Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14



Ánh sáng vàng nhạt trong thang máy phản chiếu lên khuôn mặt Felix , khiến đôi mắt em càng trở nên u buồn. Mọi thứ xung quanh như đang mờ dần đi, giống như một bức tranh phai màu. Felix cảm thấy mình như đang chìm vào bóng tối, không tìm thấy lối thoát. Em đã giữ mọi thứ trong lòng đủ lâu , giờ đây sự tủi thân và đau đớn không thể chặn lại được.



Felix ngập ngừng, rồi nuốt khan, ánh mắt đầy đau đớn:

-"Hyunjin... anh ấy nói về em... với quản lý."

Lee Know nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn. Felix siết chặt tay , cảm giác như mình đang bị bóc trần trước ánh nhìn của người anh lớn.


- "Hyunjin muốn tách ra khỏi em trong các hoạt động. Anh ấy nói rằng... không thể chịu được em nữa," Felix cúi gập người xuống, giấu mặt trong hai tay mắt em rưng rưng. "Anh ấy cảm thấy như bị ép buộc, rằng fan đang đẩy tụi em lại gần nhau... và rằng anh ấy không thể thở nổi."


Lee Know đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Felix, không xen vào lời nào.


   -"Nếu Hyunjin cảm thấy khó khăn, thì cũng phải nói với em chứ? Tại sao? Tại sao anh ấy lại lạnh nhạt với em đến như vậy?" ...điều này không công bằng với em." Felix nghẹn ngào, giọng nói mỏng manh như chỉ một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi.


Lee Know im lặng , trái tim anh cũng đang thắt lại . Anh siết chặt tay, có lẽ không ai có thể hiểu rõ những gì Felix đang trải qua, vì chỉ có Felix mới biết cảm giác ấy là như thế nào.


Felix quay mặt đi , đôi mắt em mờ dần bởi nước mắt, nhưng em vẫn cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo, không muốn lụi tàn trong nỗi đau. Felix tiếp tục, giọng nói mỗi lúc càng nghẹn ngào, như thể không kìm nén được nỗi lòng nữa.


- "Anh nhớ không?" Felix nói, khóe miệng run rẩy. "Anh ấy từng là người duy nhất em có thể chia sẻ mọi thứ, người bạn thân thiết nhất mà em từng có. Em nghĩ chúng ta có thể luôn bên nhau, không có gì có thể chia rẽ được chúng ta. Nhưng giờ đây, anh ấy chẳng thèm để ý đến em nữa. Hyunjin không nói chuyện với em, anh ấy cứ xa cách em. Anh ấy thậm chí còn tránh mặt em, làm em như một người xa lạ.


Felix nghẹn ngào, không thể giữ được sự bình tĩnh. Những giọt nước mắt lăn dài xuống má em, không sao ngừng lại được. Em nhìn xuống tay mình, cảm thấy như không còn sự liên kết nào giữa mình và Hyunjin nữa. Em giờ như một kẻ lạ, một người không còn có chỗ đứng trong cuộc sống của người mà mình từng yêu thương nhất.


- "Anh ấy đã từng là người em tin tưởng nhất," Felix tiếp tục, giọng em giờ chỉ còn là tiếng thì thầm trong bóng tối. "Nhưng giờ đây, Hyunjin đã thay đổi đến mức em không nhận ra. Em không thể chấp nhận cũng không thể hiểu nổi." Felix như đang đứng giữa hai thế giới, cảm thấy mình chẳng là gì - không thể bước về phía trước cũng không thể quay lại.



- "Tại sao lại đối xử với em như vậy?" Felix nghẹn ngào, đôi môi run rẩy. "Em chẳng làm gì sai cả, chỉ là... chỉ là em vẫn còn cảm thấy như trước, nhưng anh ấy thì không.Tại sao một người từng quan trọng với em như thế, giờ đây lại khiến em cảm thấy cô đơn đến vậy."


Mỗi lời của Felix như một vết cắt , Lee Know không biết làm gì ngoài việc lắng nghe, biết rằng những lời này không chỉ là sự tỏ bày nỗi đau, mà còn là một tiếng thét của trái tim em đang bị tổn thương.Tất cả những gì anh có thể làm là ở lại bên cạnh, nghe Felix bày tỏ những cảm xúc của mình, để em không phải chịu đựng nỗi đau một mình.


Felix cúi đầu, tay em siết chặt như thể muốn tìm kiếm một chút gì đó để bám víu. Em mệt mỏi, vì nỗi đau trong lòng vì sự bất lực của bản thân. Mỗi đêm, em đều trằn trọc, suy nghĩ về những gì đã xảy ra, nhưng không thể tìm ra được câu trả lời. Những cảm xúc của em cứ xoay vòng, không thể thoát ra.



- "Em ...chỉ muốn hiểu thôi," Felix nói, giọng em nhỏ dần đi. "Em đã cố gắng, thật sự đã cố gắng để duy trì mọi thứ như trước, nhưng có vẻ ... điều đó là không thể. Giờ đây, em chỉ còn lại sự trống rỗng."


Felix ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Lee Know. Đôi mắt em đỏ hoe, nhưng trong đó vẫn còn một tia hy vọng, dù là nhỏ nhoi.


- "Em không thể làm gì được nữa. Em không thể tiếp tục giả vờ như mọi thứ vẫn ổn. Em không thể cứ mãi sống trong cái bóng của những kỷ niệm xưa cũ."


Những kỷ niệm đẹp đẽ mà em và Hyunjin từng có giờ đây chỉ còn là một thứ gì đó mờ nhạt, như thể những khoảng thời gian đó chưa bao giờ tồn tại. Một phần trong em đã bị vỡ nát, và không có cách nào để hàn gắn lại được.



Lee Know nhìn Felix với đôi mắt anh dịu dàng hơn, anh hiểu rằng có những nỗi đau không thể nói thành lời, những cảm xúc không thể giải thích bằng bất kỳ lý lẽ nào. Nhưng anh cũng biết rằng Felix cần phải trải qua những cảm xúc này, để rồi một ngày, em có thể hiểu rằng mình không hề đơn độc.

Lee Know khẽ gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vai Felix.



- "Em sẽ ổn thôi, Felix. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Em không phải chịu đựng nỗi đau này một mình."






Những suy nghĩ cuối cùng dần lắng xuống, nhưng cảm giác nặng nề trong lòng vẫn không buông, như thể những điều chưa nói vẫn đang lởn vởn, không thể rũ bỏ.


Lee Know dựa người vào ghế, anh liếc nhanh về phía Seungmin – kẻ đồng phạm trong kế hoạch "lừa" Hyunjin tối qua. Nhìn vẻ mặt như không có gì của Seungmin, Lee Know cảm thấy buồn cười. Seungmin luôn là người thông minh và ít khi dính vào những trò đùa, vậy mà lần này lại tham gia nhiệt tình đến bất ngờ.


- "Tôi cá là họ đang có cuộc trò chuyện 'nóng' đấy. Seungmin nhướng mày, giọng đầy ẩn ý " anh nghĩ Felix có thể chịu nổi cuộc cãi vã với Hyunjin chứ?"



-  "Cũng được thôi." Lee Know nhún vai . Cách làm này có phần liều lĩnh, nhưng không thể phủ nhận rằng Lee Know luôn đặt nhóm lên trên hết. "Nếu họ cãi nhau thì càng tốt. Ít nhất đó là cách để họ giải tỏa cảm xúc. Còn hơn là cứ im lặng mà dồn nén mãi. Đôi khi, một trận cãi vã lại là khởi đầu của sự hòa giải .

  - "Anh làm điều này không phải để đẩy họ vào tình huống khó xử. Anh không muốn khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, mà chỉ đơn giản là muốn tạo ra một cơ hội – một cơ hội để cả hai đối diện với nhau, để nói rõ những điều đã kìm nén trong lòng. Anh tin rằng sâu trong lòng, em ấy cũng muốn Hyunjin đối mặt với mọi chuyện."



Lee Know biết rõ rằng, nếu cứ tiếp tục như hiện tại, khoảng cách giữa Hyunjin và Felix sẽ ngày càng lớn, đến mức chẳng ai có thể kéo họ lại gần nhau nữa. Cả hai có vẻ ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong lại là những tâm hồn dễ tổn thương, những con người luôn mang nỗi sợ phải làm đau người khác. Nếu không có ai giúp họ phá vỡ bức tường vô hình kia, thì họ sẽ mãi chìm trong sự im lặng, trong những hiểu lầm chồng chất và nỗi đau không lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro