Ngoại truyện Vinh Hy
Mùa đông năm ấy, cuộc sống nhàm chán của anh được một sinh mệnh bé bỏng đáng yêu đánh thức.
Em chào đời, tiếng khóc trẻ con vang cả một góc trời trong anh, anh theo chân ba lén vào xem tiểu công chúa mới chào đời của ông bà chủ. An tổng vỗ vai bảo anh rằng: "Hy à, từ nay nhiệm vụ bảo vệ em gái dành cho con"
"Chú yên tâm, con sẽ dùng cả đời bảo vệ em ấy" - Lúc ấy anh đã ưỡn ngực đáp lại như vậy.
Em gái nhỏ, anh đến gần em liền thôi khóc nữa, đôi mắt bé con ấy nhìn anh đăm đăm rồi đột nhiên nhếch môi nhỏ cất tiếng cười. Giây phút đó trái tim anh đã bắt đầu đi chệch quỹ đạo bình thường của nó rồi.
Anh mười tuổi, em bắt đầu bi bô học nói, một ngày kia anh lại len lén vào phòng nhìn em ngủ, thật bất ngờ bé con khi ấy nghịch ngợm chẳng chịu ngủ trưa, bàn tay nhỏ bụ bẫm níu lấy tay anh gọi liền mấy tiếng: "Hy ... Hy ... Hy"
Anh mười ba tuổi, tiểu công chúa đã có thể chạy nhảy tung tăng khắp nơi, váy hồng xum xoe, giày thêu hoa nhỏ ... anh ở phía sau bảo vệ che chở, không một phút nào rời mắt.
Anh mười lăm tuổi, cô em gái nhỏ mít ướt suốt ngày giở thói mè nheo, đòi được anh dẫn đi dạo phố, đòi được ăn quà vặt, đòi được anh cõng đi suốt con đường từ trường mẫu giáo về nhà, đòi được ăn bánh kem của cửa hiệu mà anh phải cất công đi mất mấy con phố mua về ... Không sao cả, anh rất vui vẻ, anh làm tất cả vì em, đáp ứng mọi yêu cầu của em, chăm sóc cho em đúng như lời hứa ngày em sinh ra ... vì em là em gái nhỏ của anh mà.
Anh mười sáu tuổi, đêm hôm ấy anh theo chân em cùng chị gái đi dạo phố, em vẫn là cô bé thích nhõng nhẽo đòi ăn quà vặt, thế nhưng có ai biết được chính cái đêm hôm ấy em vì vậy mà mất đi người chị gái thân thương nhất của mình, kem ấy em vẫn chưa được ăn, niềm vui hôm ấy chưa kịp trọn vẹn hết mà trong tầm mắt em đã vấy một màu máu đỏ ... Kể từ đêm đó em bắt đầu trở nên yếu ớt mỏng manh, em là cô bé chỉ có thể níu chặt tay anh khi bước trên đường phố đông người, là cô bé mỗi khi nhìn thấy xe cộ sẽ bất giác thu mình lại đằng sau lưng anh, là cô bé hết thảy mọi việc đều tin tưởng và dựa dẫm mà gọi anh một tiếng: "Hy"
Anh hai mươi tuổi, ba em bắt đầu dạy anh về kinh doanh, đưa anh dấn thân vào thương trường, ông ấy dạy anh rằng làm việc gì cũng phải kiên nhẫn, như lúc anh dạy em học môn hoá vậy, dù em có một trăm lần nói không hiểu anh vẫn sẽ kiên nhẫn một trăm lần giảng lại cho em. Ông ấy dạy anh làm việc gì cũng phải mạnh mẽ và quyết đoán, như lúc anh giải quyết mấy đứa con trai choai choai dám chọc phá em vậy, nhất quyết không tha. Ông ấy dạy anh rằng làm việc gì cũng phải tôn trọng chữ tín, như lời hứa năm đó mà anh vẫn luôn giữ gìn vậy, dùng cả đời này, thậm chí cả tính mạng này để bảo vệ cho em ...
Anh hai mươi lăm tuổi, cô bé ấy tự khi nào mỗi ngày một lớn nhanh như thổi, em giờ đã là học sinh cấp ba, vẫn là khuôn mặt phúng phính đáng yêu, vẫn cái tính mè nheo trẻ con ngày nào nhưng thêm vào đó là những thay đổi khiến trái tim anh ngày càng lầm đường lạc lối, em chính là một đoá hoa kiều diễm đang e ấp hẹn một ngày bừng nở lung linh. Em vẫn là em gái nhỏ của anh, vẫn là cái đuôi nhí nhảnh nghịch ngợm theo sau anh mãi gọi những tiếng ngọt ngào: "Hy à hôm nay em ốm rồi, có thể xin ba cho em nghỉ học được không? ... Hy à em muốn ăn bánh ngọt ... Hy à lái chậm một chút bây giờ đang là giờ cao điểm đó ... Hy à mệt không? Hay anh đừng cõng em nữa ... Hy à em không vui, điểm hoá của em không tốt ... Hy à, em sợ, ở đây đông người quá ..."
Em vẫn là em gái nhỏ của anh ... nhưng anh thì đã yêu em rồi.
Anh biết anh không có quyền, càng không có tư cách yêu em. Em là con gái nhà hào môn anh chỉ là con trai một quản gia bé nhỏ. Anh may mắn được ba em trọng dụng nhưng đó lại chính là gánh nặng của anh. Anh được ở bên em nhưng lại không tài nào dám tơ tưởng đến em. Đã như vậy, dù không được quyền yêu em thì anh vẫn kiên trì lời hứa ấy, anh sẽ bảo vệ em, dùng cả đời này, tính mạng này. Không cần em biết đến càng chẳng cầu chi hồi đáp, chỉ cần em luôn ngoan ngoãn và bình yên như vậy, vui vẻ sống cuộc sống của em, anh sẽ chỉ đứng đây, phía sau em, sẽ luôn chạy đến bên em mỗi khi em gọi hai tiếng: "Hy à..."
Nhưng cuộc sống đâu chỉ có những tháng ngày yên ả như thế mãi, em lớn rồi, khoảng trời thuộc về anh trong em đã dần không còn nữa. Em chỉ vì một người lạ mặt gây sự, tự đâm vào đầu xe của em mà khóc như nắng hạn gặp mưa giông, hoàn toàn không để tâm đến anh vẫn luôn bên cạnh mà ruột gan như thắt. Em bướng bỉnh vì lòng nhân hậu của mình phải quan tâm người lạ mặt ấy từng chút từng chút một, anh đau lòng bởi anh biết được sự ám ảnh về cái chết đột ngột năm ấy của chị đã khiến em mang trong mình một sự bất an vô hình, mà người đó lại nhẫn tâm xát muối vào vết thương tưởng chừng như đã lành ấy của em.
Em càng lớn lại càng dựng nên một bức tường kiên cố ngăn cách giữa hai chúng ta, em không còn coi trọng mọi sự bảo vệ và lời nói của anh nữa, anh biết em đã động lòng, anh biết đó là tình cảm đầu đời của em, anh biết đó là sự trong sáng và thuần khiết nhất của em ... nhưng em không biết đằng sau sự hào nhoáng của người kia có bao nhiêu là hiểm nguy, bao nhiêu là rủi ro ... anh sợ, sợ chỉ cần anh sơ suất một chút, sợ chỉ cần anh chủ quan một chút liền tạo cơ hội cho người đó làm tổn thương em, tổn thương sự rung động đầu đời của em, anh sợ em suy sụp, sợ em đau lòng ... vì em là tất cả những gì trân quý nhất mà anh muốn bảo vệ.
Từ ngày em gạt bàn tay đang níu lấy em của anh ra, anh đã biết khoảng trời của anh trong em đã mãi không còn nữa, anh chẳng còn là nơi vững vàng nhất để em dựa dẫm, chẳng còn là người em tin tưởng nhất cũng chẳng còn là người anh trai mà em luôn vâng lời kính trọng, bởi em đã chìm đắm trong tình yêu rồi, bản thân em vì yêu mà tự mình đoạn tuyệt tất cả. Em thương nhớ ai, em đau lòng vì ai, em khóc vì ai và vì ai em trốn chạy, em tự cách li cuộc sống tràn đầy niềm vui của mình để mà nhốt bản thân vào một thân xác chẳng hề biết cười như vậy?
Anh đau lòng, vì anh đau lòng cho nên anh mới tự nhủ với bản thân phải bắt con người vô lương tâm kia phải trả giá cho việc làm tổn thương em, nhưng em biết không? Thứ mà anh điều tra ra được chính là một con số không tròn trĩnh, rốt cục thì người đàn ông đó là ai, thân thế anh ta thâm sâu nhường nào mới có thể giấu nhẹm tất cả, một người như thế sao lại có thể khiến em thất điên bát đảo như vậy?
Chuyện gì đến cũng đến, thời khắc mà anh những nghĩ sẽ khiến em đoạn tình tuyệt nghĩa khi nói ra sự thật về người mà em yêu thương chính là người đã đâm đầu vào xe em năm ấy, cho em biết về sự toan tính và rủi ro hắn ta mang đến cho gia đình em, nhưng mọi chuyện dường như đã đi quá xa so với những gì mà anh tưởng tượng. Em vẫn bênh vực người đàn ông ấy, vẫn chọn tự làm tổn thương bản thân mình, em biến mất trong màn mưa, mọi nỗ lực tìm kiếm của anh dường như là vô ích, vì sao thế? Vì sao em vẫn ngốc như vậy? Em chọn tin tưởng người ấy thay vì anh, anh biết, kể từ đêm ấy em đã dành trọn tất cả niềm tin yêu của mình cho người đàn ông thâm sâu khó dò ấy ... Là em cố chấp bướng bỉnh hay do chính anh đã quá sơ suất bốc đồng? Nhìn thấy em vì người đàn ông đó mà cười, nhìn thấy em lén lút qua lại với người đó, tình yêu đã khiến em trở nên vui vẻ, em không còn thẫn thờ thu mình vào một góc, em không còn suy tư buồn bã cũng không còn ít nói ít cười ... Người đó thật sự tốt với em sao? Không, anh không thể chỉ vì người ta tốt với em mà chủ quan. Em biết không, bởi vì em là cành vàng lá ngọc của An gia, em chính là thứ bảo vật trân quý nhất của An gia ... và của anh. Em, gia đình em, ai cũng đều là những vị ân nhân của cuộc đời anh, anh không thể thờ ơ để cho bất cứ mối nguy hại nào có thể chạm đến em cũng như An gia. Vì mọi người, anh có thể làm tất cả, kể cả việc luồn cúi các băng đảng ngầm để điều tra cho rõ ngọn ngành gốc rễ của mối nguy hại này, chính là người đàn ông này - Ngôn Hoa.
Giây phút biết được sự thật động trời ấy cả thế giới trong anh dường như dừng chuyển động, em có biết người đàn ông mà em nhất mực yêu thương có thân thế ra sao không? Ngay cả anh khi biết được cũng không khỏi bàng hoàng, tên ấy rốt cục nhằm vào em hay là An gia, nhưng mặc kệ là nhằm vào ai, anh đều sẽ không cho hắn ta có bất kì cơ hội nào ... Vì em và vì An gia, ngay cả dấn thân vào hiểm nguy anh cũng không sợ.
Đúng vậy, anh đúng là một chút cũng không sợ, trong thời khắc bị người ta đánh đập rồi bắt đi, anh chưa hề nao núng, vì anh biết, chỉ một khi em nhìn thấy rõ được tất cả, kể cả cuối cùng thứ mà em nhìn thấy có thể là sự ra đi của anh, vì dù anh có chết đi thì cũng chỉ mong mỏi duy nhất có thể chứng minh cho em thấy, em gái nhỏ của anh à, người đàn ông mà em yêu thương chính là tai hoạ của em và gia đình em. Vì ai cũng được, em phải dừng lại, phải tiếp tục sống tốt, bình an và vui vẻ ... dù không có anh ở bên cạnh bảo bọc che chở cho em nữa.
Nhưng rồi khi anh tỉnh lại, mọi thứ trước mắt cứ như một giấc mơ vậy, người mà anh cố chấp vạch trần tội lỗi và bóng tối của người ấy lại chính là người đứng ra cứu lấy mạng sống của anh, anh ta vì em mà giấu nhẹm tất cả, chịu đựng tất cả, ai cũng không hề biết ngoại trừ An lão gia, ông đã sớm liệu trước mọi việc thế nhưng ông không ngờ được anh lại chính là kẻ khơi mào cho sự rối ren này. Ông tin tưởng giao em cho anh ta, che giấu cho anh ta, bảo vệ cho anh ta nhưng anh lại là con thiêu thân chẳng hề hay biết gì mà dốc lòng lôi anh ta ra ánh sáng, suy nghĩ duy nhất của anh chính là bảo vệ em, bảo vệ An gia nhưng không thể ngờ đó lại là nước cờ sai mà anh đã cố chấp phạm phải. Anh nhận anh sai rồi, em gái nhỏ, em phải hạnh phúc, vì anh sẽ không cố chấp nữa, anh biết anh ta chính là thật lòng yêu thương em.
Người đàn ông đó dù trên lưng còn đang có vết thương của súng mà vẫn cùng em quỳ dưới hiên nhà, bảo bọc che chắn gió mưa cho em, còn cả những gì mà anh được nghe về hắn từ An lão gia sau khi tỉnh lại, anh những tưởng ngoài anh ra sẽ không có ai chấp nhận hy sinh tất cả để bảo vệ em vô điều kiện ... nhưng anh sai rồi, vì anh ta yêu em và vì tình yêu đồng thuận giữa em và anh ta. Hãy hạnh phúc nhé, em gái nhỏ!
À, vẫn chưa hết đâu, còn cả cái đêm em khóc lóc bảo anh đến Male đón về nữa, thật ra lúc ấy anh thấy giận hơn là đau lòng. Bởi anh và An tổng đã sớm điều tra được tên xấu xa kia vốn đã từng đính hôn rồi ấy chứ, nhưng biết là sao được khi mà em đang hạnh phúc ở phương trời ấy, ba em đã không chấp nhất thì anh làm sao có quyền can dự vào, chỉ cần chôn vùi quá khứ đi, để em có một tương lai vui vẻ hạnh phúc ... Thế mà cuối cùng cũng chính vì thế mà khiến em lao đao một phen, anh thật sự sợ nhìn thấy cảnh em nhốt mình trong thế giới nhỏ mà quên đi thực tại, như trước đây lúc em trốn chạy hắn ta vậy, lại một lần nữa trốn chạy tình cảm của mình. Ngốc à, tại sao em không mạnh mẽ hơn, tình yêu là của em mà, chính em đã kiên trì yêu hắn mà? Bây giờ sao lại ngốc nghếch chết đi được, hại người bị em hờ hững chính là anh bị tức chết luôn rồi. Đã vậy anh giúp em, khiến cho em biết yêu một cách mạnh mẽ và kiên cường là như thế nào, giúp em tìm lại bản thân mình là cô gái nhỏ có thể bất chấp mọi thứ mà đi theo tiếng gọi của trái tim.
Anh đánh hắn, em có đau lòng không? Anh ngăn hắn gặp em, em có nhớ hắn không? Vẫn còn bướng bỉnh, được thôi, để anh xem em bướng bỉnh được bao lâu. Anh thì có chút không nỡ rồi, chết tiệc, anh đang thấy xót thương cho hắn ta sao? Mấy đêm liền hắn đều ở dưới nhà đội tuyết chờ em, còn em thì ngồi một góc ngắm tuyết rơi, em thật sự nỡ sao? Thật sự muốn buông xuôi sao?
À không, anh biết mà. Em gái nhỏ ngốc nghếch của anh ơi, anh biết em không nỡ mà, tình yêu của em dành cho hắn ta lớn thế nào chả nhẽ anh còn không biết sao? Anh biết, vì thế anh mới cùng An tổng diễn trọn vở diễn này. Em xem đi, đến cuối cùng em cũng vẫn chạy về bên cạnh người ta đấy thôi, bộ dạng khóc lóc đến cuốn lên vì người đàn ông đó của em đúng là khiến anh phát hờn đấy, cũng may là còn kịp, không thì sau này chồng của em gái anh là một tên khiếm khuyết thì đúng là anh không vui chút nào. Cánh tay hắn mà thật sự có chuyện gì thì sao này làm sao chăm sóc tốt cho em đây.
Em gái nhỏ, mặc áo cưới đúng là đẹp tựa thiên thần vậy, khiến anh thật ganh tỵ với hạnh phúc của em quá, chắc anh cũng phải tự đi tìm hạnh phúc của mình thôi chứ nhỉ? Anh sắp trở thành ông chú ế ẩm rồi đây!
Cuối cùng, em gái nhỏ à, anh muốn nói với em là anh thật sự đã không yêu em nữa rồi, thật sự đấy! Có lẽ là từ khi em biết yêu, hoặc có lẽ là từ khi anh nhận ra người đàn ông ấy thật lòng yêu em ... Anh cũng không rõ từ khi nào nữa, anh chỉ muốn mãi mãi làm anh trai tốt của em, dù không phải là người mang lại hạnh phúc cho em nhưng ít ra anh vẫn chưa hề quên lời hứa của mình, anh sẽ dùng cả đời này bảo vệ cho em. Bất cứ lúc nào, anh trai cũng sẽ luôn ở bên cạnh khi em cần. Chúc em hạnh phúc, An Di!
Cuối cùng của cuối cùng, giúp anh chuyển lời với chồng em: "Em rể à, em liệu mà chăm sóc em gái của tôi cho tốt nếu không tôi sẽ không tha cho đâu!"
~
----oOo----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro