Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30. Trường



"Sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu.
Anh cũng không biết nữa, khi nào Anh yêu em

Trường 

Tôi đã đánh mất em thật sự rồi. Yêu một người mà không biết rằng mình yêu người đó, để người đó xa rời mình, từng chút, từng chút một, đến khi xa thật xa mới biết được người đó quan trọng như thế nào...

Sự trở về đột ngột của Giang làm tôi bất ngờ, nhưng, trong lòng tôi, Giang đã không còn chiếm vị trí quan trọng nữa. Buổi café trưa hôm ấy, tôi nhận ra tôi và cô ấy đã kết thúc thật sự, tình cảm của tôi đã thay đổi. Nhưng thay đổi vì ai thì tôi lại không biết. Giang khóc, xin lỗi tôi vì ngày ấy đã bỏ tôi mà đi. Giờ đây, cô ấy muốn níu kéo, cô ấy tin chúng tôi sẽ lại yêu nhau như trước. Tôi khẽ lắc đầu, gỡ tay cô ấy khỏi tay tôi và về trước...Trong đầu tôi lúc ấy chỉ một suy nghĩ đơn giản. Đó là Phượng đã về nhà chưa?

Tối, tôi định nhắn tin hỏi thăm Phượng thì thằng bạn học Đại học gọi rủ tôi mai đi ăn sáng với nó. Lâu quá không gặp nên tôi đồng ý. Vậy là sáng mai lại không chở Phượng đi học được, không biết cậu ấy có buồn không nhỉ?

(Hôm đó Phượng lại chắc chắn rằng Anh đi với Giang)

Chiều hôm sau, lúc tôi chuẩn bị ra về thì Giang đến tìm. Cô ấy hỏi tôi đã thật sự hết yêu cô ấy rồi sao? Tôi gật đầu, tôi nói rằng tình yêu của tôi và cô ấy chấm dứt kể từ lúc cô ấy quyết định ra đi. Tôi kể cho cô ấy nghe cảm giác của tôi thế nào những ngày sau đó. Tôi không giận cô ấy, cũng không trách. Tôi biết, với Giang việc thực hiện được ước mơ, hoài bão của mình có lẽ là điều quan trọng nhất. Tôi chỉ tiếc cho tình yêu của tôi...Nhưng, khi tình yêu đã hết, thì hãy chia tay, cô ấy lại khóc, ngày xưa, tôi luôn bị nước mắt của cô ấy làm xiêu lòng, nhưng bây giờ, tôi chỉ xiêu lòng với cậu bé ấy thôi thì phải...

Giang nhìn tôi tuyệt vọng, nói:

- Anh hãy ôm và hôn em lần cuối, được không? Sau hôm nay, em sẽ gặp anh với tư cách là một người bạn tốt...

Tôi hiểu cô ấy muốn làm một phép thử. Tôi sẵn sàng, ôm cô ấy, tôi không có cảm giác gì, tôi cảm nhận vai cô ấy run lên. Đặt một nụ hôn lên tóc cô ấy, tôi thấy nhẹ nhõm làm sao! Tôi khẽ cười, thực sự tôi đã không còn yêu cô ấy. Vẫn ôm Giang, tôi thì thầm:

- Anh hiểu mục đích của em khi đề nghị anh làm thế này...Anh xin lỗi, nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn mà thôi.

- Em hiểu, em đã sai khi bỏ anh mà đi...Bây giờ, em đang bị trừng phạt.

...

Mối quan hệ của tôi và Phượng bây giờ rất tồi tệ. Cậu ấy đề nghị tôi đừng chở cậu ấy đi học nữa. Mỗi lần thấy tôi trong trường, cậu ấy lại tránh mặt. Tôi phát điên vì điều đó. Tôi đã làm gì sai ư? Hay vì tôi không chở cậu ấy đi học vài bữa mà cậu ấy như thế? Không, cậu ấy tuy trẻ con, nhưng không giận dỗi vì chuyện nhỏ nhặt ấy được. Rốt cục là vì sao chứ? Ơ, nhưng tại sao tôi lại bận tâm đến Phượng nhiều thế chứ? Quên đi, tôi không nên nghĩ ngợi nhiều đến Phượng, không có Phượng, chẳng phải tôi sẽ đỡ phiền phức, sẽ có nhiều thời gian cho bản thân hơn sao? Phải vui lên! Nhưng, tại sao khi nghĩ đến những ngày không có cậu ấy ở bên, tôi lại khó chịu thế này?

Sức chịu đựng của tôi cũng có giới hạn, càng bảo mình không nên bận tâm đến Phượng, tôi lại càng suy nghĩ về cậu ấy nhiều hơn. Nhìn thấy poster Kungfu Panda, tôi chợt nhớ đến lời hứa của tôi. Tôi hứa với Phượng sẽ dẫn cậu ấy đi xem phim này. Tôi không thể thất hứa. Chúng tôi không nói chuyện với nhau cũng lâu rồi, nhân dịp này coi như "làm hòa" luôn. Tôi gọi điện cho Phượng nhưng cậu ấy lại không bắt máy, có chuyện gì vậy nhỉ? Tôi chạy sang nhà tìm thì không có ai ở nhà. Thất vọng! Điện thoại đổ chuông, nghĩ là Phượng gọi, tôi mừng rỡ, nhưng không, là Giang, cô ấy rủ tôi đi xem phim, rồi ăn tối. Hôm nay là ngày cuối cùng Giang ở Hà Nội, chuẩn bị hồ sơ học Thạc sĩ ở Nhật...

Phim rất hay, nhưng tôi không tập trung xem. Đầu óc tôi chỉ nghĩ đến PhưỢng. Vì sao vậy? Tôi cảm giác tôi còn thua đứa con nít. Trẻ con nó khóc khi nó bị cướp mất món đồ chơi nó thích, nó buồn khi phải xa mẹ, nó vui khi được tặng cây kẹo mút, được đi công viên...Còn tôi, từ lúc nào tôi đã không còn hiểu được suy nghĩ, tình cảm của bản thân - điều mà trước nay tôi vẫn tự hào...?

Tôi nằm trong phòng, nhớ lại những lời Phượng nói lúc sáng. Tôi đã bỏ hết lý trí đi tìm cậu hỏi cho ra lẽ. Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là sự hời hợt, bất cần. Trước nay mỗi lần nói chuyện, cậu ấy luôn nhìn thẳng vào mắt tôi, vậy mà bây giờ...Những câu tôi hỏi, cậu ấy đều trả lời như bị gượng ép. Phượng tỏ vẻ không muốn nói chuyện với tôi. Cậu ấy bảo hôm qua đi xem phim với Lâm. Mỗi lần nghe Phượng nhắc đến Lâm, tôi lại bực bội, khó chịu vô cùng."Lâm chỉ như một người anh của em thôi" - Phượng đã từng nói với tôi như vậy, nhưng tôi thấy hình như không phải. Anh em kiểu gì mà lại đi chơi với nhau suốt thế kia chứ? Lại còn hay gọi điện nữa! Cái gì thế này, tôi đang ghen ư? Không, không thể có chuyện đó được...

- Anh Hai! :tôi giật mình, con nhóc em này lúc nào cũng vào phòng mà không gõ cửa.

- Gì thế?

- Anh biết chuyện gì chưa?

- Gì?

- Anh Phượng và anh Lâm là một cặp.

"Bịch", quyển sách trên tay tôi rơi xuống sàn nhà. Tôi cảm giác như trời đất chao đảo.

- Ai nói với em vậy?

Mon nhún vai: - Anh Nấm.

- Chính Phượng nói à?

- Uhm, anh ấy vừa nói cho em. Anh sốc... - mon còn chưa kịp nói hết câu đã bị chặn bởi câu hỏi của Anh

- Lâu chưa?

- Cái gì lâu?

- Họ là một cặp bao lâu rồi?

- Chắc cũng ba tuần rồi... Anh Hai, em đã nói với anh...

- Em ra ngoài đi.

- Anh Hai!

- EM CÓ NGHE ANH NÓI KHÔNG?

Nó có vẻ sợ trước thái độ của tôi, vì hầu như chưa bao giờ tôi to tiếng với nó như bây giờ. Nó nhìn tôi, lắc đầu rồi bỏ đi.

Tôi nhặt quyển sách, và ngồi thừ ra. Khi nghe Mon nói Phượng và Lâm là một cặp, tôi hụt hẫng, và đau. Cảm giác này là yêu ư? Ngày Giang bỏ tôi lại, tôi cũng đau, nhưng sao lần này, có cái gì đó đang giày vò tôi. Bây giờ tôi mới biết là tôi đã yêu cậu nhóc đó. Muộn màng! Bây giờ đã quá trễ để tôi có thể nói yêu cậu ấy. Phượng đã xa tôi mãi mãi. Suốt buổi tối, tôi cứ lẩm bẩm "Phượng và Lâm là một cặp"...Bây giờ, trông tôi thê thảm còn hơn một thằng điên.

Chiều thứ 7, tôi thấy Lâm chở Phượng vào quán KFC ở Cầu giấy. Tôi thẫn thờ nhìn theo. Họ đã là một đôi, tôi không có quyền chen ngang vào tình cảm ấy. Tôi chỉ được phép dõi theo em từ xa thế này thôi...

Tôi vào bar, uống như một thằng nghiện rượu. Uống say, có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn...Những ngày sau, ngày nào tôi cũng đến đây, uống cho đến khi say bí tỉ, Dũng- thằng em kết nghĩa làm phục vụ ở bar sẽ đưa tôi về. Ba mẹ trách móc có, hỏi han có, phiền muộn có, nhưng tôi chỉ lặng thinh. Ba mẹ không biết vì sao tôi trở nên sa sút như thế. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại đau khổ vì Phượng nhiều đến thế. Có thể Mon hiểu vì sao tôi ra nông nỗi này, nhưng nó không nói lời nào nữa, chỉ buồn bã nhìn tôi. Nó biết rằng với tôi, sự yên lặng lúc này là điều duy nhất tôi cần...Nhưng rồi nó không thể tiếp tục im lặng như không hay biết gì. Hôm Phượng đưa tôi về trong tình trạng say xỉn, lúc tôi tỉnh dậy, nó hét ầm lên, tôi đã phải nói nó dừng lại, nếu không tôi không biết tôi sẽ làm gì nó. Nó nói nhiều lắm, nhưng tôi chỉ nhớ nó bảo tôi là thằng nhát gan, không biết sống thật với tình cảm của mình...Phải, tôi là tên nhát gan, nhưng tôi không muốn bị Mon nói rằng không sống thật với tình cảm của mình. Tôi có nên làm một điều gì đó chăng?

Phượng đến, bất ngờ như cơn gió, em khuấy động, làm đảo lộn cuộc sống của tôi, rồi âm thầm rời bỏ tôi, cũng đột ngột như khi em đến. Tôi sẽ sống cuộc sống đáng buồn tẻ này đến khi nào nhỉ? Em có thể trả lời cho tôi được không Phượng?

Cùng chia sẻ niềm vui Việt Nam chiến thắng đi các bạn. Tự hào lắm 2 tiếng Việt Nam

Chúc mừng sinh nhật muộn nhà Vua

Chúc chú Nấm sinh nhật vui vẻ.
Ngày này năm trước có một chàng mắt Híp bày ra trò con bò là bước 1:ước
                             bước 2: thổi nến
                        .    bước 3: ngửi bánh
                              bước 4: cắt bánh

[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]

                                                     mon_21_1_2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro