Chương 261: Anh không nghèo như em nghĩ đâu.
Một tuần sau , công việc thiết kế cảnh quan vườn của tôi đã bước vào giai đoạn cuối , sau khi trao đổi với Lưu Huy thì trên cơ bản đã có thể bắt đầu phần thiết kế trong nhà .
Mà phần này tôi chỉ phụ trách một bộ phận rất nhỏ . Nhiều nhất là hai tuần nữa là có thể hoàn thành .
Buổi chiều lúc tôi vừa ra khỏi viện Thiết Kế Kiến Trúc liền nhìn thấy Lý Trọng Mạnh đứng trước cổng .
Người đàn ông đó mặc sơ mi trắng , dưới ánh mặt trời trông anh thêm phần điển trai mà ấm áp .
Lúc nãy khi ăn cơm trưa cùng anh , tôi có nói đến việc chiều sẽ tới đây , không ngờ anh ta lại đến đây chờ tôi .
Tôi nhanh chân bước về phía đó , hỏi anh ta : “ Sao lại đợi em ở đây ? "
“ Ừ !” Lý Trọng Mạnh thuận tay nhận lấy chồng tài liệu từ trên tay tôi , ôn hòa hỏi : “ Buổi tối có rảnh không ?”
“ Có chuyện gì vậy ạ ?” Theo lý mà nói thì Lý Trọng Mạnh biết lịch làm việc và nghỉ ngơi của tôi rõ như lòng bàn tay .
Ở thành phố Vĩnh An này , ngoại trừ anh ra thì gần như là tôi không qua lại với ai khác .
Lần này anh đến tận đây hỏi , xem ra là có chuyện gì khác .
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi , gương mặt anh có hơi căng thẳng , chần chừ một lúc anh mới lên tiếng , “ Là thế này , hôm nay là trung thu nên ba anh muốn anh đưa em về cùng.”
“ Ba anh ? ” Tôi nghĩ ngợi một lúc mới nghĩ ra đó là Lý Nam Hào .
Cũng chính là ông nội của Lý Hào Kiệt .
Tôi không muốn đi.
Chí ít thì trong đầu tôi đang nghĩ vậy chứ chưa nói ra miệng , tôi ngẩng lên hỏi Lý Trọng Mạnh , “ Sao ông ấy biết em ? Anh nói với ông à ? ”
“ Không.” Lý Trọng Mạnh lắc đầu , “Chắc là thằng Kiệt nó nói . Hôm nay tự nhiên ông hỏi anh , anh cũng không có cách nào để từ chối.”
Biểu cảm lúc anh nhìn tôi rất căng thẳng , nhưng cũng ẩn chứa một chút mong chờ .
Tôi cũng nhận ra anh hy vọng tôi sẽ đi với anh .
Tôi lưỡng lự một lát , “Nhưng Lý Hào Kiệt . . . ”
“ Hôm nay chắc Tiểu Kiệt không đến được . ” Lý Trọng Mạnh trả lời .
Nghe được đáp án này tôi thở phào một hơi , gật đầu , “Vâng , vậy em sẽ đi cùng anh.”
Tuy rằng tôi vẫn chưa chính thức nhận lời Lý Trọng Mạnh , nhưng không thể phủ nhận rằng quảthực anh là một người rất tốt , rất phù hợp để trở thành ba của Thiểm Thiểm .
Lý Trọng Mạnh thấy tôi đồng ý tâm trạng anh cũng trở nên nhẹ nhõm , anh dịu dàng nói , “Nếu như em không muốn thì có thể từ chối.”
“ Sao có thể thế được , kiểu gì thì con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng mà.” Tôi ngẩng lên nhìn Lý Trọng Mạnh , cười cười .
“ Em không xấu.” Tay của anh đặt lên vai tôi , kéo tôi vào phạm vi của anh. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng bay vào khoang mũi tôi , tự dưng khiến tôi có cảm giác yên tâm . T
ôi nhìn bộ quần áo trên người mình sau đó lại nhìn đồng hồ , “ Mấy giờ bắt đầu , em còn phải về thay quần áo , liệu có kịp không ?”
“ Anh đưa em đi mua bộ mới .” Lý Trọng Mạnh nói một cách rất tự nhiên.
“ Không cần đâu , em . . . ”
“ Đừng từ chối anh , chỉ là một bộ quần áo thôi mà .” Anh đã nói thế rồi tôi cũng ngại không từ chối nữa .
Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến trung tâm thương mại Tinh Thần của thành phố Vĩnh An .
Tôi đã đến nơi này vài lần cho nên cũng khá là quen thuộc với nơi này , đương nhiên là biết nơi nào bán đồ phù hợp với phong cách của tôi .
Tôi dẫn Lý Trọng Mạnh đến một cửa hàng bán quần áo phong cách Trung Quốc cổ đại .
Quần áo ở đây rất đa dạng và phong phú , giá cả hơn kém nhau chỉ nằm ở chất liệu và phần thêu thùa trên bề mặt .
Cửa hàng ở trung tâm thương mại này rất cao cấp , đại đa số những trang phục được bày bán ở đâu đều là tơ lụa thật , họa tiết thêu tay , những phụ kiện đi kèm đều là những món đồ chất lượng tốt , giá cũng cao .
Tôi vừa vào trong đã bị thu hút bởi một bộ đồ được phối hai màu tím và trắng , bên ngoài là áo cánh , bên trong là một chiếc váy dài .
Rất phù hợp với mùa này .
“ Đi thử xem .” Tôi mới nhìn một cái , Lý Trọng Mạnh đã biết tôi thích nó , liền vỗ vai tôi nói . T
ôi quay sang nhìn anh với vẻ hơi kinh ngạc .
Đôi môi của anh cong lên , “Quen em lâu như thế rồi sao anh lại không biết em thích kiểu quần áo như thế nào chứ ?”
Lúc này nhân viên cửa hàng cũng đi đến , nghe thấy tôi muốn thử đồ lập tức lấy bộ đó đưa cho tôi với vẻ rất cung kính , “Thưa cô đây là size M ạ , cả thành phố này chỉ có một bộ thôi .”
“ Chẳng phải bên đó có rất nhiều sao ?” Tôi giới tay chỉ vào giá bên cạnh .
Bên đó treo bảy tám bộ váy giống nhau , từ góc nhìn nghiêng có thể thấy được tất cả đều cùng một kiểu dáng .
Bộ váy này mất điểm ngay tức khắc và kỹ năng mời chào yếu kém của cô nhân viên .
Nhân viên cửa hàng nhìn sang , không hề kinh ngạc , cô ấy nói , “Những cái đó khác ạ !”
“ Có gì khác ?” Tôi đi đến lấy một bộ xuống , giơ lên xem .
Thoáng nhìn qua thì bộ này cũng giống với bộ ma nơ canh đang mặc , nhưng dường như nó lại có điểm gì đó khác biệt .
Tôi đang so sánh thì Lý Trọng Mạnh đã nói trước : “Ngọc trai khác nhau.”
Nhân viên cửa hàng nghe Lý Trọng Mạnh nói vậy lập tức khen : “Ngài đây thật tinh mắt , vừa nhìn là đã biết , bộ váy trong tay tôi sử dụng ngọc trai Nam Hải , có giá trị vô cùng lớn , mà những bộ còn lạiđều chỉ dùng ngọc trai nước lợ bình thường , đừng nhìn nó chỉ là một viên ngọc trai mà coi thường , đặt trên một bộ đồ từ lụa thật sẽ thể hiện rõ sự khác biệt rất lớn . ”
Nhân viên cửa hàng thao thao bất tuyệt một hồi , tôi cầm hai bộ ra so sánh .
Đúng là như thế .
Có lẽ là vì chất liệu khác nhau , nên ngọc trai trên bộ váy bản giới hạn trông có vẻ đặc biệt hoa lệ .
Mà bộ trong tay tôi trông cực kỳ bình thường .
Nghĩ đến chuyện Lý Trọng Mạnh là người trả tiền , tuy rằng thích nhưng vẫn giơ bộ đồ trong tay lên nói : “ Tôi thử bộ này là được .”
Nhân viên cửa hàng ngẩn ra , cô ta định nói gì đó cuối cùng lại thôi . Tôi mặc thử xong liền soi gương , nói thế nào đây , ngọc trai nằm ở vị trí cao nhất của chiếc áo cánh , vô cùng nổi bật.
Nếu như chưa nhìn thấy viên ngọc trai Nam Hải kia , chắc chắn tôi sẽ cảm thấy bộ váy này không tồi .
Thế nhưng sau khi nhìn thấy viên ngọc trai Nam Hải kia rồi thì dù là màu sắc hay độ bóng nó đều thua xa viên ngọc trai kia .
Thế nhưng tôi không định để Lý Trọng Mạnh phải tốn kém , tôi cố ý tỏ ra rất thích bộ váy này , tôi nói với nhân viên cửa hàng : “ Tôi lấy bộ này "
Lý Trọng Mạnh đứng bên cạnh không nói câu nào .
Đợi đến lúc tôi thay đồ xong , vốn định đưa bộ váy cho nhân viên cửa hàng để cho vào túi , cô ấy lại nói : “Đã lấy bộ mới cho chị rồi ạ , bạn trai chị cũng đã thanh toán xong rồi ạ.”
Nói rồi cô ấy đưa túi quần áo cho tôi .
Tôi cúi đầu nhìn , bên trong chính là bộ váy phiên bản giới hạn . “ Không cần đâu , tôi lấy bộ bình thường là được rồi . ”
Tôi từ chối .
Dù sao thì tôi cũng biết ngọc trai Nam Hải thuộc loại ngọc trai cao cấp , chỉ một viên thôi cũng đã gấp mấy lần bộ váy này rồi .
“ Đừng từ chối , chỉ là một bộ quần áo mà thôi ” Lý Trọng Mạnh nói .
“Nhưng . . .”
“ Không đắt , yên tâm đi anh không nghèo như em nghĩ đâu . ” Lý Trọng Mạnh nói rồi đưa túi quần áo cho tôi , “ Em đi thay đi , rồi lát nữa về thẳng nhà anh luôn .”
Tôi biết không từ chối nổi nữa , chỉ đành nhỏ giọng cám ơn anh , “ Cảm ơn.”
Sau đó ngoan ngoãn đi thay đồ . Rõ ràng chỉ khác nhau ở viên ngọc trai thôi nhưng đẳng cấp mà bộ quần áo mang lại cho người mặc lại khác hoàn toàn .
Tôi mặc bộ quần áo đó đi cùng Lý Trọng Mạnh ra ngoài , lúc vào thang máy lại gặp được Dương Trung .
Dương Trung nhìn thấy tôi sau đó mới nhìn thấy Lý Trọng Mạnh , sững ra rồi mới nói : “ Chào ngài Lý , chào cô Sa .”
“ Anh là . . .” Chắc chắn từ sau khi trở về tôi chưa gặp Dương Trung bao giờ , mới lên tiếng hỏi anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro