Chương 268: Anh luôn đứng về phía của em.
Tôi đi từ văn phòng ra , lúc đóng cửa thì nghe thấy phó giám đốc đang khổ sở cầu xin .
“ Sếp Lý , tôi rất xin lỗi , đúng là tôi hồ đô.”
“ Sếp Lý , mong cậu tha thứ cho tôi , lần sau tôi không dám nữa đâu ” .
Tôi rảo bước trên hành lang . Nếu người vừa đứng trong phòng công Lý Trọng Mạnh không phải là tôi thì tôi nhất định sẽ nghĩ sếp Lý này là Lý Hào Kiệt .
Khi tôi về đến cửa phòng cấp cửu , Lý Hào Kiệt đang đứng hút thuốc cạnh thủng rác . Anh ta chỉ mặc một bộ vest màu đen . Bệnh viện ban đêm chẳng có ai cả . Cả nới rộng lớn này mà chỉ mình anh ta đửng đỏ . Ảnh trăng mùa thu vừa trong sáng lại vừa lạnh lùng , đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối trong tay anh trông thật cô đơn và bẻ nhỏ dưới ánh trăng .
Tôi đứng cách Lý Hào Kiệt vi mét , nghĩ đến những gì anh ta vừa nói lúc nãy mà trong lòng phức tạp vô cùng .
Khi tôi đang nhìn Lý Hào Kiệt thì anh ta đột nhiên quay sang nhìn tôi , dập tắt điếu thuốc trong tay rồi vẫy tôi , “Lại đây ”
Tôi hơi chần chừ . Dường như người đàn ông ấy nhìn thấu được suy nghĩ của tôi , " Trong bệnh viện có biết bao nhiêu người , anh có thể ăn thịt em được sao ? "
Cũng phải .
Tôi bước về phía Lý Hào Kiệt , đứng cách anh ta một mét rồi nhìn anh ta . Rõ ràng tôi đã quyết định phải từ bỏ rồi , nhưng giờ đứng trước mặt .
Lý Hào Kiệt , trái tim tôi vẫn không kiềm chế được mà đập nhanh hơn , Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi , " Anh Lý , anh có thể đứng cá cược gì với anh Mạnh được không ? Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi , anh cũng buông tha cho bản thân mình đi thôi . "
Vừa rồi thấy được Lý Trọng Mạnh như vậy khiến tôi có cảm giác rằng tất cả mọi điều mà Lý Hào Kiệt nói đều là sự thật , anh ta sẽ thua trong cuộc đấu giữa hai người . Có lẽ do tôi biết rõ trong tay Lý Hào Kiệt có những gì mà không hay biết Lý Trọng Mạnh có gì.
"Sao ? " Người đàn ông này nghe tôi nói vậy thì cười nhạt , khóe mắt hơi cong lên , “ Xót anh à ? ”
“ Anh Lý à , tôi thấy anh cố chấp với quá khứ quả , con người sống thì phải hưởng về về tương lai , đúng không ? ”
Chuyện tới nước này , dù tôi cố sống cổ chết không thừa nhận thì Lý Hào Kiệt đã chắc chắn tôi là Tống Duyễn Khanh rồi . Vậy nên tôi không định nhấn mạnh hay giải thích với anh ta .
Lý Hảo Kiệt củi đầu nhìn tôi , im lặng hồi lâu rồi nói , “ Nếu em tìm một người khác thì anh nguyện đứng từ xa bảo vệ em , cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em . Nhưng chú ấy thì không được . Anh đã từng làm tổn thương em , anh không thể để chủ ấy tiếp tục làm điều đó với em nữa.”
“ Anh Mạnh sẽ không làm tổn thương .”
“ Em hiểu chú ấy lắm sao ? Em có biết chú ấy nắm bao tài sản trong tay không ?”
Lý Hào Kiệt ngắt lời tôi , anh ta ngồi xổm xuống nhìn lên tôi bằng ánh mắt đầy kiên định và nghiêm túc , “ Em tin anh đi , chú ấy không phải như em nghĩ đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh . Không hiểu vì sao , dù Lý Hào Kiệt đã làm rất nhiều điều không phải với tôi nhưng lòng tin của tôi với anh vẫn không thể dao động .
Lúc anh ta nói vậy , tôi còn muốn tin thật . Nhưng sao tôi tin được chứ ?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và lùi về phía sau , " Anh Lý , dựa vào gì mà tôi phải tin anh chứ ? "
" . . " Lý Hào Kiệt nhận ra rằng tôi đang dao động , “ Chú ấy là con riêng của ba tôi . Hơn hai mươi tuổi mới được đón về nhà , trước đây chỉ là một tên bác sĩ nghèo kiết xác . Sau khi đón chú ấy về xong , ba cũng chỉ cho chú ấy sáu mươi sáu tỷ ,nhưng chú ấy lặng lẽ phát triển thành như bây giờ . Em nghĩ mọi chuyện đều nhờ vào vận may không thôi ư ?”
“ Vậy chỉ có thể nói là anh ấy có bản lĩnh !” Tôi kiên trì đáp , “ Vì anh ấy là con riêng mà nhà anh đối xử bất công với anh ấy như thế , còn không cho phép anh ấy tự phát triển sự nghiệp , cuối cùng thấy người ta làm tốt quá thì ghen tức a ?”
“ Không phải vậy.” Lý Hào Kiệt nhíu mày . “Theo điều tra thị tài sản trên danh nghĩa của chú ấy chỉ có bệnh viện Quang Minh mà thôi , ngay cả cổ phần công ty cũng không có , ngoài ra đều là tài sản bí mật của chú ấy . Thánh Tâm chỉ là một phần của tảng băng chìm , ngoài ra vẫn còn rất nhiều rất nhiều . Mà cách để kiểm tiền nhanh thì trong luật pháp viết như thế nào em biết không . . . Anh lo em bị chủ ấy lợi dụng , bị liên lụy thôi .”
Tôi hiểu ý của Lý Hào Kiệt nhưng không thể nào , Lý Trọng Mạnh hẳn sẽ không làm vậy đâu . Đúng vậy , nhất định là vậy ! Tôi suy nghĩ một lát rồi nhìn Lý Hào Kiệt , “ Anh ấy sẽ không làm vậy , tôi tin anh ấy.”
Lý Hào Kiệt thấy tôi vẫn chưa chịu tin thì như sốt ruột mà tóm lấy tay tôi , “Em tin tưởng chú ấy đến vậy sao ?”
“Tôi . . .”
“ Điệp , sao em lại ở ngoài này thể ? Trời lạnh lắm đấy , cẩn thận không lại ốm .”
Khi tôi đang định đáp lời Lý Hào Kiệt thi tiếng nói của Lý Trọng Mạnh vang lên đăng sau . Giọng nói của anh vẫn dịu dàng như trước , nhưng những gì mà Lý Hào Kiệt vừa nói đã khiến tôi dao động , khiến tôi không thể không để tâm .
Còn ông phó giám đốc sợ sệt trước Lý Trọng Mạnh nữa . . . Tôi quay người lại , thấy Lý Trọng Mạnh đứng cách tôi khoảng hơn hai mươi mét và anh đang đi về phía tôi . Khi anh đang đi tới , Lý Hào Kiệt vẫn đang nắm chặt lấy cánh tay tôi .
Anh ta nói nhỏ đủ cho hai chúng tôi nghe thấy , “ Nếu cần giúp đỡ thì lúc nào cũng có thể đến tìm anh , anh sẽ luôn đứng về phía em . ”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt , anh ta vẫn đang ngồi xổm dưới đất . Trong bóng đêm lạnh lẽo , đôi mắt đen láy của anh ta càng thêm lạnh lùng hơn , nhưng ấn trong đó lại làkiên định và quyến luyến .
Tôi ngập ngừng , còn chưa trả lời đã đi về phía Lý Trọng Mạnh .
Tôi đến bên cạnh anh , anh cởi áo khoác choàng lên vai tôi , nói với tôi bằng chất giọng mà tôi quen thuộc nhất , “ Chuyện phòng bệnh anh đã sắp xếp xong cả rồi . ”
“Vâng.”
Tôi không dám tưởng tượng ông phó giám đốc sợ hãi vừa rồi đã xếp phòng cho anh thế nào . Lý Trọng Mạnh nắm tay kẻo tỏi vào khu cấp cứu , Lý Hào Kiệt cũng đứng dậy đi theo .
Khoảng một tiếng sau , Lý Nam Hảo đã thoát khỏi cơn nguy hiểm và được đưa đến phòng điều trị tích cực .
Có người giúp việc đến chăm nom nên Lý Trọng Mạnh đưa tôi về studio .
Vì bận rộn hoàn thành xong bản thiết kế nên mấy ngày sau tôi chỉ ở studio thôi .Tôi làm việc liên tục trong mười ngày .
Trong mười ngày này , tôi đã thiết kế xong cảnh quan , cũng đã gửi bản thảo phong cách thiết kế chủ đạo nội thất cho Lưu Huy , hơn nữa còn đánh dấu những chỗ cần lưu ý trên hành lang . Những chuyện còn lại thì để thiết kế nội thất của Lưu Huy lo . Dù sao thì công việc của tôi thu phí theo mét vuông , nếu làm cả nội thất bên trong thì hoàn toàn không cần thiết .
Chờ tôi giao bản thiết kế xong thì bên công trình cũng đã đi vào quỹ đạo , công việc của tôi coi như đã kết thúc . Tôi mở điện thoại xem vé máy bay đến thành phố Bắc . Có rất nhiều chuyến bay , tôi bèn đặt vé vào hai ngày nữa . Ngày mai tôi định đi thăm Lý Nam Hào .
Lý Trọng Mạnh kể rằng ông nằm viện ba ngày là đã xuất viện rồi , sau đó thì chỉ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ở nhà không đi đâu cả . Tôi nghĩ nếu đi thăm người bệnh thì đi tay không cũng ngại , nền đi mua vài thử ở cửa hàng thực phẩm chức năng gần đó .
Khi tôi vào cửa hàng thì bên trong chỉ có một vị khách . Cửa hàng bán mặt hàng này thường không đông khách lầm nên chỉ có một nhân viên , tôi định tự đi xem rồi mua cũng được.
Có vẻ như vị khách kia xem lâu quả , nhân viên cửa hàng mất kiên nhẫn nên nói , “Xin hỏi ngài có mua không ạ ? Nếu không mua cũng không sao đâu . ”
" Mua chứ , mua chử " Giọng nói của vị khách này vang lên .
Nghe hơi hèn . . . nhưng mà , giọng này nghe quen quen . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro