Chương 18
Felix đứng bất động trước cửa phòng ăn, trái tim đập loạn nhịp, như thể IN vừa vô tình kích hoạt một quả bom cảm xúc trong em. Nhận thấy sự căng thẳng của Felix, Han lập tức đặt tay lên vai em, bóp nhẹ để trấn an.
- "Này, bình tĩnh nào, mày không cần lo đâu. Tao ở đây mà," Han nói, giọng anh nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi. "Đi thôi, mọi người đang đợi ăn sáng đấy."
Felix khẽ gật đầu, miễn cưỡng bước vào phòng ăn, đi sát bên Han như thể cậu là một tấm lá chắn vững chắc.
Cảnh tượng bên trong khiến Felix không khỏi cảm thấy khó thở: IN đang trò chuyện vui vẻ với Hyunjin, cả hai trông như đang bàn luận điều gì đó. Ánh sáng buổi sáng chiếu qua cửa sổ, tạo một cảm giác ấm áp cho căn phòng, nhưng đối với Felix, nó chỉ càng làm rõ khoảng cách giữa em và Hyunjin.
Khi Felix bước vào, Hyunjin lập tức nhận ra sự hiện diện của em. Ánh mắt anh dao động, tay cầm đũa chợt khựng lại. Anh lặng lẽ đặt đũa xuống, đôi mắt dõi theo Felix một cách cẩn trọng, như thể sợ rằng em sẽ phản ứng mạnh mẽ hơn.
Han kéo ghế cho Felix ngồi, cố tình để em đối diện với Hyunjin.
- "Ngồi đây đi. Còn Hyunjin, mày làm ơn đừng trừng mắt nhìn người ta nữa, sáng sớm mà căng thẳng vậy là không được đâu," Han nói, giọng nửa đùa nửa thật, nhưng lại có chút sắc nhọn, như một lời nhắc nhở cho Hyunjin.
Hyunjin không đáp, Felix cũng chỉ miễn cưỡng ngồi xuống, vẻ mặt không thoải mái hiện rõ. Em cúi đầu, không dám nhìn Hyunjin, chỉ chăm chú vào chiếc bát trước mặt. IN nhận ra có gì đó lạ lùng giữa hai người, ánh mắt cậu đầy lo lắng.
- "Felix, tối qua anh ngủ có ngon không? Em nhớ hôm qua anh có vẻ mệt," IN hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
- "Anh ổn mà, cảm ơn em." Felix cố gắng nở một nụ cười, nhưng nụ cười ấy không đủ để che giấu sự mệt mỏi trong mắt.
Han nhìn Felix, thở dài nhẹ nhàng trong lòng. Cậu lặng lẽ gắp thêm thức ăn vào bát của Felix, như muốn giúp em khỏi phải đối diện với không khí nặng nề xung quanh.
Hyunjin vẫn im lặng, ánh mắt anh đầy mâu thuẫn. Anh thở dài, hít sâu một hơi, như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.Cuối cùng, Hyunjin đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi phòng ăn, để lại một sự trống trải khó tả.
Felix nhìn theo bóng lưng anh, lòng em như thắt lại. Siết chặt chiếc đũa, Felix cảm thấy nỗi đau trong mình càng sâu sắc.
Han nhẹ nhàng đặt tay lên vai em , siết nhẹ như để an ủi.
- "Cứ từ từ thôi, Felix. Không cần phải vội," Han nói, giọng ấm áp, đầy sự cảm thông.
Felix không đáp, chỉ khẽ lắc đầu, không nhìn Han.
- "Felix hyung... Anh ổn chứ? Anh nói gì đi..." IN lên tiếng, ánh mắt lo lắng hiện rõ.
Han nhìn Felix một lúc lâu, rồi bất ngờ đứng bật dậy, gương mặt cậu thoáng hiện sự tức giận pha lẫn quyết tâm.
- "Han hyung!? " IN giật mình trước hành động đột ngột của Han. Nhưng Han không trả lời, cậu kéo tay IN ra khỏi phòng ăn mà không nói thêm lời nào.
Ra đến hành lang, Han quay lại nhìn IN, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn nhẹ nhàng.
- "IN, đứng ở đây thôi," Han nói, giọng điệu quyết đoán nhưng không ép buộc.
- "Nhưng... Felix hyung trông như sắp khóc rồi," IN lo lắng, mắt ánh lên sự bối rối.
Han đặt tay lên vai IN, bóp nhẹ để trấn an.
- "Anh biết, IN. Nhưng đôi khi, mọi thứ phải tự diễn ra. Nếu cần, chúng ta sẽ quay lại sau."
Han không để IN nói gì thêm, cậu sải bước ra hành lang tìm Hyunjin. Không khó để tìm thấy anh, Hyunjin đang đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt dán chặt xuống sàn nhà.
Khi nghe tiếng bước chân của Han, Hyunjin ngẩng đầu lên, đôi mắt anh thoáng ngạc nhiên khi thấy Han tiến lại gần.
- "Mày đang làm cái gì vậy, Hyunjin?" Han lên tiếng, giọng cậu cứng rắn.
Hyunjin nhíu mày, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ.
- Han gằn giọng, tiến gần thêm. "Mày bảo tao kéo Felix xuống ăn sáng, rồi chính mày lại làm cái trò đứng dậy bỏ đi giữa chừng, để lại bầu không khí nặng nề như thế?"
Hyunjin cắn môi, ánh mắt bối rối. Anh thở dài, dựa người vào tường và đưa tay vuốt mặt, như thể đang cố gắng trấn tĩnh bản thân.
- "Tao thấy Felix không thoải mái. Em ấy thậm chí không dám nhìn tao. Tao nghĩ...có lẽ tốt hơn lùi lại một chút."
Han im lặng vài giây, đang cố gắng đọc biểu cảm của Hyunjin , giọng cậu dịu lại nhưng là mở đầu cho một tràng sóng dữ dội :
- "Felix đang khóc trong đó đấy, mày có biết không?! Cái không gian mà mày đang 'cho phép' Felix thở là cái không gian mày để lại khi bỏ đi giữa chừng, để nó phải một mình chịu đựng."
- "Gì cơ ?" Hyunjin lặp lại, giọng khàn đặc, như thể không tin vào những gì mình vừa nghe.
- " Đúng , nó không nói ra, nhưng mày không cần phải là thiên tài để nhận ra. Mày biết không, tao đã bảo mày từ đầu, nếu không định làm gì tử tế, thì đừng phá thêm nữa."
Hyunjin không cần nghe thêm. Đôi chân anh lập tức chuyển động trước khi Han kịp nói gì thêm. Anh chạy, không để ý đến những tiếng gọi với theo của Han. Lồng ngực anh đau thắt, không chỉ vì chạy mà còn vì cảm giác tội lỗi đang siết chặt trái tim anh.
Khi đến trước cửa phòng ăn, Hyunjin chững lại, cố hít một hơi sâu để bình tĩnh. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, qua khe cửa mở hờ, anh nhìn thấy Felix đang cúi đầu, đôi vai nhỏ run lên từng hồi. Em cố gắng che đi khuôn mặt mình bằng một tay, trong khi tay kia nắm chặt chiếc đũa như thể bám vào đó để giữ mình không gục ngã. Không còn ai khác trong phòng; tất cả mọi người đã rời đi, để lại Felix đối diện với sự cô đơn trống trải.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro