Chương 7
Felix nhìn vào mắt Hyunjin,đã quá lâu rồi, Felix phải chịu đựng cái sự thờ ơ của anh, cái thái độ vô cảm mà Hyunjin luôn thể hiện.
- "Anh chỉ toàn theo ý mình" .Felix nói giọng đầy giận dữ."Lúc nào anh cũng cố làm mình trông ngầu ,nếu giỏi vậy sao không tự cầm cọ lên mà làm đi!"
Hyunjin đứng dậy, đối mặt với Felix, anh không hề né tránh, mà ngược lại, càng tiến lại gần hơn .
- "Có lẽ tôi nên làm thế," Hyunjin đáp, giọng điệu sắc lạnh . "Vì rõ ràng em chẳng làm gì ra hồn. Cái cách em vẽ cũng chỉ là làm cho có. Chẳng ai ngạc nhiên nếu bức tranh này trông như một trò đùa."
- "Anh thật..quá đáng, ai mới là người đã phớt lờ mọi thứ chứ ? " Felix siết chặt nắm tay, giọng em nghẹn lại.
- "Em nghĩ tôi không cố gắng sao?Em nghĩ ngồi đây với em là điều dễ dàng đối với tôi à?". Hyunjin tiếp tục, giọng anh trầm thấp nhưng đầy tức giận."bây giờ em muốn gì, hả?Cãi nhau trước mặt tất cả mọi người?Hay muốn đổ lỗi cho tôi vì cái thái độ trẻ con của em!?"
Felix cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, từng lời của Hyunjin như ngọn lửa bén vào cơn giận đang bùng cháy trong lòng em . Nhưng thay vì bùng nổ, cảm xúc của Felix lại hóa thành một nỗi uất nghẹn, khó chịu đến mức không thể thở nổi. Đôi mắt em bắt đầu mờ đi, ánh lên những giọt nước mắt mà em cố gắng kìm nén. Không thể để mình yếu đuối trước mặt Hyunjin , nhưng làm sao em có thể ngừng lại khi sự tổn thương là quá lớn ?
Khi những từ cuối cùng của Hyunjin vừa dứt mọi thứ đã quá sức chịu đựng. Đến khi Felix khẽ vặn người, chuẩn bị bỏ đi, một bàn tay mạnh mẽ đã kịp giữ em lại.
- "Dừng lại!" Bang Chan lên tiếng, giọng anh chắc nịch nhưng đầy lo lắng. Anh đã đứng từ phía sau, theo dõi suốt quá trình căng thẳng , và giờ là lúc không thể im lặng thêm .
Trong thâm tâm, Bang Chan đã hy vọng cuộc cãi vã này có thể giúp hai đứa em giải toả những cảm xúc đang dồn nén. Họ đã im lặng quá lâu rồi. Có lẽ mọi thứ đang vỡ tung ra.
- " Đủ rồi hai đứa có biết mình đang làm gì không?
Đây không phải là cách giải quyết bất kỳ chuyện gì. Anh không muốn thấy hai đứa tổn thương vì những lời nói vô nghĩa."
Felix cúi đầu, đôi vai em khẽ run. Hyunjin đứng yên, đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt anh không còn vẻ sắc lạnh như trước.
Bang Chan buông một tiếng thở dài, nới lỏng tay và nhìn cả hai, giọng anh dịu xuống.
- "Anh biết mọi thứ không dễ dàng.Nhưng chúng ta là một đội. Nếu hai đứa không thể hợp tác, thì tất cả những gì chúng ta đã cố gắng sẽ sụp đổ. Bức tranh này không chỉ là một tác phẩm. Nó là công sức của cả nhóm, là sự gắn kết của chúng ta. Giờ hãy ngồi xuống và làm lại."
Hyunjin cúi mặt, không nói một lời. Nhưng từ ánh mắt và thái độ của anh, Bang Chan có thể cảm nhận rõ ràng: sự bất mãn vẫn đang âm ỉ. Dù Felix đã đứng yên, không còn định bỏ đi nữa, nhưng không khí giữa cả hai vẫn nặng nề đến mức không ai dám cất lời.
Bang Chan thở dài, liếc nhìn xung quanh căn phòng, nơi mọi người khác đang cố gắng làm việc trong sự im lặng đầy ngại ngùng. Đội ngũ sản xuất chương trình cũng đã bắt đầu cảm thấy bối rối khi thấy tình hình này kéo dài.
Cuối cùng, Bang Chan cất giọng, phá tan bầu không khí ngột ngạt:
- "Hyunjin, Felix, nếu hai đứa không thể làm việc cùng nhau ngay lúc này, anh nghĩ chúng ta cần một phương án khác."
Felix ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe. Em muốn nói điều gì đó nhưng lại cắn môi, giữ im lặng. Hyunjin thì vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng đôi tay siết chặt cho thấy anh đang đấu tranh với cảm xúc của mình.
- "Hyunjin, em có muốn tiếp tục không?" Bang Chan hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết.
Hyunjin liếc sang Felix, ánh mắt lướt qua nhanh như thể không muốn nhìn lâu hơn. Cuối cùng, anh lắc đầu chậm rãi.
- "Không. Em không thể làm việc với Felix ngay bây giờ."
Câu trả lời đó khiến Felix khẽ giật mình, nhưng em chỉ im lặng, gật đầu nhẹ, như để đồng ý rằng việc tiếp tục lúc này là bất khả thi. Bang Chan mím môi, rồi quay sang nhìn một thành viên khác trong nhóm.
- "Seungmin, em có thể thay Felix giúp anh không?"
Seungmin ngẩng lên từ góc phòng, đôi mắt ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng gật đầu.
- "Được ạ. Em sẽ làm hết sức."
Bang Chan quay lại phía Felix, đặt một tay lên vai em , giọng anh dịu dàng hơn:
- "Felix, anh không muốn ép buộc bất kỳ ai. Nhưng anh hy vọng em hiểu rằng đây chỉ là một tình huống tạm thời. Cảm xúc có thể lắng xuống, và sau đó, chúng ta sẽ có cơ hội để giải quyết mọi thứ một cách đúng đắn."
Felix gật đầu, mặc dù trong lòng vẫn còn cảm giác bị tổn thương. Em lùi lại vài bước, để nhường chỗ cho Seungmin tiến lên. Bang Chan quay sang Hyunjin, ánh mắt anh đầy nghiêm nghị:
- "Hyunjin, anh không muốn nghe thêm bất kỳ lời đổ lỗi nào nữa. Seungmin sẽ hỗ trợ em hoàn thành bức tranh, nhưng điều đó không có nghĩa là em được quyền quên đi trách nhiệm của mình trong chuyện này. Hãy nhớ rằng chúng ta là một đội."
Hyunjin không đáp, nhưng đôi môi mím chặt và ánh mắt thoáng dao động cho thấy anh đã nhận ra lời nhắc nhở ấy. Anh cúi đầu, tập trung vào bức tranh trước mặt khi Seungmin bắt đầu chuẩn bị.
Bang Chan đứng thẳng dậy, quay lưng bước đi, nhưng trong lòng anh không khỏi cảm thấy trĩu nặng. Anh biết rằng tình cảm giữa Hyunjin và Felix không thể dễ dàng hàn gắn, nhưng anh cũng tin rằng, chỉ cần thời gian và sự kiên nhẫn, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Cuộc quay tiếp tục, dù không còn Hyunjin và Felix làm việc cùng nhau, nhưng không khí giữa các thành viên khác dường như nhẹ nhõm hơn. Seungmin, với sự điềm tĩnh và khéo léo của mình, nhanh chóng hòa hợp với Hyunjin để hoàn thành bức tranh mà cả nhóm đã bắt đầu. Còn Felix, dù không nói thêm gì, vẫn đứng từ xa, ánh mắt nhìn về phía bức tranh ấy với một nỗi buồn sâu kín.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro