chap14
Đang giảng bài, thấy cậu ngồi thất thần, Trường bực bội
- Này, em làm gì ngồi thừ người ra vậy? Tôi giảng nãy giờ em có nghe gì không?
- Ơ, híc, xin lỗi. Tại em đang tiếc
- Tiếc? Tiếc cái gì? Em mất tiền hả ?
- Không phải, tiền gì chứ. Em tiếc bài kiểm tra lần trước. Nếu học chăm chỉ như bây giờ thì không bị 0 rồi. Thêm con 3 nữa, không biết có gỡ được hay không? Mấy bài hệ nội tiết khó òm, không khéo ít bữa làm bị 0 .
- Thôi, lo học đi, chuyện qua rồi nhắc làm gì. Ai bảo em không lo học để giờ hối hận?
- Dạ, biết rồi...
- À, em có cuốn Atlat Giải phẫu sinh lí không?
Nó ngơ ngác:
- Atlat Giải phẫu hả? Hình như em nghe cô Chi nói qua rồi thì phải. Có quyển ấy học bài mau thuộc lắm hả thầy?
- Cũng gần như thế, người ta vẽ sống động như thật nên học nhanh nhớ. Em không có sao?
- Không....
Học được một chút, cậu giả vờ hỏi bâng quơ :
- Thầy, thầy dạy em thế này, thời gian đâu đi chơi với người yêu? Chị ấy có giận thầy không?
- Không.
Híc, thầy nói vậy tức thầy có người yêu rồi sao? Phượng bỗng thấy lòng đau nhói .
- Thầy nói thật không? Vậy thì tốt, xem ra thầy biết chọn người đấy! Hi hi (cậu cười mà buồn kinh khủng ).
- Đùa em thôi.
- Thầy đùa? Trời! Thế chị ấy trách thầy à? Làm sao bây giờ?– cậu lo lắng hỏi.
Anh cười, nụ cười híp hai mắt làm tim cậu lỡ mất một nhịp
- Em làm gì lo lắng thế? Ý tôi là tôi chưa tôi có bạn gái. Vì vậy không có chuyện giận hờn gì ở đây cả.
Cậu ngạc nhiên với câu trả lời của Anh
- Thầy nói thật không? Thầy chưa có người yêu à?
- Uhm, thật, tôi phải nói bao nhiêu lần em mới tin đây?
- Hi hi, em tin rồi. Thôi, học tiếp đi thầy.
Suốt khoảng thời gian còn lại,cậu học mà cứ tủm tỉm cười, Anh cứ nghĩ thầm không biết cậu bị chập dây nào nữa.
Sáng hôm sau
- ek. Tao kể tụi mày nghe. Thầy chưa có người yêu
Duy đang ngồi check đơn ngạc nhiên quay đầu lại hỏi
- thật không sao mày biết
-uh thì hôm qua dạy tao hỏi thầy thời gian đâu đi chơi với người yêu không sợ bị giận sao, thì thầy bảo chưa có người yêu.vui quá
- uầy không ngờ luôn thầy đzai vậy mà vẫn ế (Vương)
- Liệu thầy có nói thật không (Thanh tay đang bận ôm bé Toàn ngơ)
- ngứa mắt quá đấy mới sáng ra (Duy)
- chứ thầy nói dối tao làm gì chứ
- em đâu bảo thầy nói dối đâu mà anh nổi nóng ghê vậy anh họ? Ha ha. (Thanh)
Toàn đang ngồi trong vòng tay của anh người yêu lúc này mới lên tiếng:
- Chúc mừng mày nhé, vậy là mày có cơ hội rồi đó. Cố lên nha.
Câu nói của Toàn vừa hết thì cũng là lúc Anh vào
- Ủa tụi mày, hôm nay học Sinh học di truyền phải không?
- Ừ, hình như mốt mới có giờ thầy mà. Thầy đến làm gì nhỉ? Ê, hay đến tim mày vậy Phượng? (Vương)
- Khùng, được vậy cũng quý ^^ .
Cả lớp cũng đang thắc mắc giống tụi cậu, Anh bước vào, ra hiệu cả lớp trật tự rồi nói:
- Thứ 6 là buổi cuối cùng tôi dạy. Đến hôm ấy, lớp mình sẽ làm lại bài kiểm tra vừa rồi nhé!
Đấy lại kiểm tra mà cứ kiểm tra thì các cậu biết rồi đấy, nguyên một cái lớp lại nháo nhác cả lên:
- lại kiểm tra.
- sao kiểm tra hoài vậy thầy ơi, mà làm lại có khó hơn không thầy.
- kiểm tra lại thì thầy coi dễ dễ thôi nhá thầy
...... và còn rất nhiều câu than vãn kèm với tiếng thở dài ngao ngán
- Tôi xin lỗi các bạn. Hôm đó tôi bỏ xấp bài kiểm tra trong cặp, đang đi trên đường thì gặp tên cướp. Tên đó giật luôn cái cặp của tôi, nên bài của các bạn...
Anh nói vậy thế là tụi con gái quên luôn than thở kiểm tra mà quay sang hỏi han quan tâm Anh
- Trời ơi, thầy bị cướp! Thầy có bị làm sao không thầy!
- Quỷ tha ma bắt tên cướp đó đi, dám cướp đồ thầy "iu" của tao. Hừ!!!!!!!!!!!
- Thầy có bị ngã không thầy?
- Các bạn hỏi từ từ thôi, tôi không sao, m tôi chống chân kịp nên không bị ngã. Chỉ tiếc bài kiểm tra...
- Thầy không bị gì tốt rồi. Tụi em làm lại cũng được mà, hihi. Thầy nhớ ra dễ dễ như lần trước nghe thầy.
- Ok, tôi sẽ ra mức độ dễ như lần trước, các bạn nhớ ôn bài nhé. Cảm ơn các bạn nhiều lắm. Chào cả lớp
- CHÀO THẦY Ạ!
Thầy bị cướp hồi nào nhỉ,cậu có nghe ai nói gì đâu? Bọn trong lớp cũng lạ thật, nếu gặp giáo viên khác, bắt kiểm tra lại thể nào tụi nó cũng bực bội, la ré...Vậy mà...Đúng là đẹp trai sướng thật....Toàn cắt ngang suy nghĩ của cậu:
- Hey, thầy bị cướp khi nào, sao không kể tụi ta nghe?
- Ơ, tao cũng đang thắc mắc nè. Tao có nghe nhà ta nói thầy bị vậy đâu.
- Á à, ta biết rồi ...
- BIẾT GÌ ? Thanh, Toàn, Vương đồng thanh hỏi Duy
Duy cười "nham hiểm", lấy tay vẫy vẫy tụi kia lại, ý bảo lại đây tao nói thầm
- Hay là...
Tối, thầy qua nhà cậu.
- Ủa, thầy đi đâu vậy? Thầy mới dạy em hôm qua mà?
- Tôi đến đưa em một thứ.
- Gì vậy thầy? Có ăn được không?
Cậu nhăn mặt:
- Đầu óc em lúc nào cũng nghỉ đến ăn uống với chơi bời.
Anh vừa nói vừa lấy trong cặp ra một quyển sách.
- " Atlat Giải phẫu sinh lí". Ở đâu vậy thầy?
- Em hỏi toàn những câu vô nghĩa. Mua chứ ở đâu ra?
- Thầy đưa em làm gì vậy?
- Trời ơi, em làm tôi tức chết mất . Để em học chứ làm gì? Em còn hỏi gì nữa không?
- Không, hi hi. Trời, 350K lận hả? Thôi, em không mua đâu, đắt quá .
- Em mua quá trời poster, album...đắt xấp xỉ quyển này, em không than một tiếng. Còn thứ cần cho việc học em lại...hừ
- Hi hi, cái gì em thích tốn bao nhiêu em không tiếc .
Anh thở dài:
- Tôi đoán thể nào em cũng nói vậy mà. Biết em "ki bo" nên tôi mua tặng em đấy.
- Hả? Thầy...tặng em? Thôi, em không lấy đâu...
- Việc học quan trọng hay sĩ diện quan trọng?
- Ơ ơ...
- Đừng có "ơ ơ" nữa, tôi ghét nghe em lúc nào cũng "ơ ơ" lắm! Nếu không có quyển Atlat này, với đầu óc em, chắc tới già cũng không nhớ nổi các cơ quan trong cơ thể con người đâu. Tôi sợ em học hành không ra gì, tôi bị ba mẹ quở trách nên mới "hy sinh" để mua quyển Atlat cho em. Em lo mà học đi đấy!
- Em, em, cảm ơn thầy!
- Không cần nói suông, thứ 6 có bài kiểm tra, làm tốt thì coi như cảm ơn tôi rồi...
- Thầy, lúc sáng, thầy nói dối phải không?
- Nói dối gì?
- Chuyện, chuyện bị cướp ấy....
- Ừm, tôi nói dối đấy. Có chuyện gì à?
- Không không, nhưng, tại sao thầy lại nói dối như thế?
- Tự mà hiểu lấy, tôi không giải thích đâu. Tôi về đây....
Hội Anh Em Cây Khế:
"Uh, thầy nói dối chuyện bị cướp đấy. Tao hỏi vì sao, thầy bảo tự hiểu. Híc, thầy còn tặng ta quyển Atlat giải phẫu 350K nữa, bảo tao lo học. Thương thầy quá :x"...
Nhờ sự "dạy bảo" nhiệt tình của thầy và trí thông minh "siêu phàm" của mình, Phượngđã hoàn thành xuất sắc bài kiểm tra.cậu vô cùng tự hào vì bản thân. Trong lúc đợi nửa lớp còn lại kiểm tra, cậu ngồi "tám" với tụi kia
- Nhất mi rồi nghe Phượng! Tao thấy thầy thương mi lắm đó, ghen tị quá, híc híc .
- Hừ, thương nỗi gì. Thương cái kiểu anh trai thương em traii tao cóc cần . À mà không, dẫu sao như vậy còn tốt hơn không có tình cảm gì với tao .
-Đúng là "được voi đòi tiên" mà...(Thanh)
Cậu lấy dế yêu, gởi một SMS đến thầy "iu"của nó: "Thầy, em làm bài rất ok. Hi hi, em cảm ơn thầy nhiều nhiều"...
Hôm nay cậu không có xe đi. Chuyện là hôm nọ cậu đi chơi lúc vào cuwarhafng tạp hóa mua đồ cậu quên khoongkhoas xe thế là bị anh hùng nào đó hack mất.hic
Cậu đang không biết về kiểu gì thì nhớ đến Lâm
- alo. Anhy đang ở đâu vậy anh
- Anh đang mua phở cho mẹ anh, ở gần trường đại học Công Đoàn ý. Có chuyện gì mà nghe giọng ỉu xìu?
- May quá, anh qua quán trà sữ K-pop đón em được không? Đến em kể cho..
- Ok, chờ anh một tí nhé.
Chưa đầy 5 phút sau, Lâm đã có mặt. Cũng may quán phở ấy ở gần K-pop ở gần chỗ anh mua phở, nếu không cậucũng chờ dài cổ.
- sao thế, xe đâu
-nay em không có xe đi, hôm nọ em vô siêu thị mua đồ không khóa xe nên bị mất rồi, sáng mẹ em chở đi, nãy đi với tụi bạn nhưng chúng nó về hết rồi
-uh.thôi lên anh đèo
Cậu gật đầu, trèo lên xe.
- Em hên lắm nhé, hôm nay anh được nghỉ. Nếu không lúc nãy em gọi anh không thể đến chở em về thế này rồi.
- Híc, may thật là anh đang gần chỗ em nữa.
- Uh, mà sao em gọi cho anh vậy. Lỡ anh đang đi học thì sao, trường anh cách chỗ này cỡ 8km, anh đến sao kịp?
- Hi, em không biết vì sao lại gọi cho anh nữa. Nhưng nếu anh không đến được, em sẽ gọi cho ba mẹ em.
- Anh rất vui .Bởi vì, trong lúc khó khăn, người đầu tiên em nghĩ đến là anh...Anh vui vì điều đó...
Lâm nói hơi nhỏ, thêm nữa lúc ấy cậu đang ngắm cái poster phim ở BigC nên không nghe rõ Lâm nói.
- Hả, anh nói gì, em nghe không rõ.
- Thôi, em không nghe cũng được.
- Xì....
Tối tại nhà cậu, cả nhà vừa ăn cơm xong đang ngồi xem tivi thì mẹ cậu lên tiếng:
-Phượng, xe con mất rồi, tạm thời Bố mẹ chưa mua xe máy cho con được,Bố Mẹ sẽ chở con đi học một thời gian:
- ui.con lớn rồi, bố mẹ chở con đi suốt ngại lắm ạ.
- nếu không đồng ý thì từ mai đi bus.
- nhưng....
-không nhưng gì hết.
.........
- Này, em đừng hành hạ cái tai của tôi nữa được không?
Ngồi học mà cậu cứ than thở làm Anh nhức hết cả tai
- Chứ em biết than thở với ai đây?
- Phiền quá, em than thở với ai mặc em, đừng than với tôi.
- hừ.ko nói với thầy nữa,em gọi cho anh Lâm
- Được rồi, cứ gọi đi, nhưng tôi đảm bảo giờ này nó không nghe máy đâu.
- Thầy giỏi đoán mò.
- Không tin à? Gọi rồi biết. Chắc chắn nó đang ở Bar với mấy em nào đó...
- Xì, không tin . Thầy đợi nhé...
- Alo, anh Lâm hả? (Nam lầm bầm:"Quái, sao hôm nay thằng nhóc lại nghe máy nhỉ?" ).Hi hi, em gọi tâm sự với anh thôi. ....Ơ, sao tự nhiên giật điện thoại của em?
- Anh Trường đây. À, anh đang dạy Phượng ấy mà, cô ấy à quên Phượng nó lười học lắm, nên anh phải kèm, chứ để cô ấy thi lại ba mẹ anh đuổi anh ra khỏi nhà luôn. Uh, thôi anh tiếp tục "sự nghiệp giáo dục" cao cả đây, từ tối giờ chưa học được gì, nó cứ ngồi than thở chuyện mất xe...làm anh loạn cả lên. Nãy giờ làm phiền em lắm phải không? À, vậy hả, uhm. Bye em.
- Thầy, phép lịch sự của thầy để đâu vậy? Cô ấy nào chứ Em đang nghe đang nói cơ mà.... cậu phụng phịu nói khi vừa kết thúc cuộc gọi.
- Vậy em muốn tôi để em ngồi nói chuyện dông dài đến khuya à? Lỡ mẹ em tình cờ vô phòng thấy cảnh tượng này sẽ nghĩ gì? Tôi làm thế cũng vì muốn tốt cho em thôi. Tôi xin lỗi...
- Thầy lúc nào cũng vậy! Lúc nào cũng lấy ba mẹ ra cả... Thầy thực chất cũng đâu quan tâm gì em, đúng không?
- ơ...
Cậu buồn " lúc nào cũng ba mẹ quan tâm kiểu bắt ép ai mà thèm chứ"
- Thầy đừng nói nữa, học thôi.
...................
- Này!
- Gì?
- Giận à?
- Không. Mắc gì giận?
- Nghe tôi nói đây.
- Nói đi.
- Tôi sẽ chở em đi học.
- Cái gì? Thầy mới nói gì, nói lại em nghe coi.
- Tôi nói TÔI SẼ CHỞ EM ĐI HỌC, EMKHÔNG CẦN ĐI XE BUS, rõ chưa?
- Thầy đùa à?
- Tôi có đùa em bao giờ chưa?
- Híc, em không muốn làm phiền thầy đâu...
- Phiền gì, tôi qua chở em cũng thuận đường mà.
Mặc dù cũng thích được Trường chở, lại khỏi cần đi bus, nhưng cậu vẫn thấy ngại...
- Thôi, em không...
- CÓ NGHE LỜI TÔI KHÔNG THÌ BẢO?
Phượng đang nói thì bị giật mình bởi tiếng quát, im bịt không nói nữa, Phượng (lau mồ hôi) hoảng hồn nhìn khuôn mặt giận dữ của Anh, chỉ biết gật:
- Nghe. Cảm ơn thầy.
Phượng hí hửng thông báo với bố mẹ rằng không cần bố mẹ chở nữa
- Tại sao? Bộ con định đi xe bus à?
Trường đáp hộ Phượng:
- Dạ không, con sẽ chở em ấy. Cô chú để con nói xong đã. Con qua đây chở Phượng cũng thuận đường, nếu cô chú chở Phượng sẽ mất thời gian hơn con, đúng không ạ? Vả lại, con dạy trường Phượng nữa mà, như thế chẳng phải "vẹn cả đôi đường" sao? Cô chú đừng nghĩ làm phiền con. Hãy để con chở Phượng đi học (eo, sao nghe giống con rể nói với cha mẹ vợ quá ^^)
Bố cậu bây giờ mới (được phép) nói:
- Con đã nói vậy thì cô chú đành chấp nhận. Cô chú thấy làm phiền con quá, hết nhận dạy kèm con bé, giờ lại chở nó đi học nữa. Nó gây phiền toái cho con lắm phải không Trường?
- Dạ không đâu...
- Phượng, nghe bố nói. Con lo học tập, đừng phụ lòng anh Trường. Con đó, đừng gây rắc rối nữa. Bố phát mệt vì con rồi. Mà cũng phải lo tập xe, lớn rồi, không lẽ định cuốc xe điện mãi thế hả?
- Dạ, con biết rồi, bố đừng lo .
Trước khi về, Anh dặn dò:
- Mai 6h30 tôi qua đó, lo chuẩn bị đi. 6h30 mà chưa xong tôi bỏ lại ráng chịu.
Phượng chun mũi:
- Biết rồi, nhắc nãy giờ 3,4 lần rồi. Giống y anh Lâm .
- Là sao?
- Thì anh ấy lúc nào cũng nhắc em như thầy chứ gì.
- Thì tại tôi sợ em quên thôi.
- Hi hi, lạ thật đó, thầy nói câu này cũng y chang anh ấy luôn! Thầy về cẩn thận nhé, bye bye....
_______________\____________________
tui vắng vài ngày nha.ôn thi cái đã, sắp thi rồi.nếu được thì cuối tuần gặp lại nha m.n đừng ai bỏ tui nha.Cảm ơn ạ.hihi
Các cậu nhớ đọc chap Đoản Việt Nam Vô Địch bên truyện này của tui nha.Cảm ơn nhiều. 😚😚
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro