Chương 2: .
Chương 2:
Bên ngoài người hầu tùy ý nói: "Dù sao đại thiếu gia cũng sẽ không lưu trữ nàng, cần gì quan tâm nàng có sạch sẽ hay không đâu! Đi thôi!"
Lâm dì nghĩ nghĩ một chút thấy đúng là vậy, Phó Trầm Hàn hiện tại dáng vẻ kia, liền tính cái này cô nương không sạch sẽ, hắn cũng không phát hiện ra được , vì thế trừng mắt nhìn Khương Hưu liếc mắt một cái: "Theo ta đi!"
Khương Hưu nhẹ nhàng thở ra, vội vàng đem nút thắt cài lại, nhưng là ngay sau đó nghĩ đến chính mình liền cũng đi gặp cái kia trong truyền thuyết hung hãn ác quỷ giống nhau nam nhân, lại có chút khẩn trương.
Nàng cúi đầu,theo sát Lâm dì bước chân, đi được mười mấy phút, Lâm dì cuối cùng cũng dừng lại, cùng Khương Hưu nói: "Tự mình đi vào đi."
Khương Hưu ngẩng đầu, thấy một cái sân rất lớn,bốn viện hợp lại, bên trong loại rất nhiều hoa hải đường tràn ngập cái phủ phía tây, đúng là xa hoa, xung quanh trắng xóa, lòng ngực hơi thở lại tràn đầy hương hoa, xinh đẹp làm người hít thở không nổi.
Nơi này...... Chính là chỗ ở của người kia sao?
Lâm dì một tay đem Khương Hưu đẩy mạnh vào, có lệ nói: "Lão phu nhân đem ngươi mua tới là xung hỉ, ngươi tốt nhất an phận chăm chỉ hầu hạ Hàn gia, không được làm Hàn gia tức giận thì tốt rồi."
Nói xong sợ hãi nhìn thoáng qua sân, xoay người vội vội vàng vàng đi rồi.
Bốn phía không ai, trong viện cũng an tĩnh cực kỳ.
Khương Hưu hít thở thật sâu, mới vào sân, tất cả các phòng có cửa thì đều đóng nàng nhìn nhìn phòng chính mình ở chỗ kia , thật cẩn thận duỗi tay gõ gõ.
Không có một âm thanh đáp lại.
Khương Hưu nhìn trong chốc lát cái cánh cửa đầy hoa văn tinh tế, không dám tùy tiện bước vào, dứt khoát liền ngồi xổm trước cửa, nhìn chằm chằm trong viện hoa hải đường.
Trong viện trừ bỏ tiếng gió, vẫn luôn đều rất an tĩnh, Khương Hưu không biết chính mình ngẩn người ngồi bao lâu, chỉ biết trời đã bắt đầu đen lại, nàng lại nhìn không có một chút động tĩnh trong phòng của mình, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một ý nghĩ —— vừa mới có người nói Hàn gia sắp không được, hiện tại nơi này một chút thanh âm đều không có, người kia không phải hay không đã..... Đã chết đi?
Khương Hưu bị ý nghĩ của chính mình hoảng sợ, lấy hết can đảm, cẩn thận dùng tay mở cửa.
Cửa cũng không có khóa.
Khương Hưu cẩn thận nhìn xuyên qua khe cửa, xác nhận bên trong thực sự không có người, lúc này mới vào phòng.
Trong phòng tất cả đồ nội thất đều rất đơn giản, thậm chí là qua loa cho có, một chiếc giường để giữa phòng, tấm màn trắng phủ lên chiếc dường che đậy người bên trong.
Khương Hưu đi từng bước từng bước nhỏ tiến lên, tay chân nhẹ nhàng vén lên tấm màn trắng ——
Nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, là nhìn thấy thi thể của Phó Trầm Hàn.
Không nhìn thấy thi thể của Phó Trầm Hàn , nhưng lại thấy một khối thân thể ngập tràn vết sẹo .
Đó là lưng của nam nhân, thực mảnh khảnh, hình dáng xương có thể thấy được rõ ràng, bề mặt da che kín đủ loại vết sẹo, ngay cả Khương Hưu bản chất là một thầy thuốc, cũng không thể phân biệt ra được, chỉ có một hay hai vết sẹo là có thể biết được là do thứ gì tạo ra.
Nhưng những tì vết nhỏ lại không che được ánh ngọc , thân thể này tuy rằng tất cả đều là vết sẹo, nhưng là vai rộng eo thon, làn da lại trắng lại khỏe, trên khung xương có thể thấy được không ít cơ bắp, tràn ngập trong phòng là hơi thở của nam nhân như kìm hãm, và chết chóc giống như hơi thở của thú ăn thịt, hoang dã, ngạo nghễ tựa như sói, như hổ.
Khương Hưu liên tục lùi về sau vài bước, gương mặt hồng đến tận tai, che kín mình đôi mắt: "Thực xin lỗi! Ta không phải cố ý......"
Nam nhân lãnh đạm đứng lên lấy quần áo từ bên cạnh mặc vào, một đôi con ngươi sắc bén liếc qua thân hình gầy yếu của thiếu nữ tiếng nói lạnh nhạt lại mang theo một chút ấm áp, từ tốn: "Ngươi chính là của ta con dâu nuôi từ bé?"
Khương Hưu vẫn che lại đôi mắt, a một tiếng, môi run rẩy , "...... vâng."
Phó Trầm Hàn dù đang bận rộn mặc áo vẫn ung dung nhìn nàng: "Lại đây."
Khương Hưu ngẩn người, chậm rãi đem tay từ đôi mắt để xuống dưới, lập tức liền đối diện với khuôn mặt có thể làm người hít thở không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro