Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 13


Chương 13:

"Không đau." Khương Hưu nhỏ giọng nói.

Phó Trầm Hàn biểu tình không rõ nắm tay nàng, nhìn nàng bởi vì một cái tát mà bàn tay hồng lên: "Lần sau không cần chính mình chủ động đánh người." Hắn nhàn nhạt nhìn những những người hầu đó đang không giám thở mạnh : "Đừng vì một số người không đáng làm bẩn tay của mình."

Khương Hưu vâng vâng dạ dạ lại có chút vui mừng nho nhỏ, bởi vì trước kia chưa từng có người cùng nàng nói qua loại này lời nói, nàng trong thế giới toàn bộ những câu có thể nghe thấy là nhường nhịn, nếu là Khương Thế Nguyên ở chỗ này, đã sớm cho nàng một cái tát.

Phó Trầm Hàn lại nói, đừng làm bẩn tay của ngươi ta sẽ không vui.

"Bình Bạch" Phó Trầm Hàn ngữ khí rất bình thường: "Đem đầu lưỡi của bọn họ đều cắt ra tới cho ta."

Bọn người hầu sợ tới mức phịch một tiếng quỳ xuống đất, đều khóc: "Đại thiếu gia! Chúng ta biết sai rồi! Chúng ta cũng không dám nữa! Cũng không dám nữa!"

Khương Hưu hoảng sợ, không dám nhìn đôi mắt của Phó Trầm Hàn, nhè nhẹ đè thấp giọng nói: "Ta không có việc gì......"

Phó Trầm Hàn không có để ý đến nàng.

Bọn người hầu như chết đuối vớ được phao sôi nổi quay sang phía Khưu Hưu câu xin: "Thiếu phu nhân...... Thiếu phu nhân cầu xin ngươi! Làm đại thiếu gia tha cho chúng ta đi...... Ta không nghĩ biến thành người câm!"

"Thiếu phu nhân ta sai rồi...... Ô ô ô ô ta cái gì cũng chưa nói......"

Bị Khương Hưu đánh người hầu nọ không có mặt mũi cầu xin chỉ nhỏ giọng khóc, xen lẫn trong đám người chờ Khương Hưu đại phát từ bi.

Khương Hưu thong thả lại kiên định đem góc váy từ trong tay của người hầu ra, nhẹ giọng nói: "Các ngươi phía trước nói với ta, không phải thái độ như này."

Bình Bạch có chút kinh ngạc nhìn Khương Hưu liếc mắt một cái, hắn vốn dĩ cho rằng Khương Hưu sẽ mềm lòng cầu tình cho họ đâu, rốt cuộc Khương Hưu nhìn qua trắng trắng mềm mềm giống như dâu tây mọng mọng và nhão nhão như chiếc bánh bao bị ướt, cực kỳ làm người ta muốn xoa nắn, khẳng định là nhịn không được giúp bọn họ.

"Thiếu phu nhân...... Chúng ta là bị mỡ heo che tâm cũng không dám nữa! Cầu xin ngài...... Cầu xin ngài cứu.. cứu chúng ta đi......"

"Ta mới hai mươi tuổi...... Ta không nghĩ về sau đều không thể nói chuyện!"

"Thiếu phu nhân...... Ta nguyện ý tiếp thu bất luận cái gì trừng phạt, chỉ cần không cắt ta đầu lưỡi, thế nào đều có thể!"

Khương Hưu nhìn cuối cùng nói chuyện nữ nhân, nói: "Cái gì đều có thể chứ?"

"Cái gì đều có thể! Làm trâu làm ngựa cái gì đều có thể!" Hạ nhân như thấy được đường sống, nhanh chóng nói.

Khương Hưu nói: "Vậy các ngươi, liền xếp hàng, mỗi người cho nàng một cái tát liền được." Nàng chỉ ngón tay thon dài vào người vừa bị nàng tát.

Người nọ sợ hãi lui về phía sau hai bước: "Vì cái gì là ta? Dựa vào cái gì?!"

Khương Hưu không có trả lời.

Nhưng là tìm được cơ hội rồi, mọi người giữ chặt nàng tay, mỗi người một cái tát thật mạnh đánh lên, e sợ chính mình không đủ sức lực dùng âm thanh nhỏ quá, làm Khương Hưu không hài lòng.

Khương Hưu lẳng lặng mà nhìn, trắng nõn thanh tú trên mặt biểu tình thực đạm nhiên.

Mười mấy người mỗi người một cái tát đi xuống, người nọ mặt sưng phù thành đầu heo, liền lời nói đều nói không rõ.

Khương Hưu thật cẩn thận nhìn về phía Phó Trầm Hàn: "Hàn gia...... Làm các nàng đi thôi?"

Phó Trầm Hàn không để lắm ừ một tiếng.

Mọi người như được thoát chết, chạy nhanh rời đi.

Bình Bạch rất có hứng thú nói: "Vì cái gì là nàng?"

Khương Hưu nghiêm túc nói: "Nàng chửi mẹ của ta."

Bình Bạch cứng họng.

Khương Hưu cắn đỏ môi đỏ bừng, nhìn Phó Trầm Hàn đang nắm tay của mình: "Hàn gia...... Ta có phải hay không...... Quá hung a?"

Phó Trầm Hàn không nói chuyện, Bình Bạch đã xì một tiếng bật cười.

Cái này cô gái nhỏ cũng quá đáng yêu đi, cái dạng này tính tình mà dám nói hung?

Phó Trầm Hàn trong ánh mắt cũng có chút ý cười, ngón tay thong thả xoa bóp nàng ngón tay non mịn: " Ừm, là rất hung.'

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro