Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

23



- Thầy, một lần cuối cùng thôi. Thầy...

Trong khi cậu năn nỉ hết nước hết cái Anh khuôn mặt ẫn lạnh tanh

- Tôi nói không là không. Em đừng nhiều lời vô ích.

Hiển ra mở cdoorng và dẫn vào một vị khách..........

- Ồ, hôm nay sao đông vui thế này?  anh Trường cũng ở đây sao.hì chào  anh nhé

Trường bất ngờ nhìn vị khách mới vào, nhưng rồi cũng mỉm cười:





- Lâm à, em đến chơi hả?

- Dạ, lâu quá em không gặp Phượng, em thấy nhớ nên đến

Vừa nói Lâm vừa nhìn Phượng cười. Cậu trêu:

- Ghê quá, mới gặp cách đây 3 ngày mà anh nói cứ như 3 tháng chưa gặp ấy.

Không hiểu sao nhìn cậu và Lâm nói chuyện cười đùa với nhau, Anh thấy khó chịu trong lòng:

- Em không lo thực hành tiếp đi, còn đứng đó nói chuyện, mai mốt thi coi chừng bị 0.

Lâm thắc mắc:

- Ủa, em đang học gì hả Phượng?

Cậu chỉ vô đống "đồ nghề":

- Em đang thực hành lấy máu. Trên trường thì không ai chịu cho em lấy máu, về nhà cũng vậy, híc.

- Này, em nói cho đúng sự thật nhé, ai vừa bị em hại suýt chết hả?

- À à, em quên. Nhưng thầy cho em làm có một tí, em chưa rút ra kinh nghiệm gì nhiều, năn nỉ thầy cho làm lần nữa, thầy cũng không cho. Híc.

- Hai nguy hiểm quá, ai dám chứ. Cho Hiển 500000 Hiển cũng không cho Hai đụng vô.

Lâm bật cười, xoa đầu Hiển nói:


- 500.000 mà Hiển cũng không cho Hai đụng vào à? Ghê thật. Vậy thì anh phải thử xem để biết Phượng "nguy hiểm" đến mức nào .

Dứt lời, Lâm kéo tay áo lên, ngồi xuống ghế trước con mắt ngạc nhiên của mọi người:

- Nào, chờ gì nữa. Làm đi. Anh muốn biết em "nguy hiểm" thế nào mà tất cả đều sợ hãi.

- Anh Lâm...

- Anh gan dạ lắm, không có gì làm anh sợ được đâu. Anh rất muốn thử.

Phượng cảm động lắm, Lâm luôn luôn đối xử tốt, luôn luôn làm cậu vui vẻ. Còn cậu, chưa bao giờ làm được gì cho Lâm. Cả lời tỏ tình của anh, cậu cũng để lơ lửng trên đầu, nhưng anh Lâm không thúc ép, mà cứ luôn quan tâm, chờ đợi cậu. Cậu nợ Lâm quá nhiểu rồi ...Hôm nay, cậu không nghĩ rằng Lâm sẵn sàng làm bệnh nhên cho cậu nữa...

thấy cậu cứ đứng nhìn mình trân trân Lâm lên tiếng

- Đừng nghĩ ngợi nữa, làm nhanh đi, anh nôn nóng quá rồi, hi hi.

- Anh Lâm giỏi quá! Em có chết cũng không dám đâu.

- Đừng nói vậy làm anh Hai em nhụt chí chứ, ai cũng có thể mà, anh tin tưởng 100% Hai em sẽ làm tốt. Quan trọng chúng ta có dám hay không thôi. Phượng nhỉ?

Lâm lại cười, nhìn nụ cười ấy, cậu như được tiếp thêm can đảm. cậu gật đầu:

- Uhm, anh nói đúng, ai cũng có thể. Em chuẩn bị dụng cụ đây, anh chờ em tí nhé.

Lần này do rút kinh nghiệm lần trước làm với thầy, nên cậu trông có vẻ thành thục, pờ rồ hơn . Giai đoạn đưa cây kim vào với cậu là khó khăn nhất (). Cậu tự nhủ nếu lấy được máu của Lâm rồi không được mừng rỡ quá mà quên...rút kim. tập trung tối đa,.máu đã bắt đầu chảy vào bơm tiêm rồi, cậu muốn nhảy cẫng lên nhưng cố kiềm chế. Lấy được hơn 1 cc, rút kim ra, dùng bông băng đắp lên vết kim. Cậu mỉm cười sung sướng:

- Em làm xong rồi. Anh thấy đau không?

- Không đau tẹo nào, em giỏi lắm. (Dối lòng quá a Lâm ạ)

Lâm vừa nói vừa cười, nhưng nếu để ý, sẽ thấy nụ cười của Lâm...héo như lá úa .

- Cả nhà thấy chưa? Chỉ có anh Lâm là tin con thôi, anh ấy nói không đau nữa kìa.

- Hai giỏi thật, hi hi. Đúng là Hiển không nên coi thường.

Cậu vui sướng quay sang...ôm chầm lấy Lâm.

- Em cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm. Nhờ anh mà em thấy tự tin hơn rất nhiều.

Lâm đứng hình trước cái ôm của Phượng, nhưng trong lòng hân hoan, hạnh phúc.

- Thôi thả anh ra đi, anh sắp chết ngộp rồi .

Cậu bây giờ mới cảm thấy hơi xấu hổ vì hành động quá khích của mình, bẽn lẽn:

- Xin lỗi, tại em vui quá.

- Cô chú cảm ơn con nghe Lâm. Còn Nấm, con vui đến nỗi quên Trường luôn kìa, công của Trường cũng không nhỏ đâu , cảm ơn Trường đi con.

Nghe mẹ nói, cậu mới giật mình, nãy giờ cậu quên bén thầy, tệ thật. Quay sang cậu định nói lời cảm ơn, nhưng khi nhìn thấy tay Anh thì:

- Ôi, tay thầy bị cái gì thế này?

Mọi người nghe cậu hét cũng xúm xít lại hỏi han. Anh khẽ cười gượng gạo:

- Dạ không có gì đâu. Chắc do Phượng để trật van nên thế thôi, mọi người đừng lo. sưng có chút xíu thôi mà. (hồi xưa các cụ bảo mất tí máu là sáu triệu ba đấy...hừ)

- Vậy mà chút xíu hả, đưa em xem...

Nhưng khi cậu vừa khẽ động vào tay Anh, Anh đã thô bạo hất tay cậu ra, lạnh lùng nói:

- Không cần, tôi tự lo được.

Hụt hẫng, cảm giác đau nhói trong lồng ngực trước thái độ của Anh. Tại sao lại xử sự với cậu như thế? Cậu muốn quan tâm cũng không được sao?   (Chú còn hỏi nữa à.do aiiiiiiii.híc)

- Dạ thưa cô chú con xin phép về trước.

- Sao về sớm vậy con? Tay con có hề gì không, cô lo quá.

- Chuyện vặt thôi cô ơi, trật van thôi ấy mà. Mai trường có hội thảo nên con phải về chuẩn bị.

- Uhm, vậy con về. Cô chú cảm ơn con nhiều nhé.

- Không có gì đâu cô. Anh về nghe hai nhóc.

- Dạ tạm biệt anh Trường .

- Anh gọi Hiển là nhóc còn được, em lớn rồi anh cũng xem là nhóc.

- Nhỏ hơn anh thì đều là nhóc tuốt. Ở lại chơi vui vẻ, bye nhé...

- Ok, bye anh.

Cậu thẫn thờ nhìn theo Anh, đến cả chào cậu về cũng khó khăn vậy sao? Thầy không hề chào cậu, ngay việc liếc nhìn cậu bâng quơ cũng không. Là sao chứ? Hay vì cậu quên chưa cảm ơn nên thầy giận? Không, thầy đâu nhỏ nhen, ích kỉ như thế...Thực ra vì lý do gì? Cậu đau lòng quá...

Trường bực bội dắt xe ra về, Anh cũng không biết vì sao lại cư xử với cậu như thế. Nhớ lại lúc đẩy tay Phượng ra, Anh thấy đau lòng. Nhưng...vì sao chứ?... Anh cảm thấy khó chịu khi thấy Phượng ôm Lâm, thân thiết với Lâm. Lúc Phượng ôm Lâm, máu trong người Anh như sôi lên, muốn chạy lại xô hai người ra... Còn cảm ơn rối rít nữa chứ, hừ, còn Anh thì vứt đi đâu? Anh cũng đã giúp đỡ không ít, càng nghĩ càng tức. Bực chịu không nổi, vì cậu ta mà tay mình bị thương thế này, đau chết được, còn cậu ta chẳng thèm bận tâm nhiều...Cái quái gì thế này? Tại sao mình phải nổi giận nhỉ? Trường liên tục lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ của mình về Phượng...Nhưng, càng cố không nghĩ thì hình ảnh Phượng lại xuất hiện nhiều hơn..

Tối đó, Trường phải thức đến tận 2h sáng để chuẩn bị cho hội thảo ngày mai. Anh thầm trách bản thân tại sao lại dại dột đến nhà cậu, để làm "vật thí nghiệm" bất đắc dĩ, để phải thức đến giờ này.... Lên giường với biết bao suy nghĩ (về cậu ^^), Anh trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Cứ nhớ lại chuyện cậu và Lâm, Anh lại giận sôi người...Kết quả là đêm ấy. Anh chỉ ngủ vỏn vẹn chưa đầy 2 tiếng đồng hồ ...

- Ẹc, sao trông thầy y chang gấu trúc vậy?

-....

- Bộ tối qua thầy không ngủ hả?

- Tối qua mấy giờ Lâm về?

- Tại sao em hỏi đằng, thầy nói nẻo vậy?...Thầy về được 30 phút, anh ấy cũng về luôn. Mà thầy có nghe em hỏi không?

- Vì đến nhà em làm tốn biết bao thời gian quý báu, nên tôi phải thức cả đêm để bù lại (xạo quá ).

- Trời, híc, vậy là do em à? Nhưng thầy làm gì phải thức chứ?

- Em đi học mà sao không biết gì vậy hả? Trường mình tổ chức hội thảo giữa các trường Y trên cả nước. Cứ 2 năm tổ chức 1 lần. Năm nay trường mình "đăng cai".

- À, vậy hả, em đâu chú ý. Nhiệm vụ của em là đi học, còn mấy cái đó em không quan tâm làm gì cho mệt. Hội thảo gì đó mấy ngày thầy.

- 4.

- Lâu dữ nhỉ? À, tay thầy hết đau chưa, đưa em xem với.

- Hừ, em còn quan tâm tới tôi sao?

- Thầy nói gì kì vậy, thầy, ..., uhm, thầy cũng như người thân của em thôi, sao không quan tâm. Với lại, cũng do em nữa mà...Trời, sao còn bầm tím ghê vậy nè?

- Nhìn không khéo người ta tưởng tôi bị chó dại cắn ... Công nhận em "ghê gớm" thật.

- Trêu em nữa sao?...Làm sao cho hết sưng hả thầy?

- Bị tí ti vậy mà em làm như to tát lắm...Mai mốt hết thôi...Lần sau em chú ý đừng để trật van đó, may tôi là người "chịu trận", nếu mà là người khác, cả đời họ không dám đến gặp em nữa.

- Uhm, biết rồi...Híc, có khi do da thầy nhạy cảm quá, em làm anh Lâm có hề gì đâu.

Lâm, Lâmm, lúc nào cũng Lâm. Anh bực bội kinh khủng khi nghe cậu nhắc đến Lâm, nhưng cố kiềm chế lại, trừng mắt quát cậu:

- Da tôi nhạy cảm à? Do em hậu đậu không có kĩ năng thì có, còn đổ thừa cho tôi nữa.

- Ơ ơ, em xin lỗi vì trách oan thầy. Là do em thiếu kĩ năng, lần sau sẽ cố gắng...Thầy đừng giận nữa nhé. Sao dạo này thầy hay cáu gắt với em vậy chứ? Híc...

Nghe giọng Anh, biết thầy nó đang bực bội, nên cậu biết điều "dĩ hòa vi quý", nếu không không biết ông thầy của cậu sẽ làm những chuyện gì ...

- Tôi cáu gắt khi nào chứ, chắc do áp lực công việc nên xì-trét thôi.

- Hi, bây giờ thì em đã hiểu

- Nói vậy ý gì đó?

- Có gì đâu, thôi thầy lo lái xe đi...

Đến trường, cậu mới để ý đến tấm băng-rôn treo trên cổng " Chào mừng các quý vị đại biểu về tham dự buổi hội thảo Y học .....". Tấm băng-rôn này người ta treo 2 ngày rồi, nhưng cậu không quan tâm nên không thèm đọc, nếu Anh không nói về buổi hội thảo chắc cậu cũng không biết. Hội thảo cả nước có khác, cậu nhìn xung quanh thấy xe ô tô nhiều quá trời.

Kitsssssssssss....., Trường dừng xe đột ngột, cậu ngã dúi về phía trước, xém té. bực bội nhảy xuống xe, vừa mở miệng định trách Anh, thì cậu bắt gặp ánh mắt Anh. Ánh mắt vừa xen lẫn bất ngờ, ngạc nhiên, tức tối, và...có cả yêu thương. Cậu nín lặng chăm chú nhìn ánh mắt ấy, dõi theo hướng nhìn của mắt Anh, cậu.......cũng sửng sốt. Đã hơn 5 năm trôi qua, kiểu tóc, cách ăn mặc...có thay đổi ít nhiều, nhưng đôi mắt, nụ cười ấy..., vẫn rất đặc biệt, vẫn để lại trong con người ta những ấn tượng sâu sắc. Phượng bàng hoàng....là........


___________________________

:( :(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro