Chương 9
- "Thay vì tiếp tục ép họ làm việc chung ngay lập tức, chúng ta sẽ để họ làm việc riêng nhưng vẫn có sự liên kết. Ví dụ, mình chia công việc ra cho mỗi người, nhưng mỗi phần đều có một yếu tố mà chỉ khi cả hai hợp tác mới hoàn thiện được."
- "Mỗi người một phần công việc... nhưng vẫn cần phải có sự phối hợp. Hmmm, nghe có vẻ hợp lý." Han bắt đầu gật gù.
Seungmin tiếp tục giải thích.
- "Cụ thể hơn, vào buổi ghi hình thứ 2 ngày mai chúng ta có thể chia một phần công việc sáng tạo chung cho họ, chẳng hạn như mỗi người vẽ một phần trong bức tranh, nhưng để hoàn thành toàn bộ tác phẩm, họ sẽ phải cùng nhau thống nhất về màu sắc, phong cách và những yếu tố quan trọng khác. Cách này sẽ khiến họ không thể trốn tránh nhau, nhưng cũng không bị ép phải làm chung ngay lập tức."
- "Ồ, thế thì hay đấy," Han bật cười. "Vì họ không thể làm xong mà không phối hợp, nhưng lại không bị bắt buộc phải làm chung một lúc."
Seungmin gật đầu.
- "Đúng vậy. Và trong quá trình này, chúng ta cần tạo ra những tình huống để họ phải trò chuyện với nhau. Không phải là đối mặt trực tiếp để làm việc, nhưng phải tạo ra những tình huống mà họ buộc phải giao tiếp."
Han ngẫm nghĩ một chút.
- "Tôi hiểu rồi, kiểu như tạo một không gian mà họ không thể tránh được nhau nhưng cũng không ép buộc họ. Từ từ, từng chút một."
Seungmin mỉm cười hài lòng.
- "Đúng. Chúng ta sẽ làm mọi thứ dần dần, để họ có thể học cách phối hợp lại với nhau mà không cảm thấy bị áp lực. Cứ để tình huống tự phát triển, tự khắc họ sẽ thấy sự cần thiết của việc làm việc cùng nhau."
Han vỗ tay phấn khích.
- "Seungmin, cậu thật là cao tay. Tôi rất thích ý tưởng này!"
Seungmin chỉ cười nhẹ, nhưng trong lòng cũng cảm thấy tự hào vì đã nghĩ ra một kế hoạch khả thi hơn, không phải là một sự ép buộc mà là một quá trình tự nhiên.
- "Nhưng... làm sao để Hyunjin và Felix không nhận ra chúng ta cố ý châm ngòi?"
Seungmin nhếch môi, đôi mắt lóe lên sự tinh quái thường thấy.
- "Đơn giản thôi. Chúng ta cần một người thứ ba."
- "Người thứ ba ?" Han nhướn mày, tò mò.
Seungmin ngồi thẳng dậy, đặt bút xuống vẽ một vòng tròn nhỏ giữa hai cái tên "Hyunjin" và "Felix".
- "Người thứ ba này sẽ là 'chất xúc tác'. Một người không nằm trong mâu thuẫn của họ, nhưng có thể kéo cả hai cùng tham gia một hoạt động chung mà không ai nghi ngờ. Và dĩ nhiên, người đó không ai khác ngoài Chan hyung."
Han nhíu mày.
- "Chan hyung? Nhưng hyung ấy có vẻ như đã bỏ cuộc sau lần đầu tiên họ cãi nhau to trong lúc vẽ bức tranh mà."
Seungmin lắc đầu.
- "Hyung ấy không hề bỏ cuộc, chỉ là hyung đang chờ một cơ hội tốt hơn thôi. Hãy thử nghĩ mà xem, Chan hyung có quyền điều phối mọi việc trong nhóm. Nếu hyung ấy lên tiếng, cả Hyunjin và Felix đều sẽ khó mà từ chối."
Ngày hôm sau
Seungmin và Han đứng từ xa quan sát buổi ghi hình, lòng đầy hy vọng vào kế hoạch của mình. Buổi làm việc diễn ra suôn sẻ, Hyunjin và Felix đều nhận được nhiệm vụ riêng biệt, nhưng cả hai dần cảm nhận được sự thiếu vắng trong công việc của mình. Họ cần nhau, nhưng không ai muốn là người đầu tiên bước tới.
Seungmin quan sát, ánh mắt đầy toan tính. Lúc này, Han nhìn vào màn hình, trong khi miệng vẫn thầm lẩm bẩm về sự phát triển của kế hoạch.
-"Cậu nghĩ hyung sẽ sẵn sàng tham gia không?" Han hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi công việc của Hyunjin và Felix.
Seungmin nhún vai, không trả lời ngay mà chỉ mỉm cười một cách bí ẩn.
Ngay khi buổi ghi hình chuẩn bị kết thúc, Chan xuất hiện. Anh bước vào phòng với thái độ thoải mái, tay xách một túi cà phê, nở một nụ cười hiền lành. Cả Hyunjin và Felix đều ngước lên nhìn, đều biết rằng sự xuất hiện của Chan chẳng bao giờ là vô tình.
Chan liếc qua bức tranh đang dở dang. Một cái nhíu mày nhẹ, rồi anh khẽ nói:
- "Hmm, có vẻ như bức tranh này cần thêm một chút sự phối hợp nhỉ?"
Hyunjin và Felix nhìn nhau, không nói gì, nhưng rõ ràng có sự căng thẳng giữa họ. Mặc dù cả hai đều hiểu rằng để hoàn thành tác phẩm, họ cần nhau, nhưng cái tôi quá lớn khiến họ vẫn không thể bước qua vách ngăn trong lòng.
- "Chúng ta thử làm việc với nhau đi," Chan nói, giọng ấm áp nhưng không thiếu sự quyết đoán. "Hôm nay anh sẽ cùng các em thực hiện một phần trong dự án này. Cứ coi anh như người dẫn dắt."
Hyunjin và Felix đều không thể từ chối Chan. Dù là trong một không khí nặng nề, họ vẫn không thể nói lời từ chối với người trưởng nhóm. Chan, với sức mạnh của sự tôn trọng mà cả hai dành cho anh, đã buộc họ phải tham gia mà không cần phải trực tiếp yêu cầu.
Khi Chan ngồi xuống, anh bắt đầu đưa ra những gợi ý cho cả hai, từ việc thay đổi màu sắc đến cách phối hợp các chi tiết. Sự linh hoạt của Chan đã giúp Hyunjin và Felix bắt đầu nhìn nhận lại công việc. Mặc dù vẫn có một chút e dè, nhưng nhờ vào sự uyển chuyển trong cách tiếp cận của Chan, cả hai không cảm thấy bị ép buộc.
Thế nhưng, khi Chan bắt đầu mỉm cười và đặt câu hỏi có phần "bẫy" vào cuộc trò chuyện, sự căng thẳng lại không thể nào tránh khỏi.
- "Hyunjin, Felix, sao không thử kết hợp màu sắc của các em lại với nhau nhỉ? Anh nghĩ màu vàng của Felix và màu xanh của Hyunjin sẽ làm bức tranh này thú vị hơn đấy," Chan nói, giả vờ như không có ý gì, nhưng giọng nói của anh vẫn đầy sự thách thức.
Felix nhướn mày, nhìn vào Hyunjin.
- "Chuyện này có vẻ... khó nhỉ?" Felix lên tiếng, nhưng cũng không quên liếc mắt về phía Chan, như muốn kiểm tra xem anh có đang đùa không.
Hyunjin cũng không kém, vặn vẹo người một chút trước khi cất lời:
- "Màu vàng ư? Chắc chắn không thể kết hợp với xanh lá đâu. Felix, em có định làm tôi 'chói mắt' không?"
Felix quay lại nhìn Hyunjin, một nụ cười nhếch môi lóe lên.
- "Tôi nghĩ màu vàng sẽ hợp với tất cả, nhưng nếu anh không thích thì... tôi có thể thay đổi."
Chan nhìn thấy cơ hội đến và quyết định "đổ thêm dầu vào lửa".
- "Thế thì sao không thử... Felix, em có thể thử thay màu vàng bằng đỏ không? Và Hyunjin, thử thêm chút vàng vào phần của mình đi, sẽ tạo ra "sự đối lập thú vị.""
Hyunjin và Felix đồng loạt nhìn nhau, mặt đỏ bừng. Đây rõ ràng là một mưu mẹo tinh vi từ Chan, nhưng cả hai đều không thể từ chối anh. Mặc dù đã rất muốn phản đối, nhưng chẳng ai muốn là người không phối hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro