Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap13



Cả tuần nay dồn dập đủ chuyện, khiến Phượng quên bén vụ sinh nhật Lâm.

Chiều thứ 7,Toàn gọi điện thoại cho cậu. "Tám" đã đời, Toàn chợt hỏi:

- Mày có hay gặp anh Lâm không?

- Mới gặp tuần trước nè, ổng từ hồi vô năm học đến giờ mới ghé ta đó.

.- Hôm nay sinh nhật anh Lâm nè, không biết có party gì vui không?

- Chết, mày nhắc sinh nhật tao mới nhớ. Híc, bữa trước anh ấy hẹn tao 5h chiều thứ 7 đi sinh nhật. Tao quên mất tiêu!

- Bó tay mày luôn, đầu óc mày để đâu vậy? 4h rồi, lo chuẩn bị nhanh lên. Anh Lâm đến mà mày chưa xong ổng bỏ ở nhà luôn đó.

- Xì, chở tao đi là vinh hạnh rồi, dám bỏ tao lại à? Thôi tối gặp.

Nói xong cậu tắt máy cái « rụp » làm Toàn chưa kịp nói tooai nay cậu vướng học không đi

Sau một hồi chỉnh trang, cậu nhìn vào gương, đưa hai ngón tay lên:

- Ok, tạm ổn.

Giờ chỉ chờ anh Lâm đến thôi. Nhưng cậu sực nhớ một chuyện quan trọng, cậu chưa chuẩn bị quà cho Lâm. Híc, thà không hứa thì thôi, bữa trước cậu hứa sẽ chuẩn bị một món quà bất ngờ cơ mà. Làm sao đây? Chưa kịp suy nghĩ xong thì:

- Hai, anh Lâm đến kìa

Thằng ở đâu chui ra hét toáng lên làm cậu giật cả mình :

- Nghe rồi, lần sau hét nhỏ nhỏ thôi nghe , hét to đến nỗi cái tường cũng rung kìa. Tao có điếc như Anh Trường đâu...nghĩ cũng kì ổng đã híp rồi mà lại còn điếc nữa.hừ....

Bé Hiển nhà ta có lòng tốt nhưng bị ông anh la nên hậm hực nói

-- Híc, biết rồi Hai. Tại mấy bữa Hai bảo có ai đến tìm thì gọi thật to, nên Hiển mới...

- Được rồi, được rồi, thích làm gì thì làm. Hai đi đã, nói mẹ đừng nấu cơm nhé.

- Dạ.

Đứng trước mặt Lâm, Phượng ấp úng:

- Anh Lâm, em...em...

- Chuyện gì thế? Lên xe rồi nói.

- Em, em quên mất chiều nay đi sinh nhật anh . Hên là lúc chiều Toàn gọi điện, nó nhắc hôm nay sinh nhật anh, em mới nhớ. Do đó, do đó...

Thấy cậu cứ úp úp mở mở vậy Lâm lo không biết cậu gặp phải chuyện gì

- Do đó thế nào? Em có chuyện gì sao

- Do đó em chưa chuẩn bị quà cho anh. Em xin lỗi, ít bữa em sẽ bù cho anh.

Tùng thở dài:

-làm anh hết hồn anh tưởng có chuyện gì.hihi. Thôi, không sao. Em dự sinh nhật của anh là quý rồi. Thôi chúng ta đi, trễ rồi

- Dạ....

Lâm dừng xe trước quán Bar ở đường Láng. Đây là Bar tập trung hầu hết dân ăn chơi của Hà Nội. Phượng thấy ngại, tính nó dù rất ham vui, nhưng nó cũng có một quy tắc khi đi chơi, đó là "Không vào Bar". Hôm nay nể lời mời của Lâm và có cả Toàn nữa nên nó mới phá lệ.

- Vào đi em.

Lâm nắm tay cậu, dẫn cậu vào, như sợ lạc mất vậy. Ồn kinh khủng, tiếng nhạc xập xình làm cậu khó chịu. Trước mặt cậu là đám bạn của Anh, tên nào tên nấy đều rất handsome, nhưng trông giống như giang hồ ấy. Cậu thấy hơi sợ. À, còn phải nói còn có mấy cô gái ăn mặc hơi quyến rũ đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Lâm và cậu đi vào, một người chắc có lẽ là bạn Lâm lên tiếng hỏi:

- Hey Lâm, bữa nay đổi style rồi hả?

- Nhóc này đủ tuổi vị thành niên chưa vậy? Cẩn thận kẻo công an "túm" đấy!!!

- Baby chắc học lớp 11 là cùng!

Cả bọn phá lên cười. Lâm cũng cười, chưa kịp đáp thì:

- Hừ, nhóc 20 tuổi rồi, đừng coi thường nghe. Nói như mấy anh cũng xem là xúc phạm đến thân thể người khác, coi chừng công an bắt đó .

Cậu bực bội nói. Dù mọi người ai cũng nói cậu nhìn như học sinh cấp III. Được khen trẻ ai không thích, nhưng giọng điệu của mấy tên đó khiến cậu bực bội ghê gớm.

- Ha ha, nhóc đùa bọn anh hả?

- Các anh không tin thì thôi! Tôi không nói dối.

Phượng tức quá, nhưng không biết nói sao cho bọn họ tinnữa.

- Mày nói gì? Không lẽ thằng nhóc này 20 tuổi thật sao?

- Uhm, 20 đó. Baby quá phải không?

- Hì, em cho bọn anh xin lỗi nhé. Nhìn em vậy ai tin em 20 tuổi chứ. Ủa, em là người yêu mới của thằng Lâm à?

- Không sao, ai gặp em cũng không nghĩ em 20 tuổi. Em là bạn thân của em họ anh ấy.Anh ấy đầy gái, đầy trai theo em làm gì có cửa ạ...

Cậu ngồi lôi điện thoại nhắn tin với cho người với cái tên lưu là Đầu bạc

Công túa

Mày đến chưa, lâu vãi, tao ở đây chán lắm

Toàn đang ngồi học thì có tin nhắn đến từ công túa.

                                                                                        Đầu Bạc

                                                                             nay tao không đi

                                                                           được bị vướng lịch học anh

                                                                          chiều chưa kịp nói thì mày tắt máy

Bạn có một tin nhắn từ Đầu Bạc

Công Túa

Sao mày không bảo tao sớm.

bạn bè như....hừ

                                                                         Đầu Bạc

                                                             Thôi cho tao xin lỗi

                                                         Mà cũng tại mày chứ,chưa gì đã tắt máy

                                                            mai tao mua nước cho mày.ok

Công chúa

ờ.

Thấy Toàn không học mà ngồi nhắn tin Thanh lên tiếng hỏi

-Ai nhắn thế>

-Phượng

- Có chuyện gì sao.

-Vâng.tối nay sinh nhật anh Lâm nhưng em quên không bảo nó nay em vướng lịch học, nãy nhắn tin hỏi đến chưa mới cả nó bảo chán. Mai lại mất tiền mua nước cho nó hazzzz.

Nhìn điệu bộ sót tiền của Toàn Thanh thấy cưng lắm, lấy tay xoa xoa đầu Toàn nói.

-Thôi học đi, mai Thanh mua cho.hihi

.............

Mấy cô gái kia cứ xúm xít xung quanh Lâm, làm đủ trò để gây sự chú ý. Cậu bực nhưng không nói gì, ngồi ăn trái cây, uống nước chứ không biết làm gì. Chẳng có ai trò chuyện. Lâm thì "bận bịu" tiếp mấy cô kia, mời cậu rồi giờ "bỏ rơi" thế này đây . Gần 7h rồi, chịu không nổi cái cảnh này, cậu chen vô chỗ mấy cô gái, hét vào tai Lâm(ồn quá mà, cậu hét to thế không chắc Lâm có nghe không ấy chứ):

- Anh Lâm, em về trước đây.

Lâm ngạc nhiên (hét lại):

- Sao thế em, đang vui mà.

- Vui cái con khỉ , em chán lắm. Em về đây.

- Ai chở em về chứ? Đứng đó chờ anh.

- Thôi, không cần đâu, để em nói bạn...

- Anh bảo em đứng yên đó! – Lâm gằn giọng.

- Dạ...

Lâm gọi tụi bạn lại, nói:

- Tao bận tí chuyện,về trước đây.

- Ơ thằng này, đang vui mà, chưa đi "tâng 2" nữa mà?

- Thôi, tụi bây thích thì đi, tao bận thật. Tại Phượng mai có bài kiểm tra, tao phải chở nhóc về học bài.

- Chà, ra dáng anh trai ghê nhỉ? Được rồi, mi về đi, bữa khác đi nhé.

- Ok, tao về đây.

Cậu đưa mắt nhìn tụi "đầu gấu" mỉm cười

- Em xin phép các anh về trước.

- Em về học chăm chỉ mai làm bài tốt nhé. Vì em mà thằng Lâm mất vui đấy!!!!

Nghe anh chàng đó nói, cậu liếc Lâm, cảm giác áy náy. Hiểu ý cậu, Lâm xua tay

- Em đừng nghe thằng ấy nói bậy, mất vui gì đâu, ngày nào anh chẳng đi thế này. Còn mi, đừng phát ngôn bừa bãi

- Anh Lâm sao về sớm vậy

Mấy cô gái ăn mặc quyến rũ kia nũng bám lấy tay anh cậu nhìn mà nổi da gà.

-uh lần sau anh bù tui em nhé

nói rồi anh còn khuyến mại thêm cho mấy cô kia 1 nụ cười chết người, mấy cô kia mới chịu buông.

Ra khỏi quán Bar anh nói

-Phượng, anh xin lỗi.

Cậu ngơ ngác

- Sao lại xin lỗi em?

- Đáng lẽ anh không nên đưa em đến những nơi như vậy. Đã mời em mà lại bỏ em ngôi một mình nữa...

- Không sao đâu, anh biết vậy là tốt rồi. Lần sau đừng dẫn em đến nữa là được. Em ghét Bar lắm, không bao giờ em đặt chân vào, vì anh nên em phá lệ đó.

- Cảm ơn em vì không giận anh nhé. Anh chuộc lỗi với em, được không? Muốn gì nào?

- Ặc, sinh nhật anh mà hỏi em muốn gì? Hi hi.

-Em muốn ăn gì không? Hồi nãy em có ăn được gì đâu?

Nghe tới ăn thì lúc nào cậu cũng hào hứng:

- Hi, anh khao em nhé? Uh, để xem, hay mình đi ăn KFC ở Cầu giấy nhé.

- Ok, ôm anh chặt vào, nếu không ngã ráng chịu.

- Anh làm ngang em là con nít không bằng ý.

Nói rồi anh phóng xe đi, anh phóng nhanh cũng hơi sợ, nên cậu đành ôm chặt Lâm. Trời hơi lạnh, ôm Lâm cảm giác thích thật ! Cậu xem Lâm như anh trai, nên ôm cũng không ngại lắm. Còn Lâm thì khác, nếu cậu bảo anh quay mặt lại cho cậu nhìn, chắc chắn cậu sẽ nghĩ anh bị sốt. (Đùa chứ ai chú cũng coi là Anh Trai Mưa vậy, chừa cho cháu một anh chứ.ahihi)

Phượng

Hồi học 11, tui đã từng rất kết Lâm, nhưng lại luôn nghĩ rằng Lâm chỉ xem mk như em trai nên không dám thổ lộ tình cảm cho Lâm biết, sợ khi nói ra, tình cảm anh em cũng không còn, híc. Giá như ngày trước được Lâm chở đi chơi thế này, chắc cậu hạnh phúc lắm . Bây giờ, cậu chỉ thích thầy thôi . Nhưng giả sử (giả sử thôi nhé) Anh Lâm mà ngỏ lời, tui sẽ sẽ đồng ý.đẹp trai, ga-lăng, học giỏi...vậy cơ mà (mỗi tội lăng nhăng), ai không thích có người yêu như thế chứ, nhỉ ???? (mê trai quá Chú à)

Đi ăn xong Lâm đưa cậu về nhà, tạm biệt cậu rồi phóng xe đi, cậu gọi với theo

- Anh Lâm, em quên mất, chúc mừng sinh nhật anh nhé!!!!!!!!!

Cậu mở cửa, thầm nghĩ với tốc độ đi xe như thế, chắc anh không nghe thấy mà khéo về đến nhà rồi cũng nên . Ai ngờ, một bàn tay khẽ nắm tay cậu, cậu đứng tim, quay lại thì thấy...Lâm

- Omo, anh chưa về hả? Làm em sợ chết khiếp!

- Đáng lẽ anh về đến nhà rồi, hi hi, nhưng nghe em gọi, anh quay lại. Cảm ơn em đã chúc mừng sinh nhật anh.

- Ặc, anh này kì cục. Sinh nhật anh, anh mời em đi ăn, em đã không tặng cho anh, chúc anh có một câu mà anh lại cảm ơn. Em mới phải cảm ơn anh chứ.

- Ừ, sao cũng được. Anh về đây, chúc em ngủ ngon.

- Anh cũng ngủ ngon, bye anh. Em sẽ tặng quà cho anh sau .


-------------------------------------------------

Đến tận bây giờ nghĩ về giây phút đăng quang của ĐTQG Việt Nam vô địch AFF  tối quasau 10 năm chờ đợi, nhìn xuống sân vận động thành phố mọi người bắn pháo, ôm nhau, nhảy múa... trên màn ảnh thì các Anh cũng đang ôm nhau ăn mừng, cảm xúc lúc đó thật tuyệt. lúc đó tui đã khóc. cảm ơn các Anh các chiến binh dũng cảm.cảm ơn người gác thành Văn Lâm,cảm ơn ban huấn luyện, cảm ơn Thầy Park, người thầy dẫn dắt các Anh người đã tìm và tận dụng những khả năng tiềm ẩn của các cầu thủ.Cảm ơn Bác Đức một người có tâm và có tài .

Nhìn anh thế này thật sự muốn ôm lắm :)))

https://youtu.be/2yDxuM4P0J4

Không những gánh phần mình mà Anh còn gánh cả cho những người anh em đồng đội của Anh khi họ không tham dự giải được

Lặng lẽ đứng phía sau nhìn đồng đội ăn mừng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro