Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 6

chưa có ngược ai hết nhé
Nay m.n có đi bão ko? Chỉ muốn nói là nay mk đi bão về bị bố mẹ chửi cho sm

......................................................

 Tối. 6h30

Mãi không thấy cậu xuống nhà nên mẹ cậu nói vọng lên

- Phượng thay quần áo rồi xuống nhà đi, lẹ lên, sao ở mãi trên đó vậy.

Cậu đang ngồi xem lại trận đá tối qua của clb HAGL và clb HN FC thì nghe mẹ gọi,

- Sớm mà mẹ, mới có hơn 6h thôi mà

- Trễ rồi chứ sớm sủa gì, lẹ lên, đừng để người ta chờ.

- Dạ, con biết rồi.

Phượng uể oải tắt cái laptop. "đang đá hay mag lại phải dừng lại.hazzzz" – cậu lầm bầm trong miệng ( quên nói, cậu là chuyên gia "lầm bầm" đấy mọi người ạ ).

- Haiza, mặc cái gì bây giờ nhỉ?

Đắn đo suy nghĩ mãi không biết mặc gì cho phù hợp. Loay hoay mất 10 phút cuối cùng cậu lấy 1 chiếc áo thun trắng có hình Doreamon, quần baggy đen, kèm theo đôi giày thể thao trắng, lấy tay vuốt vuốt quả đầu nấm xù ( thử tưởng tượng ra ngoại hình của chú Phượng lúc đó đi cc.hiiiiiii) Xong đâu đấy cậu nhìn vào gương mỉm cười:

- Ok, tạm ổn.

.......Nhà hàng

- wow. hôm nay anh xinh gá... à quên đẹp trai quá

- Đẹp bình thường, bình thường anh cũng thế, có thấy em khen đâu hử...

- Hi, giỡn mà. Anh lúc nào lúc nào chẳng đẹp trai, em không khen, anh phải tự biết chứ.hihi

- Nói không lại cái miệng em đó.

- Hì hì.

- À, em biết vì sao anh biết anh em về không?

- Không, anh nói đi.

-..................................................... ^^

- Ô mô. thật hả anh?

- ờ, anh cũng không ngờ. Tức nhất là vụ bắt anh đứng lên đó, em biết anh xấu hổ đến chừng nào không? Nghĩ lại vẫn còn tức .

- Ha ha, anh Hai bình thường không thế đâu, tuy nhiên khi giảng bài là nghiêm dữ lắm. Anh không muốn học thì cứ giả vờ lắng nghe. Dù anh Hai nghiêm, nhưng ảnh dạy dễ hiểu cực kì. Em thích ảnh dạy em học nhất, còn giỏi hơn thầy cô trên trường em.

- Anh không thèm, mấy đứa lớp con gái lớp anh cũng mê lắm.

- Điều đó đương nhiên, anh Hai em No.1.

- Xì..........................

- Hai đứa, ba mẹ gọi vô kìa.

Cậu và Mon giật mình quay lại hướng về người vừa lên tiếng. Là thầy. Hôm nay Trường mặc áo thun và quần jeans, trông handsome và trẻ trung hơn mặc áo sơ-mi cậu gặp trên giảng đường ^^.

- Dạ, tụi em vô đây ạ

Mon nói rồi kéo Phượng vào. Đi qua thầy, cậu không thèm nhìn thầy một cái ( xin đính chính là "không dám" chứ không phải "không thèm" ).

- Nào, Mon và Nấm qua đây ngồi.

Cậu hơi nhăn mặt. Cái nickname "Nấm" bình thường cậu vẫn thích được gọi, nhưng hôm nay thấy sao sao khi mẹ thầy gọi thế. Khó hiểu quá .

- Trường, con ngồi bên cạnh Nấm ấy.

Ôi trời, phen này ngồi ăn không nổi rồi. Sao cô lại sắp xếp kì cục thế hả cô? Cậu than thầm.

. Không khí thật ấm áp. Ai cũng ăn vui vẻ, trừ Phượng. Ngồi cạnh thầy, cậu không tập trung ăn được.

Mẹ Anh thấy cậu cứ ngồi ngậm đầu đũa rồi suy nghĩ cái gì đó mà không ăn nên Mẹ anh gọi cậu :

-Kìa Nấm sao con không ăn đi

- Dạ, từ từ con ăn ạ.hihi (cẬU)

- Trường, gắp thức ăn cho em đi con.

Ặc, làm như cậu con nít không bằng. Cậu định nói không cần thì Trường đã gắp một lát thịt to tướng vào chén nói:

- Ăn nhiều cho mau lớn.

Nó lí nhí nói :

- Cảm ơn.

Được vài phút thì Bố cậu lên tiếng hỏi Anh :

- Trường này, con về đi làm ở đâu vậy?

- Dạ, con đi dạy ạ

- Anh này, chú hỏi anh đi làm ở đâu kia mà. Hi hi, ảnh dạy ở trường Anh Nấm đó. À không, dạy lớp anh Nấm luôn đó.

Nghe Mon nói, cậu suýt rơi đôi đũa xuống đất. Con nhỏ này "không đánh mà khai" .

- Hả?

4 vị phụ huynh tròn mắt ngạc nhiên., Mẹ Anh là người lên tiếng trước :

- À đúng rồi, mẹ quên khuấy mất. ThằngTrường dạy trường nhóc Nấm..., chậc, vậy mà mẹ không để ý. Trường, con dạy lớp Nấm hả?

- Sao cô chú không nghe thằng Nấm kể gì hết vậy? ( Mẹ cậu)

- Hay nhỉ? Trường, con lo dạy bảo em, đừng bắt nạt nó nếu không nó về méc chú Bẩy thì con biết tay ba đó. Nấm, anh Trường có bắt nạt con không, có gì con cứ nói với chú nghe. (Bố Anh)

- Dạ, con dạy lớp Nấm. Con cũng quên em ấy học trường đó, vô lớp dạy con mới biết. Cũng tại ba mẹ với nhỏ Mon không nói. Ba yên tâm, con không dám bắt nạt em đâu. Chú Bẩy và cô Hoa cũng yên tâm ạ.hì hì (Anh lên tiếng khi bị bố dọa, rồi còn bênh nhóc Nấm nữa )

" Đáng ghét, chỉ được cái miệng, không dám bắt nạt mà vậy đó" - Thấy Anh nói vậy cậu ấm ức lắm nhưng không dám nói, cố cười nói:

- Dạ, thầy tốt lắm, dạy dễ hiểu nữa.Thầy không bắt nạt gì con hết, đối xử với con rất tốt. Cô chú yên tâm ạ.^^.

Thấy Anh Phượng nói tốt cho Anh hai vậy, bé Mon không chịu để anh Phượng bị ức hiếp nữa nên định lên tiếng kệ sự tình, nhưng chưa nói hết câu thì :

- Không dám..., ơ ơ...

Cậu quay sang bịt miệng Mon lại, trước khi nó tài lanh nói hết ra....

Thấy có điều gì đó ấp úng ở đây nên mẹ cậu lên tiếng hỏi :

- Có chuyện gì thế?

- Hì, dạ không có gì đâu mẹ. Cậu cười hòa nói để không gì để mọi người không hỏi nữa.

- Uh, được vậy cũng mừng. Chà, Trường bữa nay lên chức "thầy" rồi nhé!

Anh gãi đầu, mỉm cười:

- Mẹ đừng trêu con.

Cậu tức hộc máu, cái kiểu cười kia tthật đáng ghét, nhưng...dễ thương quá. Cậu ghét thầy quá, hành hạ cậu như vậy mà còn...cậu không dám nói là không chú ý bài học, bị bắt đứng lên cả buổi, xấu hổ bao nhiêu. Đã vậy, còn nói tốt cho thầy.

- aaaaaaaaaaaaaaaaa.....!!!!!!!!!!!!!!

Lòng cậu giờ như muốn gào thét lên kể tội thầy. Nhưng, mk cũng có lỗi mà, nói thể nào ba mẹ cũng la tơi bời, và khen thầy cho coi. Thôi, chấp nhận vậy...

.....

Cuối cùng cũng kết thúc bữa ăn, Cậu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp thở xong thì:

- Con xin phép ba mẹ và cô chú về trước ạ !

- Ủa, sao về sớm vậy Mon

- Dạ, tối nay con phải học thêm Hóa nữa cô. 12 khổ thật, trông cho hết năm nay là con tha hồ ăn chơi. Haiza, gần 5 tháng nữa... Mon nói với cái giọng não nề ruột gan, khuôn mặt thì biểu cảm đáng thương vô cùng

- Uhm, vậy thôi con đi học kẻo trễ. Ráng ăn uống mới học được đó.

- Dạ.

Trước khi về, Mon nháy mắt với Phượng :

- em về trước nha, anh Hai, "chăm sóc" công chúa giùm Mon nghe.hihiiiiiiii.báibai

Trước khi đi, Mon còn "kịp" để lại lời nhắn cho Trường, làm cậu ngượng kinh khủng, lòng thầm rủa con bé lanh chanh .

- Hai đứa lâu quá không gặp chắc nhiều chuyện để nói lắm. Trường dẫn em ra ngoài cho tự nhiên đi con.

Nghe mẹ cậu nói, cậu thấy "ớn". cậu và thầy có gì để nói chứ. Nhưng thôi, ra ngoài cho mát vậy, ở trong phòng này cũng chán, nóng nữa. cậu xin phép rồi kéo ghế bước ra. Đằng sau, Anh cũng lục đục bước theo.

Không khí bên ngoài lúc này khác hẳn với sự gnoojt ngạt bên trong bàn ăn. Những cơn gió đầu mùa kéo theo sự xe lạnh của mùa đông làm cho cậu thấy thật dễ chịu không ngừng hít hà sự nhẹ nhàng và mát lạnh của những cơ gió vô tình buột miệng nói mà không biết Anh đứng cạnh cậu từ lúc nào và đang cười.

- hầy. mát quá đi...

- Mát đến vậy hả?

- Á, ở đâu chui ra vậy? Giật cả mình !!!!

- Lúc em đi ra tôi cũng đi theo, tôi tưởng em biết chứ.

- Ai biết đâu, sao không ở trong đó chơi.

- Toàn là người lớn, biết nói chuyện gì chứ. Ra đây thoải mái hơn.

- Thầy cũng là người lớn mà, làm như còn trẻ lắm.

- Tôi cũng là 9X, tôi hơn em có 2, 3 tuổi thôi mà đâu đến nỗi già đâu mà em nói thế.

- Xì....còn không, cứ hơn tuổi em thì là già hết.

- Không dám, tôi già mà sao con gái lớp em mê dữ vậy? Mà không riêng gì lớp em, tôi thấy con gái hầu như đều mê tôi hết.

- Ê, thầy chảnh vừa thôi. Làm như đẹp trai lắm không bằng. Tụi nó chắc ăn trúng thứ gì á, thầy có gì hay ho đâu. Cỡ thầy lớp em đầy (cái này nổ quá, lớp nó chắc không thằng nào được 1/3 thầy ), em là một trong số đó

- Nói đùa với em vậy thôi, em nói đúng, tôi thấy tôi cũng chẳng có gì hay ho. Cũng là thằng con trai bình thường như bao người khác, có khi tệ hơn nữa chứ.

Cậu tròn mắt nghe thầy nói. Híc, sao thầy lại nghĩ mình như vậy chứ? Cậu muốn nói rằng thầy thật hoàn hảo, tuyệt vời, rất rất hay ho ( bó tay chú luôn, lúc thế này lúc thế kia, người gì mà cực kì mâu thuẫn, mà Anh Híp cháu đẹp trai thật chứ bộ.hihi ). Thầy là No., ít nhất là với cậu. Nhưng, có cho vàng cậu cũng không dám nói vậy đâu. Cậu giận bản thân mình nhút nhát, cậu cố nén lòng, mỉm cười nhìn thầy nói

- Nè, em đừng xưng hô với tôi như vậy nữa. Đây đâu phải trường học đâu mà "thầy, em". Cứ tự nhiên đi.

- Tự nhiên rồi quen miệng lên trường cũng xưng hô vậy thì sao? Ủa mà tự nhiên thì xưng hô thế nào?

- Thì "anh, em" như trước. Tôi thấy xưng vậy hợp lí đó.

- Xì, thầy bảo em xưng "anh, em" mà thầy lại xưng "tôi, em" à? Tôi, tôi, nghe xa lạ chết được.

- Ơ ơ, vậy hả, tôi quen xưng "tôi" vậy rồi. Thôi kệ em, thích xưng gì thì xưng.hì

Cậu tức thầy chết được. Chính thầy đề nghị đổi cách xưng hô, giờ lại bảo mặc kệ, đã thế còn cười cái nụ cười chả thấy tổ quốc đâu cả...hừ

- À, còn nữa, sao em nói chuyện cộc lốc vậy hả? Nói chuyện với người lớn phải...

- NÓI ĐỦ CHƯA????????????? THẦY LÀ GÌ MÀ SAO HAY NHẮC NHỞ NGƯỜI KHÁC QUÁ VẬY. TÔI TỐT XẤU THẾ NÀO MẶC TÔI, THẦY ĐỪNG XEN VÀO. TÔI KHÔNG PHẢI LÀ CON NÍT.

Cơn giận dữ của cậu đã lên đến đỉnh điểm, bực thầy ghê gớm. Xem cậu như con nít mà dạy bảo. cậu không muốn bị coi như đứa trẻ, cậu cũng đã 18++ rồi còn gì. Chắc thầy rất sốc, có lẽ thầy không ngờ cậu lại như thế. Còn xưng "tôi" nữa chứ. Cậu ân hận vì hành động vừa nãy của mình, nhưng chuyện đã làm rồi sao thay đổi được. Cậu lầm lũi bỏ vào trong, để mặc thầy còn đứng sững sờ như pho tượng

Bàn ăn bây giờ có thêm 4,5 người đàn ông lạ hoắc, đang nói chuyện say sưa. Cậu bước lại chỗ mẹ cậu và mẹ thầy:

- Mẹ, về chưa? Mai con có bài kiểm tra nữa.

- Suỵt, không thấy ba con với ba anh Trường đang có khách à. Mấy ông đó là bạn cũ, mấy năm rồi không có liên lạc gì

- Híc, vậy tính sao giờ. Con chưa học bài gì hết mẹ ơi (cậu đang nói láo mẹ cậu, mai có kiểm tra thật, nhưng kiểm tra Anh văn là sở trường của cậu mà.cậu chỉ đang trốn thầy thôi ).

- Hay để cô nói thằng Trường đưa con về?- Mẹ thầy nãy giờ mới lên tiếng.

- ơ dạ thôi cô ơi co....

Cậu chưa kịp nói hết câu thì cũng là lúc Anh đang đi lại, Mẹ Anh thấy liền kêu:

- Trường, Trườnggggg... !!

- Gì vậy mẹ?

- Con chở Nấm về nhé. Hai ông già kia gặp lại bạn cũ chắc về muộn lắm. Mà thằng bé phải về học bài, mai nó kiểm tra gì đó nữa.

Trường nhìn qua cậu, cậu giả vờ quay trái quay phải...ngắm cảnh (ặc ặc), coi như không biết Trường đứng đó, cậu nghĩ thầm " phen này thì tiêu thật rồi"

- Con chở được không mà im khô vậy? Giờ con cũng về chứ không lẽ đi đâu?

- À dạ, để con chở về.

- Vậy thì tốt.

- Con chở em đi cẩn thận đó nghe. Đi từ từ thôi đó...

Bây giờ thì cậu đang lẽo đẽo đi đằng sau Anh, muốn khóc cho "thân phận" của mình quá ( đáng lí phải vui vì đi cùng với Prince chứ nhỉ ???). Sao lại khổ thế này chứ, muốn tránh cũng không được. Thôi, mình phải biết "đối mặt" với "số phận" (ghê chưa). Cậu nhủ thầm rồi hùng dũng ngước mặt lên, và mỉm cười. Woa, nó không biết thầy cao chính xác bao nhiêu cm, nhưng chắc tệ gì cũng phải 1m80 hơn gì đó. Cậu cao chính xác 1.68 cm , sao cuộc đời trớ trêu thế chứ. Cậu mong có thêm đến m7, vậy mà sao khó quá. Còn thầy thì chót vót...Đang mãi suy nghĩ cậu đâm sầm vào lưng Anh

- a ui.đau.

Anh thấy cậu kêu dau liền quay lại thì cậu đang nhăn mặt xoa xoa cái chán mình, nhìn cậu lúc này trẻ con lắm, Anh quan sát thấy không lại nghiêm giọng nói :

-sao đi không để ý gì cả

Anh lạnh lùng nói. Cậu tự nhiên thấy buồn, lúc nãy mới vui vẻ được một chút, giờ thì mất hết rồi...

Cả một đoạn đường về nhà Phượng cả 2 cùng im lặng không ai nói với ai câu nào cả.

- Đến nơi rồi.

Cậu Im lặng...

- Tôi/ Em...

Không hẹn mà cả nó và thầy đều cùng lên tiếng. Híc, ngại chết được.

- Em nói trước đi.

- Thầy nói trước đi.

- Em muốn nói gì thì nói đi.

- Thầy nói đi. Chuyện em nói cũng không quan trọng đâu.

- Vậy thì thôi đừng ai nói hết.

Thầy làm nó cụt hứng quá đi thôi. Không biết định nói gì với mình nữa? Tò mò quá. Ghét cái ông thầy này quá ( quá miết ). Chắc mình phải nói trước rồi, híc...

- Được rồi, em nói. Em nói xong thầy nói đó. Em, em, em xin lỗi. Lúc nãy ở nhà hàng em không nên quát thầy như thế. Vậy đó, hết rồi, thầy thấy đó, cũng đâu gì quan trọng đâu. Mà thầy định nói gì với em ?

- Ờ ờ,ờ...

- Sao thầy cứ ờ mãi thế ? Bộ khó nói lắm sao? Vậy thôi đừng nói nữa, hứ (Lam tức giận rồi đó, nó ghét ai cứ lấp lửng như vậy lắm )

- Không không. Tôi, chỉ là tôi muốn xin lỗi em thôi. Lẽ ra tôi không nên nhắc nhở em như thế, em quát lại tôi như thế cũng không có gì to tát (ặc, phải thầy không vậy. Cậu mỉm cười. Hi hi, thầy đúng là dễ thương mà . Ôi ôi, lại suy nghĩ bậy bạ rồi, stop ngay ...

- Thôi, không sao đâu. Em không phải kẻ hẹp hòi, em tha lỗi cho thầy đó (oai chưa???), hi hi.

- OK. Tôi cũng tha lỗi cho em, dù tội em hỗn với người lớn rất nặng. Nếu lần sau còn tái phạm tôi cũng sẽ hẹp hòi không tha thứ đâu...Xong, tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhé.

- Cảm ơn thầy nhiều nhiều.

- No problems, hì , chỉ cần em ngoan ngoãn với tôi là được .

- Em trước giờ ngoan hiền sẵn rồi, thầy không biết hả?

- Không, tôi thấy em bướng bỉnh khó dạy thì có. Hồi nhỏ em dễ thương hơn.

- Xì, thầy nói sai bét cũng nói, với lại em con trai sao dễ thương(dù thầy nói đúng 100%, nhưng nó vẫn phản kháng lại).

- Bộ thầy chỉ lo cho em vì nghĩa vụ thôi hả - Phượng buồn rầu hỏi, nhưng cậu không đợi câu trả lời của Trường, dẫu sao cậu cũng biết thầy trả lời thế nào rồi.

- Bye thầy, em vào đây.

Cậu nói rồi chạy ù vào, không thèm nghe thầy đang gọi với theo;

........................................................................................

Tự Hào Lắm Việt Nam ơi. Việt Nam vào chung kết rồi, vui quá cc ạ. lúc Chú đá rung lưới Philippin mà tui mừng rơi nước mắt. Chú luôn tạo bất ngờ cho 90 triệu người dân Việt Nam. Anh Trường cũng vậy hôm nay Anh làm tốt lắm dù không đá hết 2 hiệp nhưng với em Anh vẫn rất tốt. chúc mừng Chú, chúc mừng Anh, chúc mừng đội tuyển VN. CẢM ƠN CÁC CHIẾN BINH, CẢM ƠN BAN HUẤN LUYỆN, CẢM ƠN ÔNG THẦY NGƯỜI HÀN QUỐC, CẢM ƠN  TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. :)))     YÊU THƯƠNG....

          **Gửi Anh**

 đừng buồn Anh ơi, hình như em thấy nước mắt Anh rơi khi Anh lặng lẽ cúi đầu ra sân thay cho Huy Hùng, khoảnh khắc đó dường như mọi người xung quang em đang vỗ tay hô hào và cổ vũ cho đội tuyển thì lúc đó em lại không thể nào rời mắt khỏi  hình ảnh của Anh, nó làm em phải im nhìn Anh, khoảnh khắc đó thương và lo cho người anh của em lắm. 

Nhưng mà Anh ơi, Việt Nam đã thắng, đã vào chung kết rồi, Anh cũng đã đóng góp 1 phần sức mình cùng với đồng đội để làm nên chiến thắng này, vậy nên hãy tự tin lên Anh, đừng để áp lực đè nặng trong đầu Anh. Dừng bỏ cuộc Anh nhé, còn rất nhiều người tin tưởng Anh, em và họ đang chờ sự trở lại của Anh. Cố gắng lên Anh. Mạnh mẽ lên nhé chàng trai

sân vận động tỉnh tui đó các cậu, đó các cậu thấy tui.hihi



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro