Chương 25
Stray Kids vừa hoàn thành lịch trình dày đặc và được công ty thưởng cho một chuyến du lịch ngắn ngày ở vùng ngoại ô để nghỉ ngơi. Cả nhóm đều hào hứng trước khung cảnh thiên nhiên xanh mát với núi rừng và một con suối trong lành chảy ngang khu nghỉ dưỡng.
- "Đây đúng là chỗ hoàn hảo để thư giãn!" Han reo lên, vừa thả lưng xuống chiếc ghế dài trên hiên.
Các thành viên nhanh chóng bàn bạc kế hoạch cho ngày hôm sau. BangChan, như thường lệ, nhận nhiệm vụ lên lịch trình:
- "Buổi sáng, mọi người sẽ đi bộ đường dài trong rừng. Cảnh ở đó đẹp lắm. Đến chiều, chúng ta có thể bơi ở suối hoặc làm tiệc nướng."
- "Nghe tuyệt đấy!" Felix hớn hở. Em đã háo hức cho chuyến đi này từ khi nghe tin, vì nó giống như một cơ hội để cả nhóm nghỉ ngơi và gắn kết hơn sau những ngày bận rộn.
Chuyến đi bộ sáng hôm sau
Đường rừng xanh mướt, gió thổi nhẹ làm lay động tán lá. Các thành viên vừa đi vừa trò chuyện rôm rả. Felix bước cạnh Hyunjin, em cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi thứ giữa hai người đã trở lại bình thường.
Tuy nhiên, con đường đi dần trở nên khó khăn hơn khi cả nhóm rẽ vào một lối nhỏ để đến điểm ngắm cảnh. Cây cối dày đặc hơn, và có những ngã rẽ không được đánh dấu rõ ràng.
- "Này, mọi người đi sát nhau kẻo lạc đấy," Lee Know cảnh báo.
Nhưng trong lúc Felix mải mê chụp ảnh những bông hoa dại ven đường, em không nhận ra mình đang tụt lại phía sau. Khi em ngẩng lên, không thấy các thành viên đâu nữa.
- "Hyunjin!" Felix gọi lớn, hơi hoảng hốt.
Không lâu sau, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía xa:
- "Felix, em ở đâu?"
Hyunjin xuất hiện từ sau lùm cây, thở phào nhẹ nhõm khi thấy em .
- "Em đi đâu thế? Đã bảo là đừng rời khỏi nhóm mà," Hyunjin nhíu mày, nhưng giọng nói chứa đầy sự lo lắng hơn là trách móc.
Felix gãi đầu, cười ngượng:
- "Em chỉ dừng lại chút thôi. Không ngờ mọi người đi nhanh vậy."
Hyunjin nhìn quanh, rồi thở dài:
- "Thôi, giờ thì cả hai chúng ta đều lạc rồi. Đi thôi, anh sẽ tìm đường quay lại."
Trời càng lúc càng nắng, Felix và Hyunjin tiếp tục bước đi trong rừng, nhưng vẫn chưa tìm thấy nhóm. Felix bắt đầu cảm thấy mệt. Hyunjin để ý thấy điều đó, anh dừng lại và chìa chai nước ra:
- "Uống đi. Chúng ta nghỉ một chút rồi tìm tiếp."
Felix ngồi xuống một tảng đá gần đó, đôi mắt dán vào bóng cây đổ dài trên mặt đất. Sau một lúc im lặng, em bất chợt nói:
- "Hyunjin này... nếu hôm nay không tìm được đường thì sao?"
Hyunjin bật cười, ngồi xuống cạnh em :
- "Thì chắc chúng ta sẽ cắm trại ở đây. Em giỏi làm bánh mà, chắc em cũng nướng được vài con cá, đúng không?"
Felix bật cười trước câu nói của Hyunjin, nhưng rồi lại cảm thấy một chút lo lắng khi nhìn xung quanh. Cả khu rừng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc và những tiếng động nhẹ từ động vật rừng. Bầu không khí có gì đó kỳ lạ khiến Felix cảm thấy không thoải mái.
- "Anh nói vậy mà em không nghĩ là dễ đâu nhé. Không có cá ở đây đâu mà nướng."
Hyunjin nhìn Felix, khuôn mặt vẫn tỏ ra thoải mái dù không che giấu sự lo lắng. Anh đứng dậy và đưa tay về phía Felix, kéo em đứng lên.
- "Được rồi, nhưng không tìm được cá thì chúng ta sẽ dùng bánh vậy. Em là đầu bếp chính, nên nhớ đấy!"
Felix cười nhẹ, cảm nhận sự ấm áp từ những lời nói của Hyunjin, nhưng rồi bỗng nhiên một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm tâm trí em . Felix giật mình khi nhìn về phía rừng, nơi bóng cây đổ dài, khuất sau một làn sương mờ mờ.
- "Anh... anh có cảm thấy gì không?"
Hyunjin ngừng lại, nghiêng đầu, ánh mắt trở nên cảnh giác.
- "Cảm thấy gì? Em nói rõ đi."
Felix nhìn về phía trước, nơi một bóng người mờ ảo đứng giữa những cây cổ thụ. Cái bóng ấy cao lớn, mặc một bộ đồ trắng, nhưng khuôn mặt lại không thể nhìn rõ. Cảm giác lạnh lẽo bỗng bao trùm lên cả hai. Felix cảm thấy nhịp tim mình đập mạnh hơn, và một cảm giác sợ hãi nhẹ nhàng lan tỏa trong lòng.
- "Có... có ai đó đằng kia."
Hyunjin nhìn theo hướng Felix chỉ, nhưng chỉ thấy không gian rừng vắng lặng, không có ai cả. Anh chau mày, vẻ mặt không thể hiện sự lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút bối rối.
- "Em chắc không phải đang mệt mỏi quá rồi chứ?"
Felix lắc đầu, nhưng cảm giác lạ lẫm vẫn không buông tha . Em vẫn có thể thấy bóng người đó, đứng im lìm giữa những tán cây. Felix hít sâu một hơi và quyết định tiến lại gần.
- "Chúng ta đi xem thử đi."
Hyunjin không muốn Felix đi một mình, nhưng em ấy đã bước đi quá nhanh. Anh đành đi theo, lòng đầy nghi ngờ.
Khi cả hai tiến gần, bóng người ấy dần hiện rõ. Tuy nhiên, ngay khi họ sắp chạm vào, bóng người ấy đột nhiên biến mất, như thể tan vào không khí. Felix dừng lại, ngỡ ngàng.
- "Anh... anh thấy không? Cái bóng đó vừa biến mất."
Hyunjin nhìn xung quanh, nhưng chẳng có dấu hiệu gì của một ai khác. Trái tim Felix đập thình thịch, cảm thấy như có một luồng gió lạnh lướt qua mình.
- "Chắc là do ánh sáng thôi, em đừng lo quá."
Felix nhìn vào đôi mắt của Hyunjin, hy vọng tìm thấy sự chắc chắn, bởi cảm giác lạc lối trong rừng lúc này không chỉ là sự mất phương hướng, mà còn là một điều gì đó kỳ lạ không thể giải thích.
Felix bắt đầu cảm thấy sợ. Nhưng trước khi em kịp nói gì, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau lưng họ. Felix quay lại, nhưng chẳng thấy ai. Chỉ có gió thổi qua, tạo thành những tiếng xào xạc trong rừng vắng.
- "Hyunjin, anh nghe thấy không?"
Hyunjin quay lại, mắt anh sắc bén như thể đang tìm kiếm một dấu vết, nhưng rồi anh thở dài, như thể nhận ra rằng họ đã bị hoang mang.
- "Không có gì đâu, em chỉ tưởng tượng thôi."
Felix gật đầu, nhưng trong lòng vẫn đầy bất an. Cả hai tiếp tục đi, không nói gì thêm, nhưng mọi thứ xung quanh dường như đã thay đổi. Cảm giác ấy vẫn đeo bám họ, như một cái gì đó không thể lý giải, làm cho không gian trở nên đặc biệt nặng nề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro