Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23






Hyunjin ngồi đối diện , lặng lẽ gắp thức ăn từ đĩa của  mình sang đĩa của Felix . Mỗi miếng thức ăn được gắp một cách cẩn thận, trông anh như đang chăm chút cho người bạn nhỏ ngồi đối diện, chứ không phải là một hành động vội vàng. Anh cầm thìa lên, múc một ít cháo rồi đưa về phía em .



- "Ăn đi. Đừng để bụng đói ." Giọng Hyunjin nhẹ nhàng, đó là một lời dỗ dành hơn là một yêu cầu.



-  Felix khẽ lắc đầu, cảm giác xấu hổ và ngượng ngùng dâng tràn trong lòng. "Em không đói..."



- Hyunjin không đáp lại ngay, chỉ mỉm cười nhẹ, ánh mắt anh chăm chú nhìn Felix. "Felix, anh đã dậy từ sáng sớm để nấu cháo cho em. Ít nhất thì em cũng phải nếm thử xem nó có tệ không chứ."



Felix liếc nhìn Hyunjin một cách đầy cảnh giác, nhưng ánh mắt chân thành của anh như một luồng nhiệt xuyên qua lớp phòng thủ trong lòng em làm em chẳng thể từ chối. Felix miễn cưỡng mở miệng, để Hyunjin đút thìa cháo đầu tiên.



- "Thấy sao?" Hyunjin nghiêng đầu hỏi, ánh mắt sáng lên như một đứa trẻ đang mong nhận được lời khen.


   -  Felix khẽ nhíu mày. "Hơi nhạt... Nhưng cũng không tệ."


   -   Hyunjin bật cười, tiếng cười vang lên thật nhẹ nhàng. "Thế thì để anh cho thêm chút gì đó ngọt ngào hơn."



Anh đứng dậy, bước tới tủ lạnh và lấy ra một hũ mật ong. Felix ngơ ngác nhìn, không hiểu Hyunjin định làm gì. Nhưng trước khi em kịp phản ứng, Hyunjin đã trở lại với một nụ cười tinh nghịch trên môi.



Anh cẩn thận nhỏ vài giọt mật ong vào bát cháo, rồi khuấy nhẹ. Lần này, Hyunjin không đợi Felix mở miệng mà đưa thìa cháo về phía em với một ánh mắt đầy ấm áp.


- "Nào, thử lại lần nữa. Anh đảm bảo em sẽ thích."


Felix lưỡng lự, nhưng trước sự kiên nhẫn của Hyunjin, em lại mở miệng, để anh đút cho mình một thìa nữa. Vị ngọt của mật ong hòa quyện với cháo, lan tỏa trong miệng em.


-  "Ngọt thật..." Felix lẩm bẩm, ánh mắt thoáng lên chút bất ngờ.



- "Anh bảo mà." Hyunjin đặt thìa xuống, chống tay lên bàn, nghiêng người sát hơn về phía Felix, khoảng cách giữa hai người gần như chỉ còn vài phân. "Nhưng nếu em muốn thứ gì đó ngọt hơn, thì..."



  - " ... thật sự không cần đâu," Felix nói, giọng ngập ngừng,nhìn trông không khác gì một chú mèo con bị dồn vào chân tường, còn Hyunjin thì rõ ràng đang cố gắng ra vẻ "ngầu" nhưng lại chẳng thể che giấu được sự ngại ngùng của mình.


   - "Chỉ là... anh muốn em ăn ngon thôi." Ánh mắt anh sáng lên rồi bất ngờ đưa tay ra, chạm nhẹ vào khóe môi Felix. Anh nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng hơn nhưng vẫn không giấu được sự tinh quái.



   -    "Em ăn dính mật ong đây này," Hyunjin nói khẽ, ngón tay anh chạm vào môi Felix trong một thoáng. Rồi như chẳng hề để tâm đến sự bối rối của em, anh đưa ngón tay lên môi mình, nếm thử. "Ngọt thật."



  - ?????



Han ngồi ở bên cạnh, suýt phun nước uống ra ngoài
. Không biết nên vui hay sợ nữa khi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trên:


    -    "Hai đứa tụi mày đang đóng phim gì vậy? Tao ngồi đây mà còn thấy ngượng giùm luôn ấy," Han lên tiếng, phá tan bầu không khí mà tưởng chừng chỉ có hai người .



Hyunjin và Felix đồng loạt quay đầu về phía Han, vẻ mặt Felix như vừa bị bắt quả tang. Em đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống bát cháo, còn Hyunjin thì lại cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khóe môi cứ nhếch lên đầy đắc ý.



    -   "Phim gì chứ?" Hyunjin hỏi, giả vờ ngây thơ, dù ánh mắt anh đầy vẻ khiêu khích. "Tụi tao chỉ đang ăn sáng thôi mà. Han, mày nghĩ nhiều quá rồi đấy."


Han khoanh tay, nhướng mày nhìn Hyunjin.

    -   "Nghĩ nhiều cái quái gì? Tao ngồi ngay đây, mắt tao không có bị mù đâu. Bộ mày tưởng tao không thấy cái màn "ngọt thật" của mày à?"


  -  Hyunjin chỉ nhún vai, vẫn không chịu thừa nhận. "Ờ thì... tao chỉ muốn Felix ăn uống đầy đủ thôi. Chăm sóc bạn bè là chuyện bình thường mà."



Han nhìn Felix, người đang ngồi cúi gằm với vẻ mặt đỏ như quả cà chua, rồi lại nhìn Hyunjin, người rõ ràng đang thích thú vì đã khiến Felix bối rối.

    -  "Bạn bè cái kiểu gì mà nắm tay nắm chân, đút ăn rồi còn lau miệng hộ?"


Felix vội vàng lên tiếng, giọng lắp bắp:


    -    "Không phải như vậy đâu, Han! Hyunjin chỉ là... chỉ là..." Em cố tìm lời để giải thích, nhưng càng nói lại càng khiến tình huống thêm mờ ám. Cuối cùng, Felix đành im lặng, để mặc Hyunjin đối phó với Han.


Hyunjin lại mỉm cười tinh nghịch, dựa người ra sau ghế với vẻ tự mãn.


    -    "Mày ghen tị hả, Han? Tao hiểu mà, không phải ai cũng được Felix cho ngồi gần thế này đâu."


Han suýt nghẹn vì câu nói đó, vội chộp lấy ly nước để uống cho đỡ sốc. Nhưng Hyunjin vẫn chưa chịu dừng lại, anh thản nhiên nói tiếp:


    -  "Hay là mày muốn tao đút cháo cho mày luôn? Để tao lấy thêm mật ong nhé?"


Câu nói của Hyunjin như giọt nước làm tràn ly. Han đặt mạnh ly nước xuống bàn, trừng mắt nhìn Hyunjin.


    -   "Hyunjin, tao nói thật, mày mà còn tiếp tục cái trò này là tao bỏ luôn bữa sáng đấy! Tao chịu hết nổi rồi!"


Hyunjin bật cười lớn, còn Felix thì càng cúi thấp hơn, như muốn chui xuống gầm bàn trốn luôn. Han lắc đầu ngao ngán .



    -    "Tao không hiểu nổi hai đứa tụi mày. Đừng có mà diễn mấy cái cảnh 'cơm chó' này trước mặt tao nữa, được không? Tao chưa ăn sáng mà đã no luôn rồi đây này."



Felix lén liếc nhìn Han, cảm thấy vừa buồn cười vừa tội lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro