Chương 17
Hyunjin bước ra khỏi phòng của Felix. Cảm giác nặng nề đè lên đôi vai anh, như thể mọi thứ xung quanh đang từ từ rút cạn sức lực. Lâu rồi Hyunjin không còn cảm nhận được sự nhẹ nhõm, thay vào đó, chỉ còn lại sự căng thẳng, áp lực vô hình đeo bám anh không ngừng.
Bước vào con đường làm idol, trở thành hình mẫu lý tưởng trong mắt công chúng, không bao giờ là điều dễ dàng như người ta tưởng. Ánh hào quang rực rỡ, những tràng pháo tay không ngớt – tất cả chỉ là mặt nạ. Đằng sau đó là một Hyunjin phải gồng mình lên để đáp ứng kỳ vọng, phải duy trì hình ảnh hoàn hảo mà xã hội áp đặt. Không chỉ phải cười khi không muốn cười, mạnh mẽ khi không còn sức lực, mà còn phải đối mặt với những ánh mắt soi mói, những bình luận cay nghiệt trên từng bước đi.
Nhưng điều nặng nề nhất không phải là việc phải duy trì hình ảnh hoàn hảo . Đó là cảm giác bị mắc kẹt trong một thế giới nơi tình cảm thật sự là điều không được phép tồn tại. Những định kiến xã hội, đặc biệt ở Hàn Quốc, khiến mọi chuyện càng thêm tồi tệ. Nó như một bức tường vô hình, ngăn cản anh bày tỏ bản thân, khiến mọi cảm xúc thật đều trở thành gánh nặng. Và trong ngành công nghiệp giải trí, nơi mọi thứ đều được kiểm soát đến từng chi tiết.
Fan hâm mộ – những người từng là nguồn động lực lớn nhất của anh – giờ đây lại trở thành lý do khiến mọi thứ rối tung lên. Những hy vọng, những giấc mơ mà họ đặt lên cặp Hyunlix đã vượt xa thực tế. Họ không nhìn thấy những gì đang thực sự diễn ra. Họ không hiểu rằng đằng sau hình ảnh đẹp đẽ trên màn ảnh, Hyunjin và Felix đang phải đánh đổi rất nhiều để giữ cho mọi thứ không vỡ vụn.
Hyunjin nghĩ rằng việc giữ khoảng cách với Felix là cách tốt nhất để bảo vệ cả hai. Nhưng anh càng lùi lại, sự tổn thương trong ánh mắt của Felix càng hiện rõ. Anh biết mình đang phá hủy thứ gì đó quý giá, nhưng đồng thời cũng cảm thấy bất lực, như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy mà anh không thể thoát ra. Dư luận không để anh yên, fan không ngừng thêu dệt những câu chuyện về họ, và mỗi lần Hyunjin thể hiện chút quan tâm đến Felix, những lời suy đoán và chỉ trích lại xuất hiện.
Những ngày trôi qua, anh sống trong sự mâu thuẫn nội tâm khủng khiếp. Hyunjin biết rằng Felix không xứng đáng với sự lạnh nhạt ấy. Anh không thể nói ra những gì mình đang cảm thấy, không thể nói rằng anh cũng đau đớn, cũng mệt mỏi, nhưng vì trách nhiệm và sự mong đợi của tất cả mọi người, anh phải tiếp tục gồng mình lên. Anh không thể để Felix thấy sự thật rằng anh đang bị nghiền nát dưới sức ép của chính những điều mà họ không thể hiểu được.
Bước đi trên hành lang lạnh lẽo, anh nhớ lại ánh mắt của Felix – ánh mắt vừa tổn thương vừa thất vọng, như thể em không còn nhận ra anh là ai nữa.
- "Em đau lắm...trả lại Hyunjin trước đây cho em đi..."
Đôi mắt em đỏ hoe, ánh lên nỗi đau không thể che giấu, giọng nói – dù run rẩy và cố kìm nén – lại như một cơn bão cuốn lấy Hyunjin, làm anh chao đảo.
Chỉ một câu nói ấy thôi, nhưng nó nặng nề hơn bất kỳ lời trách móc gay gắt nào mà anh từng nghĩ đến.Trong sự im lặng nghẹn ngào ấy, Hyunjin nhận ra mình đã sai đến mức nào. Từng từ mà Felix thốt ra nó bóp nghẹt lấy trái tim anh, anh đã làm tổn thương em, không phải chỉ một lần, mà là mỗi ngày, mỗi khoảnh khắc anh chọn cách xa cách.
Anh nghĩ rằng mình có thể che chắn cho em khỏi những ánh mắt soi mói, những lời đồn đại vô căn cứ từ công chúng. Nhưng giờ đây, anh nhận ra sự thật đau lòng: anh đã không bảo vệ được em. Thay vào đó, anh đang bóp nghẹt tình cảm của cả hai, dập tắt ánh sáng trong Felix – ngọn lửa từng rực rỡ và ấm áp, nhưng giờ đây chỉ còn là tàn tro.
Từng ký ức giữa họ ùa về như một cuốn phim quay chậm. Anh nhớ lại những buổi tập luyện kéo dài đến khuya, khi cả hai mệt nhoài ngã gục xuống sàn nhưng vẫn bật cười vì những câu nói đùa ngớ ngẩn. Anh nhớ cách Felix nấu ăn trong bếp, còn anh lóng ngóng đứng bên cạnh, không làm gì nên hồn nhưng vẫn cố để em cười. Anh nhớ những cái ôm bất ngờ khi một trong hai cảm thấy áp lực và cần sự an ủi, ôm chặt em vào lòng không cần nói gì nhưng Hyunjin vẫn cảm nhận được nỗi buồn mà em luôn giấu kín. Tất cả những khoảnh khắc ấy, giờ đây anh mới nhận ra, là những điều quý giá mà anh đã ngu ngốc vứt bỏ.
Felix không cần một Hyunjin hoàn hảo theo tiêu chuẩn của thế giới. Em không cần một người luôn gồng mình để trông thật mạnh mẽ, thật xa cách. Felix chỉ cần một Hyunjin thật lòng, người bạn, người anh, người đồng đội luôn ở bên cạnh em, không ngần ngại nắm lấy tay em dù cả thế giới có quay lưng lại. Felix đã đặt niềm tin vào anh, đặt cả trái tim và sự chân thành vào mối quan hệ này. Giờ đây, trái tim anh trĩu nặng khi nhận ra rằng anh không chỉ làm tổn thương Felix, mà còn khiến em mất đi một phần của chính mình. Felix có quyền yêu thương, có quyền cảm nhận, có quyền sống đúng với những cảm xúc của em. Không ai – kể cả Hyunjin – có quyền tước đi điều đó từ em. Nhưng chính anh, người luôn nghĩ rằng mình đang bảo vệ em, lại là người đã vô tình giết chết sự hồn nhiên, niềm tin và tình cảm mà em từng trân quý.
Mỗi lần Hyunjin cố tình phớt lờ Felix, mỗi lần anh giữ khoảng cách với em, là một lần anh làm Felix cảm thấy mình không còn đủ quan trọng. Felix đã từng là một người tràn đầy năng lượng, ánh mắt rạng rỡ và nụ cười như ánh mặt trời, nhưng giờ đây, em đã thay đổi. Hyunjin nhìn thấy điều đó, và điều tồi tệ nhất là anh biết mình chính là nguyên nhân. Felix không xứng đáng với sự lạnh nhạt, sự xa cách mà anh đã áp đặt. Em không đáng phải chịu đựng sự cô đơn, những nỗi buồn âm ỉ mỗi khi Hyunjin quay lưng bước đi. Anh đã vô tình bóp nghẹt trái tim em, giết chết một phần của Felix một phần mà đáng ra em ấy có quyền giữ gìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro