Chương 5: Giúp đỡ thầy một chút
—————
Ngày thứ hai trong chuyến đi giao lưu.
Khi thầy khôi tìm đến căn tin trường, nơi tổ chức buổi ăn tập thể, mọi người đã ngồi vào bàn dùng bữa.
Những thầy cô khác bắt gặp bóng dáng thầy thì giơ tay ra hiệu để nhập hội.
Thầy Vũ, người dẫn đoàn nhiệt tình nhường ra một chỗ trống, nói: "Thầy Khôi ngồi chỗ này đi, sao thầy đến trễ vậy".
Thầy Khôi ngồi vào bàn chào hỏi mọi người rồi mới khách sáo nói: "À thấy phong cảnh trường đẹp quá nên đi hóng gió tản bộ tí, để mọi người chờ lâu rồi".
Các thầy cô đều nói không sao, sau đó họ tiếp tục nhập tiệc.
Thầy Khôi ăn được kha khá thì nghe thấy gần đó có tiếng tranh cãi, các thầy cô cũng lắng nghe xem học sinh nói gì.
"Gì chứ trường mày sẽ thắng sao, nằm mơ đi".
Học sinh trường Thiên Hồng cũng không chịu thua: "Tất nhiên rồi, trường tao có thầy Vũ, là giáo viên trẻ tuổi nhất được mời về từ nước ngoài đấy".
Học sinh trường Giang Nam cãi lại: "Còn không bằng thầy Khôi, thầy mới vào trường đã giúp trường đem về nhiều chiến thắng cho trường, thầy mày làm được gì chứ"
Học sinh kia tức tối nói: "Có là gì, thầy tao là tiến sĩ luôn dạy ra kiến thức phong phú mà trong sách không có đấy nhé".
Thầy Vũ thấy học sinh tranh cãi về thầy ai dạy giỏi hơn thì không khỏi hâm mộ nhìn về nhân vật chính được bàn tán: "Thầy Khôi rất được lòng học sinh nha, tui hâm mộ thầy lắm đó".
"Thầy cứ nói đùa, bọn trẻ chỉ ba hoa mạnh miệng thôi".
Tranh cãi càng quyết liệt.
"Thầy bọn mày có là gì, trường tao thầy Khôi còn tự mình thỏa...".
Nghe đến đây thầy Khôi hoảng hồn, sắc mặt nháy mắt trắng bệt. Thầy trăm lần không nghĩ đến tình huống vạ miệng này sẽ xảy ra. Đây là chuyện bí mật của thầy với học sinh nếu để ng khác biết họ sẽ mình thầy với ánh mắt như thế nào!
Lời còn chưa nói hết đã bị một âm thanh dễ nghe lấn áp.
"Còn thỏa mãn học sinh tăng tiết học phụ đạo để nắm vững kiến thức cũng như có nhiều cơ hội thực hành hơn".
Không ai khác là Minh Ngọc.
Nhận thấy ánh mắt cảnh cáo của cậu phóng tới học sinh kia liền biết mình lỡ lời nên đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đằng này Minh Ngọc cảm thấy hôm nay bản thân giải vây cho thầy Khôi hơi bị nhiều không biết có điềm gì không đây.
Thầy Khôi lấy lại được cảm xúc, ánh mắt nhìn Minh Ngọc đầy vẻ cảm kích và dịu dàng.
Nháy mắt sự tin tưởng của thầy đối với cậu tăng lên đáng kể. Cũng không chú ý người bên cạnh nở một nụ cười khó hiểu.
Khúc nhạc đệm buổi trưa cứ thế qua đi, sau đó lại tham dự hoạt động buổi chiều.
Kết thúc hoạt động ngày thứ hai là một buổi ăn tối tại nhà hàng gần biển. Thầy cô cùng ngồi với nhau vui vẻ ăn nói thảo luận về chuyện tranh tài thi thố ngày mai, các học sinh cũng hừng hực vui vẻ cá cược xem ai thắng.
Có những ánh mắt hữu ý, vô tình va chạm nhau. Song sự khác biệt ở chỗ là mang ý đồ gì khi nhìn đối phương.
Khi về đến phòng khách sạn Minh Ngọc trở về phòng mình tắm rửa thay quần áo, sẵn tiện chuẩn bị một số vật dụng cần thiết cho ngày mai.
Sau khi hoàn tất cậu ôm gấu bông của mình chạy đi gặp thầy giáo nhỏ, vô tình chạm mặt thầy Phan ngoài hành lang trước cửa phòng.
Minh Ngọc phát hiện thầy thì hơi sửng sốt nhưng lập tức vui vẻ chào hỏi một tiếng rồi đi mất.
Khi thấy bóng dáng cậu đã khuất sau hành lang, thầy Phan vẫn đứng như cũ trước cửa phòng do dự một chút liền gõ cửa.
...
Đến phòng thầy Khôi, cậu không gõ cửa mà lập tức đẩy cửa đi vào, chỉ thấy bên trong phòng trống trãi không có người nhưng cửa nhà vệ sinh lại đóng chặt, có lẽ thầy Khôi đang tắm.
Cậu cũng không làm phiền thầy mà lấy ra điện thoại của Đăng Quân đùa nghịch.
Thầy Khôi sau khi tắm xong đã tỉnh rượu được một chút, thầy choàng lấy bộ đồ ngủ rồi ra ngoài.
Trông thấy Minh Ngọc nằm nghịch trên giường cũng không bất ngờ lắm.
Thầy tiến lại mép giường muốn xem cậu chơi gì mà vui thế thì phát hiện nội dung trong màn hình là hình ảnh bản thân thủ dâm lúc sáng.
!!!
Hoảng hốt qua đi thầy Khôi đặt mông ngồi xuống cạnh cậu dịu dàng nhìn vào sườn mặt non nớt đang bắt đầu trổ mã kia, âm thanh thầy hơi thều thào mang chút kích động nói: "Chuyện buổi trưa...thế nào rồi".
Tuy qua nhiều chuyện hôm nay thầy Khôi có thể tin rằng Minh Ngọc đứng về phía mình nhưng vẫn không thể thẳng thắng nói về chuyện đó được.
"Thầy nói cái này sao, em đang tò mò thầy giáo của em trốn học sinh đi làm gì mà thôi".
Nụ cười của thầy Khôi đông cứng lại: "Em đừng nghịch nữa, thầy cũng không biết vì sao cơ thể lại nứng lên như thế, để tránh người khác phát hiện thầy mới tự xử trong nhà vệ sinh".
Không hiểu vì sao thầy lại muốn giải thích, không muốn để cậu học sinh này hiểu lầm bản thân mình dâm đãng.
"Được rồi không đùa thầy nữa, xem xong em sẽ xóa nó đi, thầy sau này cẩn thận một chút đừng có ai đưa gì cũng uống cũng ăn".
"Thầy biết rồi, cảm ơn em".
"Nhưng mà làm sao em khiến Đăng Quân thoả hiệp vậy, nếu là điều kiện gì đó khó khăn thầy sẽ làm thay em".
Mặc dù đã hai lần để Minh Ngọc giải vây cho bản thân nhưng thầy Khôi cũng không muốn mình làm kẻ yếu, nếu có thể làm được gì đó tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm phần của mình.
Minh Ngọc thấy thầy Khôi như thế thì rất muốn bắt nạt, nhưng thấy sự lo lắng trong mắt thầy nên cậu tạm thời bỏ qua: "Thực ra nó cũng không ép em làm gì, em chỉ nói thầy là bạn trai của em thôi".
"Cái gì!".
"Thầy làm gì lớn tiếng vậy". Minh Ngọc bị giật mình nên không vui.
"Xin lỗi, nhưng mà...thầy... thầy".
"Thầy làm sao".
"Thật ra thầy... thầy với cô Hoa đang hẹn hò với nhau dự định không lâu nữa sẽ cưới, làm vậy sẽ là phản bội cô".
Minh Ngọc "...?".
"Thật?". Nhất thời Minh Ngọc quên thêm kính ngữ vì sốc. Người đó là người yêu thầy thật sao!
"Thật mà, thầy và cô tuy không chính thức công khai nhưng được hai bên gia đình chấp thuận rồi".
Mẹ ơi! Kế hoạch phải thay đổi.
Minh Ngọc biết lúc này có nói gì cũng sẽ hư chuyện của mình nên đành lựa lời dỗ dành thầy: "Thầy lo cái gì, em chỉ giả vờ nói thế để thằng Quân nể mặt em mà tha cho thầy thôi, sau này em tìm lý do khác nói lại với nó".
Thầy Khôi cảm động, cũng không nói lại gì chỉ thật lòng nói cám ơn em.
Buổi trò chuyện kết thúc, Minh Ngọc nhìn video nhàm chán mà nhấn nút xóa sau đó nằm ngay ngắn chuẩn bị ngủ.
Thầy Khôi lấy ra điện thoại của mình xem tin nhắn.
-Thầy Phan đêm nay có về phòng không để tôi chờ cửa.-
...
-Hôm nay tôi không về thầy cứ khoá cửa khỏi chờ tôi.-
Sau khi chờ được câu xác nhận của đối phương, thầy Khôi lập tức cởi hết quần áo bản thân đang mặc rồi trèo lên giường.
Thân thể thầy Khôi có chút nóng nảy khác thường nhưng thầy tự an ủi rằng chắc do rượu tác động.
Thầy kéo chăn chui vào bên trong ôm lấy Minh Ngọc đang nhắm mắt ngủ.
Thực ra thầy Khôi không có thói quen thoả thân khi ngủ mà ngược lại quần áo lại chỉnh tề chỉ là thật sự không mặc quần lót. Hôm qua cá cược là vì mạnh miệng không chịu thua thế học sinh mà thôi.
Nhưng lúc này thầy hoàn toàn làm ngược lại, thầy cảm thấy đứa bé Minh Ngọc này là người tốt lại có vẻ thích cơ bắp trên người mình nên muốn chiều theo ý cậu và muốn được thân thiết với cậu hơn.
Minh Ngọc vừa ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng thì trên người đã cảm thấy xúc cảm ấm áp của da thịt chạm vào người mình nên chầm chậm mở mắt ra, chỉ thấy thầy Khôi một thân trần truồng đang nằm nhắm mắt rất tự nhiên ôm lấy mình.
?
Này là muốn dâng hiến hả?
Hôm nay cậu thật sự không muốn làm gì cả vì phải để dành tinh thần cho cuộc thi ngày mai, cậu còn muốn hạng nhất để lấy về giải thưởng cho mình cơ.
Vì thế cậu nhìn thầy cười cười ẩn ý nói: "Thầy cược thắng rồi, không cần làm như vậy nữa đâu".
"Không sao, quả thật thầy có thói quen này. Qua chuyện hôm nay thầy xem em như người thân của mình nên rất thoải mái, em cũng không cần để ý". Thầy Khôi nói dối không chớp mắt.
"Vậy thầy muốn em làm gì, trong khả năng của em sẽ hết mình giúp thầy".
Thầy Khôi cũng không mở mắt ra dùng giọng mũi lười biếng nói: "Hiện tại thầy chưa nghĩ ra, khi nào có sẽ nói cho em biết".
Minh Ngọc không nhận ra huyền cơ trong đó, nghe thầy nói vậy cậu cũng thuận theo trở lại ôm lấy cơ thể xinh đẹp nam tính của thầy.
Bàn tay nhỏ với khớp xương rõ ràng đẹp mắt vô thức vuốt ve làn da nhẵn mịn trên eo thầy truyền đến cơn tê dại.
Thầy Khôi cũng nhịn xuống cảm giác kỳ lạ này ôm cậu học sinh nhỏ cùng ngủ.
Minh Ngọc thuận tay chơi đùa cậu nhỏ của thầy một lúc thì nhắm mắt lại.
Nhưng có vẻ thầy Khôi không được thoải mái trong người. Cứ thấy thầy ngủ không yên, liên tục cọ nguậy thân thể vào ra giường nhất là thân dưới.
Cọ đến phát đau nhưng thầy không kêu ca một tiếng.
"Thầy có sao không".
Minh Ngọc thấy một lúc lâu sau thầy vẫn còn cọ vào ra giường nên giở chăn ra xem xét.
Chỉ thấy cả người thầy trần truồng lộ phần mông của đã đỏ lên, con cặc cũng cương cứng đang rỉ xuống nệm một sợi dịch nhờn ám muội.
"Thầy làm sao vậy, sao lại không nói gì".
Thầy Khôi mặt đỏ như nướng chín, dùng tay che lại mông, đôi chân thon dài cọ vào nhau, thầy ngại ngùng đáp lại: "Lỗ đít thầy ngứa quá, thầy không gãi được".
Nói xong còn xấu hổ giấu mặt xuống gối.
Minh Ngọc thấy vậy thì kỳ lạ nhẹ nhàng gỡ tay thầy đang che đậy vị trí bí mật kia ra để lộ ra hoa cúc màu hồng nhạt.
Bộ phận vốn nên khô kháo yên tĩnh lúc này lại kịch liệt co bóp không ngừng tiết ra dịch nhờn tràn trề bên mép, còn dây ra xung quanh do thầy Khôi tự ý gãi ngứa.
Cậu thấy vậy thì khó hiểu, không lẽ thầy Khôi nứng lên chỉ vì thỏa thân ngủ, nhưng biểu hiện vãi nước như vậy thì thật kỳ lạ. Vị trí đó không thường được kích thích nên vốn không nên nhạy cảm mà tiết dịch như thế.
Tuy thắc mắc nhưng cậu không hỏi ra miệng.
Thầy Khôi bị học sinh nhìn chằm chằm vào chỗ đó thì ngượng ngùng không thôi, thầy bối rối không biết làm sao cho phải.
Minh Ngọc không suy nghĩ nguyên nhân nữa, lúc này cậu dịu dàng nói: "Thầy ngứa chỗ nào để em gãi giúp thầy".
"Bên..bên trong lỗ đít".
...
Minh Ngọc cạn lời, cậu nhẹ nhàng tách chân thầy ra cho lỗ đít giãn nở rồi lấy tay đưa vào huyệt động ẩm ướt nóng bỏng kia quen thuộc di chuyển.
Hết nhấn chỗ này rồi đến chỗ kia thầy Khôi, người chịu đựng hết thảy rên lên từng tiếng đứt quãng nhưng có vẻ chưa dịu được con ngứa: "Không đủ, không hết ngứa".
Mặc dù được Minh Ngọc gãi cho nhưng cơn ngứa vẫn còn hành hạ thầy, cảm giác trống rỗng chưa được lấp đầy truyền đến càng lúc càng mãnh liệt.
Minh Ngọc bất lực trả lời: "Nhưng tay em đã vươn hết cỡ rồi không vào sâu được, để em tìm có gì dùng được không".
Nói rồi cậu đặt mông thầy xuống chạy đi quanh phòng tìm thứ thích hợp.
Đi quanh một vòng Minh Ngọc lấy ra được một số thứ có chiều dài thích hợp nhưng suy nghĩ nếu thứ đó cho vào mông thì rất dễ gây tổn thương cho thầy vì thế đi xung quanh tìm tiếp.
Đang lần tìm dở lại nghe tiếng thầy Khôi mất kiên nhẫn nói: "Đừng tìm nữa, thầy chịu không nổi nữa rồi, xài cái ấy của em đi".
?
Thầy Khôi? bạo vậy luôn á, cậu là người tấn công còn chưa gấp gáp như vậy mà thầy đã chịu thua trước rồi?
Nhưng cơ hội đến thì cậu cũng bắt lấy.
Minh Ngọc giả vờ thăm dò: "Không..không được đâu thầy, chuyện này không hợp lứa tuổi thầy đã nói em không được làm vậy nữa".
Thầy Khôi ngứa đến sắp mất trí uốn éo thân thể để xoa dịu, nghe cậu nói vậy thì khẩn trương hơn đúng thật là bản thân từng nói thế.
Nhưng tình huống không cho thầy có cơ hội suy xét, cái này cũng là cách duy nhất thầy có thể nghĩ ra nên chỉ có thể nói: "Được, em giúp thầy gãi ngứa thôi sẽ không sao đâu".
Minh Ngọc đứng nhìn người thầy đáng kính của mình đang thể hiện ra sự dâm đãng một cách trắng trợn. Cậu tự hỏi một người thầy mẫu mực, một người đàn ông thanh lịch anh tuấn đều có một mặt tối tăm như thế này sao.
Không nói nhiều, khi được thầy cho phép còn hơi hướng mời gọi Minh Ngọc nhanh chóng bò lại lên giường bắt lấy cái eo đang không yên ổn kia.
"Nếu thầy đã nói vậy em đành xin phép nhé".
Thầy Khôi bị học sinh kìm chế hành động thì ngừng lại động tác, nhưng vẫn còn chút phản kháng nhỏ: "Ừ thầy chịu hết nổi rồi".
Nói rồi thầy còn ưỡn hông lên trên phô ra con cặc to lớn của mình tỏ vẻ khó chịu.
Minh Ngọc nắm lấy hai chân thầy tách sang hai bên để lộ rõ ràng tâm điểm của buổi tối hôm nay. Cậu vừa cởi ra chiếc quần vướng víu của mình vừa lần mò lấy ra một chai dầu bôi trơn hỗ trợ.
Khi con cặc của Minh Ngọc lộ diện khỏi lớp quần lót bảo vệ nó hùng dũng vương mình ra ngoài thế giới như một con rồng rời tổ.
Thầy Khôi mơ màng bắt gặp kích thước của thứ kia thì ngạc nhiên đến trợn mắt.
Trong mắt thầy chỉ thấy một cây gậy bằng thịt tuy kích thước không to và dài như thầy nhưng với một học sinh lớp 8 chưa được dậy thì hoàn chỉnh lại sở hữu kích cỡ của thứ đó to như thế là thế nào?
Thầy Khôi vừa hoảng sợ vừa hối hận vì quyết định dại dột của mình.
Nhưng Minh Ngọc không để thầy kịp đổi ý, cậu vừa cởi xong quần lót liền lấy ra dầu bôi trơn thoa lên chiếc hoa cúc màu hồng kia.
Cảm xúc mát lạnh phần nào đó xoa dịu được cơn ngứa của thầy còn mang lại chút thỏa mãn.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất Minh Ngọc cũng không chờ thêm nữa mà cho cặc mình vào lỗ đít thầy.
Nơi đó vốn rất khít nhưng nhờ có việc dùng tay gãi ngứa lúc trước đã vô tình nới rộng ra nên bây giờ rất dễ cho vào.
Thầy Khôi cảm giác da thịt phía sau sắp nứt toác ra, cơn đau âm ỉ truyền đến khiến thầy nhăn mặt.
"Minh Ngọc, chậm thôi thầy đau quá".
Minh Ngọc thành công cho cặc mình nằm gọn trong cơ thể thầy thì hài lòng, cậu nhỏ nhẹ hỏi: "Đã đỡ hơn chưa thầy, em bắt đầu hành động đây".
Nói rồi cũng không chờ thầy Khôi trả lời cậu bắt thúc mạnh vào trong rồi nhấp nhả liên tục, phần hông không cần dạy dỗ chỉ dựa theo bản năng đã có thể mượt mà đung đưa theo nhịp của chủ nhân.
"áaa..". Thầy Khôi bất ngờ bị xâm nhập mãnh liệt, ăn đau nên la lên.
"Thầy muốn mọi người đều phát hiện cứ la lớn hơn nữa".
Thầy Khôi bụm chặt miệng nhưng vẫn còn tiếng rên nhỏ nhẹ lọt ra. Lỗ hậu tuy ẩm ướt nhưng do lần đầu tiếp nhận vật thể có kích thước lớn xâm nhập nên rất chặt rất khít.
Minh Ngọc cho cặc vào hoàn toàn nhưng vẫn di chuyển từ tốn tránh làm bị thương cả hai. Dù thế nhưng lại được thỏa mãn tâm trí tò mò của thiếu niên.
Sau một hồi làm quen với lỗ đít thầy cậu cũng nhẹ nhàng di chuyển ra vào. Âm thanh ái muội dần lan khắp phòng.
"a a a đau quá a a".
"Thầy đã hết ngứa chưa".
"Vẫn chưa a a tiếp..tiếp tục ưm".
Cảm giác đau đớn do lần đầu bị chịch truyền tới như xé toạc thân thể thầy ra nhưng đồng thời lúc này cũng xoa diệu được cơn ngứa ngáy ma quỷ kia.
"Minh Ngọc chỗ đó ư ư... đúng rồi... chỗ đó".
"Đáng yêu quá, là chỗ này đúng không thầy". Nói rồi cậu rút cặc ra rồi cắm thẳng vào trong.
"Hô... sâu quá..dừng lại".
Minh Ngọc mặc kệ, cậu tiếp tục động tác ra vào bên trong lỗ đít thầy. Từ một nơi khô ráo kín kẽ lúc này lại ẩm ướt để cho vật lạ thoải mái ra vào.
Cảm giác trống rỗng giờ đã được lấp đầy bởi khoái cảm, hoàn toàn thỏa mãn được cơn ngứa khủng bố vừa nãy.
Nhưng phàm là kẻ đã nếm qua vị ngọt của nhân gian làm sao có thể dễ dàng dừng lại.
Thần trí thầy Khôi dần chìm vào mơ hồ.
Minh Ngọc lật người thầy nằm nghiêng để cả người vuông góc với giường, nắm lấy một chân thầy gác lên vai rồi thúc mạnh vào.
"Ưm..hô..sâu quá...chậm chút".
Tiếng rên rỉ ướt át truyền đến khắp ngõ ngách trong căn phòng, tiếng dâm thủy nhớp nhép khi ma sát, tiếng bạch bạch bạch khi va chạm...
Một đêm trầm luân đưa thầy Khôi đến một con đường mới, con đường của dâm dục và tình thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro