Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 1A

--------------- 7h20 am-------------

- Sao mà tao ghét học Anh văn quá bọn ơi ! hic hic

- Híc, tao lại chúa ghét Thể dục, ghét cái xà, ghét luôn ông thầy !!!!!

- Phượng, mi ghét môn nào nhất, sao im khô vậy?

- Tao ghéttttttt... Giải phẫu sinh lý. Ghét, ghét khủng khiếp.

- Hả ???????????????????????

3,4 cái mồm cùng hét lên. Có lẽ không nghĩ rằng Phượng lại ghét môn này.

- Gì, sao lại ghét. Học môn này thú vị mà.

- Tụi mày không ghét, nhưng tao ghét. Học cả quyển sách dày cộp, tối nào phải ngồi tụng. Hết não tới miệng, hết miệng xuống tim, phổi. Ta loạn lên luôn. Mình học xét nghiệm, đâu nhất thiết phải học kĩ vậy chứ. Hứ.... ( Phượng)

- Xì, nói như mi chắc chết quá. Mai mốt mi đi làm, ai hỏi cái gì về giải phẩu cũng không biết không quê hả? - Toàn nghiêm nghị hỏi.

Cậu bướng bỉnh đáp lại:

- Trời, mình làm xét nghiệm, ai thèm hỏi, mình có phải Bác sĩ hay điều dưỡng đâu chứ.

- Cứ phải là Bác sĩ, điều dưỡng mới biết, còn lại không biết hả. Làm ngành Y mà vậy à? Phượng, mi làm ơn bỏ suy nghĩ đó đi. Tao cũng ghét học bài, nhưng đã chọn ngành này, thì phải lo mà học. Mày không học, tới lúc bị thi lại hay học lại, hối hận không kịp đó. Thú thật, ta đâu ưa gì môn này. Hì. Cố lên mày, đừng có bỏ môn này, quan trọng lắm á, nhân 5 luôn. Lơ tơ mơ không được loại khá giờ. ( TOÀN)

- Biết rồi "má", nói hoài à. ( Phượng)

Thằng Toàn hồi nào cũng thế. Với Toàn, việc học quan trọng lắm. Lúc nào cũng nhắc nhở cậuchuyện học.

- Thôi đừng nói chuyện nữa, vô lớp rồi kìa tụi bây.

Haiza, hôm nay lại có giờ Giải phẫu. Tuần không biết học mấy buổi môn này nữa. Cậi đang ngao ngán, nằm úp mặt xuống bàn thì:

- Ôi trời ơi !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

- OH MY GOD !!!!!!!!!!!!!!

- Đẹp trai quá !

- Kiểu này Lee Min Ho của con Huệ có đối thủ rồi...

Cả lớp náo động còn hơn cái chợ đêm 30. Quái lạ, có chuyện gì vậy không biết? Cậu ngẩng đầu dậy. Và, cũng sửng sốt chẳng kém gì tụi con gái trong lớp.

Một anh chàng cao tầm 1m78, dáng người hơi gầy, mái tóc cắt tỉa đẹp như mấy oppa Hàn Quốc, da trắng, mũi cao, đôi mắt đen híp híp mê hồn. Không gì diễn tả được vẻ đẹp của anh chàng. Một vẻ đẹp hơi hàn xẻng, nhưng cũng rất ... Việt Nam. Nhưng nhìn sao xa cách quá. Lâu lắm rồi cậu mới gặp lại Anh...

Giọng nói lạnh lùng cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu:

- Mấy bạn trật tự lại đi, thấy giáo viên vào lớp không đứng dậy chào mà còn ồn ào nữa à. ( Anh)

Lần này lớp học còn ồn hơn lúc nãy, náo loạn cả lên. Cậu cũng sửng sốt. Thằng Triều lớp trưởng phải đứng dậy, hét:

- Cả lớp yên lặng hết chưa.

Lớp trưởng hét quả có hiệu lực, lớp im phăng phắc. Anh chàng ôn tồn nói:

- Cô Thủy có việc bận, do đó tôi sẽ dạy thế lớp chúng ta hôm nay. Có gì thắc mắc cuối giờ còn thời gian tôi sẽ giải đáp. Bây giờ học thôi, bài hôm nay rất dài, khó nữa. Học đến 9h30, tôi cho giải lao 20' rồi vào học tiếp đến 11h15. Các bạn có hỏi gì không?

- Dạ không.........................(không dám, chắc tụi nó đợi cuối giờ hỏi cung luôn )

- Vậy chúng ta bắt đầu học.

Híc, bài hôm nay sao chán không chịu nổi. Bữa trước học Hệ tiêu hóa còn đỡ, hôm nay học hệ tuần hoàn, cậu nghe tai nọ lọt tai kia. Giọng nói đó khi giảng bài thật ấm, cuốn hút. Nhìn xung quanh, cả lớp chăm chú, không một tiếng động, ai cũng nhìn về một hướng - anh chàng, ấy nhầm, người thầy trên bục giảng. "Không biết tụi nó mê thầy hay mê bài giảng của thầy nữa" - cậu nghĩ thầm.

Cúi mặt nhìn vào quyển sách nhưng đầu óc lại đang hồi tưởng. Có lẽ không ai ngờ "ông" thầy đang giảng bài kia là người quen của cậu. Lâu rồi, chắc cỡ 3,4 năm gì đó, hôm nay cậu mới gặp lại anh.

Ba cậu và ba anh là bạn thân. Từ ngày gia đình Anh chuyển về Hà Nội, 2 bên lại thân hơn. Anh cũng hay qua nhà cậu chơi (dĩ nhiên đi cũng ba mẹ anh). Nhưng, Anh lúc nào cũng lạnh lùng, chỉ chào hỏi mọi người, rồi im lặng. Chẳng bù cho nhỏ em của Anh, cứ tíu tít với cậu suốt. Anh học rất giỏi, ba mẹ nó cứ khen mãi. Học lớp 10 mà thi Olympic Quốc tế môn Hóa, còn được HCB nữa, đã thế lại nói tiếng anh thì chuẩn din luôn. Khiếp thật, cậu có mơ cũng không mơ nổi. Cậu thông minh, nhưng lười cực kì. Đầu óc lúc nào cũng mơ về mấy star bên Hàn, về bài hát hát mới của SuJu, Shinee..., về bộ phim mới của anh Yoochun, anh chàng Dương lạnh lùng với nụ cười tỏa nắng... và về đủ thứ, nói chung không phải việc học ^^. Tối tối 10h cậu đã "tíu tít" với ban Giường và mấy bạn thú bông iu iu rồi. Với cậu, có lẽ việc học không quan trọng cho lắm.

nhớ hồi trước cậu đến nhà Anh hồi hè 8 chuẩn bị lên lớp 9, lúc ấy Anh cũng chuẩn bị 12, là hè nhưng do năm cuối cấp 3 nên vùi đầu vào học chuẩn bị cho kì thi HSG quốc gia và kì thi ĐH. Sau khi ăn tối xong là Anh ngồi học mãi. Cậu ở lại ngủ với bé Mon, thằng Hiển. 3 anh em ngồi xem phim đến tận 12h ( hè mà lị) vẫn không thấy buồn ngủ. Cậu khát nước và hơi đói, chạy xuống mở tủ lạnh lấy 1 cốc nước chanh mẹ Mon đã pha lúc nãy cho Anh và 1 cốc sữa cho mình. Đi ngang qua phòng Anh, cậu lén nhìn vào. Anh vẫn còn thức, đang cặm cụi bấm bấm tính tính, tập trung cực kì. Cậu thấy phục quá, chưa bao giờ nó như vậy. Cậu cứ đứng...ngắm Anh say sưa, quên cả khát . Chợt:

- Làm gì đứng mãi ngoài đó vậy ?

Cậu giật mình, xém rớt 2 cốc xuống đất, ấp úng trả lời:

- À, à, em, em...

- Em gì, sao ấp úng thế.

- À, em, em thấy Anh học bài khuya nên đem cho Anh ly nước chanh, uống cho khỏe ^^

Vừa nói Cậu vừa bước vào, đặt cốc nước chanh lên bàn, cười với Anh 1 cái. Oa, cũng may cậu nghĩ ra lý do này. Đã bảo nó thông minh lắm mà!!!! Hì, vậy là đã nói chuyện được với Anh rồi, cậu vui sướng cười thầm. cậu nghĩ sắp được Anh...khen nữa kia. Cậu ngắm nghía căn phòng. Con trai gì đâu ngăn nắp, sạch sẽ, chẳng bù cho cậu. Nhìn lên giá sách mà cậu phát ngợp. Sách, từ điển, tiểu thuyết..., cậu nghĩ còn nhiều hơn cả hiệu sách ấy chứ. Không biết có đọc hết không nhỉ?

Anh "e hèm", nói giọng lạnh tanh không cảm xúc:

- Anh bị dị ứng nước chanh. Không uống được.

- Trời !

Cậu buột miệng, chanh mà không uống được thì chắc mất nửa cuộc đời rồi. Không hiểu sao, cậu bực bội nói:

- Chanh cũng bị dị ứng hả, Anh lạ ghê he. Không uống được thì trả đây.

Cậu vừa nói vừa lấy cái côc tu một hơi, lầm bầm:

- Hừ, đã mang cho uống, không cảm ơn còn nói nữa.

Anh đột nhiên mỉm cười, làm cậu quên cả bực ( đúng là thấy trai đẹp là quên hết ), tỉnh bơ nói:

- Em lẩm bẩm gì nãy giờ Anh nghe hết rồi đó. Anh đâu biểu mang vô đâu, Em tự nguyện mà.

Nói rồi Anh với tay lấy cốc sữa của cậu tu một hơi hết sạch, rồi cả cậu cốc

- Ừ, em tự nguyện đấy, nhưng Anh cũng cảm ơn 1 câu chứ. Có mất mát gì đâu, đã vậy còn uống sữa của em nữa.hừ..., đáng ghét.

Cậu đã trở lại là cậu rồi. Cậu không dễ bị "mỹ nam kế" thế đâu. Nói xong, cậu vùng vằng bỏ qua phòng coi phim tiếp với Mon và Thanh...

Năm đó cậu đỗ vào cấp 3 trường chuyên, Anh đỗ thủ khoa ĐH Y Hà Nội. Nhà Anh làm liên hoan to lắm, Cậu cũng được góp mặt. Cậu ước ngày nào đó cũng được như thế. 3 năm nữa thôi. Hihi.

- Công chúa ơi, anh Hai đi rồi. Từ nay ở nhà có mình em, chán chết. Công chúa nhớ qua chơi với em đó.

- Uh, biết rồi, Anh rủ luôn thằng Hiển qua nữa.

- Vâng,Hihi.

Con bé nhỏ hơn cậu hai tuổi,nhưng nghịch như con trai nhưng bù lại thì tốt bụng và , tuy quen nhau không lâu Mon lại là con gái nhưng 3 đứa lại rất thân, có chuyện gì cũng kể nhau nghe. Nhiều lúc nó thắc mắc con bé dễ thương thế này mà lại có ông anh máu lạnh thế sao chịu nổi. Cậu nói y "bà cụ non":

- Anh em nhìn vậy chứ tốt lắm, ảnh rất thương em, em thích gì ảnh đều chiều cả. Em thương anh Hai lắm. Ảnh đi rồi không ai bày em học, không ai mua kem em ăn nữa. Híc....

Mới nói mà Mon khóc rồi. Đúng là nó thương anh nó thật. Chắc anh ta đối với người lạ thì lạnh lùng, nhưng em gái thì phải đối xử khác. Hèn gì họ nói anh trai thường thương em gái.Cậu chợt ước mình có một ông anh, chứ không phải thằng em quậy như quỷ sứ bây giờ.

Anh đi rồi, không thường xuyên đến nhà Cậu như trước, cậu cảm giác trống vắng, thiếu thiếu. Đến nhà Anh chơi, căn phòng ấy giờ bỏ trống. Cậu bước vào. Dù không có Anh nhưng phòng vẫn gọn gàng, sạch sẽ. Cậu phát hiện ra mình nhớ Anh! Ôi, Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy chứ? lắc đầu, cố xua ý nghĩ "điên khùng" vừa thoáng qua trong đầu. Nhìn qua bàn học Anh, Phượng thấy trên bàn có mấy bức ảnh. Tò mò, Cậu cầm lên. Có hai bức. Một bức Anh đang cười, bức kia là khuôn mặt anh lạnh đầy cuốn hút. Cậu ngắm, pic nào cũng đẹp cả. Dù muốn dù không, Cậu phải thừa nhận anh rất đẹp trai. Chắc cũng ngang ngửa hoặc hơn Jang Dong Gun (thời đó ), Lee Min Ho, Hero...(thời nay ) nhưng mỗi tội các Anh ấy không mắt híp như Anh. Một bức ảnh rơi xuống. Phượng nhặt lên, và chợt thấy còn một pic nữa. Do lúc nãy không để ý, Cậu đặt hai pic của Anh sát vào, kẹp một pic ở giữa. Là một cô gái ! Có lẽ là bạn gái anh ấy. Chị ấy có mái tóc dài gần ngang lưng, buộc cao, mặc chiếc váy trắng, đang mỉm cười. Nó thở dài. Anh đã có bạn gái rồi. Mà cũng đúng, Anh ấy toàn diện vậy, chưa có bạn gái mới lạ. Suy nghĩ một lúc, Phượng lén lấy pic Anh cười bỏ vào cặp. Rồi lặng lẽ đóng cửa phòng...

Dù học ở Hà Nội, nhưng trường cũng cách nhà mấy chục cây, lịch học cũng kín tuần nên Anh ở lại ktx cuả trường, 1-2 tháng Anh về ăn cơm với gia đình 1 lần rồi hôm sau đi luôn, mà mỗi lần về Anh chỉ qua chào hỏi ba mẹ Phượng một chút rồi xin phép về. Nghe nhỏ Mon nói Anh đi họp lớp, đi chơi, rồi vùi đầu trong phòng học. Học, học, lúc nào trong đầu Anh ấy cũng biết học thôi.

Mới đó mà Anh đi học năm 3 rồi. Tết năm ấy, Anh chở Mon qua nhà cậu. Ngôi nói chuyện một lúc, Anh nhìn Cậu, nháy mắt:

- Sao em không lớn lên xíu nào vậy. Ăn nhiều cho mau lớn chứ, nhìn Mon mà học tập nghe.

Cậu phồng má:

- Mặc kệ em !!!

Anh lại cười, sao hôm nay anh cười nhiều vậy không biết. Còn Mon nữa, hôm nay nó lại im khô, chẳng cười nói như mọi khi.

- Sao hôm nay Anh cười nhiều vậy ? Còn Mon nữa, em "hiền" làm Anh sợ đó, Hihi.

- Cười để có người cười lại, chứ ít bữa không có ai để cười.

Cậu chưa hiểu lời Anh nói thì Mon òa lên khóc:

- Anh Hai sắp đi Pháp du học rồi chị ơi !!!

Cậu sững. Đi Pháp à? Cậu thấy mắt mình cay cay. Mà thôi, sao lại khóc chứ. Anh đi chứ có phải ai đi mà cậu buồn.

- Anh đi học chứ phải đi chơi đâu mà Mon khóc.

- Anh đi bao lâu vậy?

- Không biết nữa, chắc 3,4 năm gì đó. Nhanh thôi.

- 3,4 năm mà anh coi như không vậy hả?

Cậu hét lên. Tiếng cậu hét làm Mon cũng nín khóc. Cậu chẳng hiểu mình nữa, cậu không muốn Anh đi. Anh đi HN, dẫu sao cũng ở Việt Nam, nó có thể gặp Anh. Còn, Anh đi Pháp thì...Dù Anh và Cậu ít nói chuyện, Anh cũng không quan tâm CẬU, quan trọng là anh chẳng là gì của cậu cả. Vậy mà...cậu thích Anh rồi sao? 17 tuổi, Cậu cũng có thể thích một ai chứ. Tụi trong lớp cũng thích nhau đầy rẫy. Nhưng, cậu thích một anh chàng siêu hot-boy, hơn nó 3 tuổi. Anh ấy làm sao có thể để ý đến thằng nhóc như cậu được, cậu lại là con trai nữa. Trong khoảnh khắc, nhiều suy nghĩ dồn dập ùa đến, không kìm nén được, cậu khóc. Cảm giác vị mặn chát, cậu hoảng hốt, bỏ chạy lên phòng, để mặc hai anh em đang bàng hoàng nhìn theo cậu.

Giờ cậu mới biết vì sao lúc nào Anh cũng học, học. Anh cố kiếm học bổng toàn phần tại trường ĐH danh tiếng trên thế giới. Chuyện Anh đi du học ở Pháp gây xôn xao. Bởi trường ĐH đó chuyên đào tạo những người giỏi nhất, và quan trọng là Anh quá trẻ.
- anh, sao hôm đó anh như thế?

- Hả, ờ, anh cũng không biết. Có lẽ anh thấy anh em quá hờ hững, nhìn em khóc như mưa vậy mà không an ủi gì. Còn nói nhanh thôi nữa.

- Hi hi.

- Sao cười?

- Vậy mà em tưởng...

- Tưởng gì?

- Anh thích anh Hai.

- Tưởng tượng quá nhóc ( không, em không tưởng tượng đâu, em giỏi quá), anh là con trai, anh mà thích anh em gì. Chết, vậy anh em có nghĩ giống em không?

- trai với trai thì có sao đâu anh. Anh Hai em biết gì chứ, anh đừng lo, mà anh không thích thì thôi, sợ gì. À, anh có mua quà gì tặng anh Hai không?

- Quà gì, mua làm chi ?

- Chán anhchưa, anh Hai đi không biết bao giờ về, mua cái gì cho ảnh còn nhớ về quê nhà chứ, không khéo qua đó mê luôn mấy cô tóc vàng mũi xanh thì khổ.

- Nói y bà già, nếu thế em sướng chứ khổ gì. Có chị dâu là người nước ngoài còn chê.

Mặc dù nói với Mon vậy, nhưng trong đầu Phượng thoáng qua hình ảnh cô gái trong tấm hình. Sao chưa bao giờ nghe Mon kể nhỉ?...

Mặc dù miệng nói không mua quà, nhưng hôm ra chợ đêm chơi, thấy một shop bán đồ lưu niệm, Phượng chạy ào vào. Một hồi lâu, cậu quyết định mua tặng Anh...một cặp tượng, hình người con 2 cậu bé chipi 1 cao 1 thấp đang cười còn mặc áo cờ đỏ nữa, đằng sau có hai thỏi nam châm. Cậu cũng mua cho mình cặp màu xanh lá cây. Cậu mua tượng vì không biết nên mua gì, với lại nếu nhìn vào thấy áo cờ đỏ sao vàng thì sẽ nhớ quê ngay. Cậu tự khen mình thông minh ^^.
Ngày Anh ra sân bay, Cậu không tiễn, lấy lí do đi học, vì cậu sợ mình sẽ khóc, không khéo bị nghi ngờ. Món quà đó nó gửi Mon, nhờ đưa hộ cho Anh, kèm theo tấm thiệp: "Anh đi giữ gìn sức khỏe, luôn nhớ về mọi người nhé ( nói vậy chứ không biết anh có nhớ không, anh "máu lạnh" vậy mà). Em không định mua quà cho Anh đâu, tại Mon nó ép em quá nên mới mua. Nhớ kiếm về cho em, Thanh và cả Mon một chị dâu tóc vàng đó".

Những lời lẽ trong đó hầu như trái ngược với suy nghĩ của Phượng. Phượng không muốn Anh quên ai cả, muốn mua quà cho Anh chứ không phải Mon ép buộc, và không muốn Anh mang về một cô gái tóc vàng nào...

Ngước lên bầu trời, nhìn cho đến khi chiếc máy bay khuất trong mây, Cậu bật khóc, khóc như chưa hề được khóc. Anh đã đi, xa cậu thật rồi. Không biết đến bao giờ cậu mới có thể được gặp lại Anh...Và khi trở về, anh có còn nhớ đến cậu không?......

------------------------------------------------------
^^^ cho mình xin ý kiến vơí ạ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro