trường Giang.

Phụt. Tiếng đạn bắn thẳng vào bên ngực trái của cô, Vỹ Dạ hét lên đau đớn:

– A…

Huỳnh Trấn Thành nhìn vậy không kịp trở tay. Hắn bàng hoàng nhìn cô, nhận ra mình đã bắn cô. Bất ngờ xung quanh, trên các cửa sổ bị đập vỡ kính, người của Trường Giang nhảy vào, bắt trọn lấy mọi đàn em của hắn. Tia laze màu đỏ di chuyển từ nãy đến giờ trên người Trấn Thành. Đoàng. 1 phát súng từ lính bắn tỉa ghim trọn người hắn. Phát súng mạnh. Chắc chắn hắn không qua nổi

Mọi thứ rối tung lên. Chỉ có chỗ của Trường Giang vẫn bình yên. Anh cởi trói ở tay cho cô, hai cổ tay tím bầm lên. Trường Giang hôn vào cổ tay cô, nước mắt thấm vào theo nụ hôn. Anh khóc nhiều, nước mắt rơi ra thật nhiều. Vỹ Dạ trúng đạn rồi. Máu loang ra, thấm vào áo nhiều quá

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro