191-193
CHƯƠNG 191: TÔI RỜI KHỎI ANH TA THẬT RỒI
"Cái gì?"
Tôi ngây người ra.
Anh ta định dẫn cả tôi đi?
"Muộn thế này rồi, đi đâu?" Tôi vờ như không biết, hỏi anh ta.
Lý Hào Kiệt hơi cụp mắt, gằn từng chữ một: "Anh phải tới tham gia ngày sinh nhật của ông nội, nhưng anh không yên tâm để em ở nhà một mình, vậy nên anh phải đưa em đi cùng."
"Anh điên rồi à?!" Tôi nhìn anh ta: "Tôi thế này thì đi kiểu gì! Nếu hôm nay là Halloween, tôi ra ngoài dọa người ta còn hiểu được." Tôi tự giễu.
Lúc này, tôi chẳng thể gặp người khác được.
Lý Hào Kiệt lôi tôi ra khỏi phòng, nói lạnh lùng: "Em chờ anh ở trên xe, anh cho hai vệ sĩ ở lại với em, anh vào tặng quà rồi ra ngay."
"..."
Lý Hào Kiệt cũng thật cẩn thận, sinh nhật của Lý Nam Hào còn phải kéo cả tôi đi.
Tôi biết tôi không thể khiến anh ta đổi ý, cho dù không muốn thì kết quả cuối cùng cũng là bị kéo đi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ đành đồng ý.
Tôi không cần trang điểm, thay quần áo rồi đi theo anh ta.
Kỳ thật, tôi đi ra ngoài với bộ dạng thế này đúng là vô cùng buồn cười.
Nhưng tôi không có sự lựa chọn nào khác.
Tôi và Lý Hào Kiệt cùng ngồi xe đi tới nhà của Lý Nam Hào.
Lúc xe dừng lại, Lý Hào Kiệt vỗ nhẹ vào tay tôi, nói mềm mỏng: "Anh vào đó nhiều nhất là nửa tiếng sẽ ra."
"Ừm." Tôi chẳng biết nói gì khác.
Đối với tôi mà nói, câu nói này của anh ta không liên quan gì tới tôi cả, anh ta đi bao lâu thì tôi vẫn phải chờ ở đây mà?
Dù không ở đây thì cũng là ở trong căn phòng diễn thuyết kia.
Chẳng có gì khác biệt.
Sau khi Lý Hào Kiệt đi rồi, hai vệ sĩ đứng ở ngoài xe. Vì tác dụng phụ của thuốc phòng bệnh, người tôi rất khó chịu, đầu óc choáng váng, vậy nên tôi nằm xuống ghế sau.
Liếc ra ngoài cửa sổ, hai tên vệ sĩ đứng im ở đó như hai cây cột.
Chạy trốn, chỉ có thể là nằm mơ thôi.
Tôi cứ thế nhìn vệ sĩ ngoài cửa sổ, đã qua nửa tiếng mà Lý Hào Kiệt còn chưa ra.
Chẳng lẽ anh ta lỡ giờ à?
Không thể nào, anh ta luôn rất đúng giờ...
Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, có tiếng người nói vọng lại từ đằng xa: "Tiểu Kiệt uống say rồi, hai người đi đón nó đi."
Hai tên vệ sĩ không dám hành động.
Tôi nhận ra giọng nói này – là Lý Trọng Mạnh!
Anh ta đẹp cặp kính mà tôi đi chọn với anh ta hôm đó.
"Anh Lý!" Tôi vội vàng ngồi dậy.
Lý Trọng Mạnh đang nói chuyện với hai tên vệ sĩ, trên bãi đỗ xe trống vắng chỉ có ba người họ.
"Không được, tổng giám đốc Lý đã căn dặn rồi, anh ấy không đến thì không thể đi được." Vệ sĩ trả lời.
Lúc này, rõ ràng là hai vệ sĩ rất đề phòng Lý Trọng Mạnh, cả hai đứng sát lại gần nhau.
"Vậy à." Lý Trọng Mạnh lắc đầu tỏ vẻ khó xử.
Vào lúc tôi không chú ý, anh ta bỗng lấy thứ gì đó ra khỏi túi, xịt vào mặt hai tên vệ sĩ!
Chỉ sau hai giây, cả hai tên vệ sĩ đều ngã xuống!
Lý Trọng Mạnh lại lấy chìa khóa xe ra, nhấn vào chốt mở.
Cửa mở ra!
Anh ta vội gọi tôi ra khỏi xe, quăng chìa khóa vào trên người vệ sĩ. Vì khó chịu trong người, tôi đi đường còn run run, anh ta bế luôn tôi lên đi về phía xe.
"Anh Lý." Tôi hơi xấu hổ.
Lý Trọng Mạnh cũng không có thời gian nói chuyện với tôi, bước nhanh đặt tôi vào ghế phụ.
Thắt dây an toàn vào cho tôi xong, anh ta khởi động xe, rời khỏi tòa nhà họ Lý.
"Anh Lý, sao anh lại ở đây?"
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, vẫn còn chưa hết sững sờ.
Lý Trọng Mạnh vừa lái xe vừa liếc nhìn tôi: "Thì em bảo tôi cứu em mà?"
Lúc này tôi mới nhớ tới hôm trước ở bệnh viện tôi đã gửi tin nhắn cho Lý Trọng Mạnh.
"Tôi không ngờ..."
"Không ngờ là tôi sẽ cứu em à?" Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trông nét mặt như đã đoán ra tôi nghĩ gì.
Tôi khẽ gật đầu, lại cảm thấy là lạ, bèn hỏi anh ta: "Lý Hào Kiệt đâu? Anh cứ thế mà đưa tôi đi, chắc chắn Lý Hào Kiệt sẽ đi tìm chúng ta!"
"Nó ấy à." Lý Trọng Mạnh nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Thấy gần đây nó vất vả quá nên tôi cho nó nghỉ ngơi một lát, ước chừng tới sáng mai mới tỉnh lại, tới khi nó tỉnh lại thì chúng ta đã ở nước ngoài rồi."
"Hả?"
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, không hiểu anh ta đang nói gì cho lắm.
Ngẫm nghĩ một hồi tôi mới hỏi: "Anh định đưa tôi ra nước ngoài à? Đi đâu? Tôi chẳng mang theo cái gì cả."
Thấy dáng vẻ sốt sắng của tôi, Lý Trọng Mạnh cười nói: "Vậy em nghĩ lại xem những thứ cần để ra nước ngoài đang ở đâu?"
"Ở..."
Tôi ngẫm nghĩ rồi nhớ ra rằng - chúng ở nhà hết.
Tất cả đều ở căn nhà mà tôi chuyển tới, bởi vì tôi giao tiền thuê nhà của cả năm rồi nên dù tôi không về một thời gian thì đồ đạc vẫn ở đó.
Lý Trọng Mạnh nói: "Sau khi em gửi tin nhắn cho tôi, tôi nhờ bạn tìm hiểu, sau đó dùng giấy tờ của em trong vụ kiện Tô Ngọc Nhiên để làm chứng minh giao cho bên công ty thuê nhà, bảo họ mở cửa cho tôi."
"Nghĩa là anh đang giữ hộ chiếu của tôi à?"
"Đúng rồi."
Lý Trọng Mạnh khẽ gật đầu, dừng xe ở ven đường, nhìn tôi nói: "Tôi đã làm thế sau khi nhận được tin nhắn của em. Kế hoạch của tôi là đưa em ra nước ngoài một thời gian trước, nếu em có ý định gì khác thì tôi sẽ trả lại đồ đạc cho em, em muốn làm gì cũng được."
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh.
Anh ta lớn tuổi hơn tôi, trên người có hơi thở của một người đàn ông trưởng thành, khiến tôi cảm thấy đáng tin.
Hơn nữa, dưới một góc độ nào đó, ra nước ngoài mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Tôi muốn rời xa Lý Hào Kiệt!
"Vậy tôi sẽ ra nước ngoài với anh." Tôi lưỡng lự một chút: "Hình như thẻ ngân hàng của tôi ở chỗ của Lý Hào Kiệt thì phải..."
Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh mỉm cười: "Yên tâm, mặc dù anh không giàu bằng Tiểu Kiệt, nhưng nuôi mình em vẫn dư dả."
Tôi hiểu ý anh ta, nhưng nói thế này lại khiến tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Đêm đó, tôi đi theo Lý Trọng Mạnh ngồi máy bay ra nước ngoài.
Tới khi ngồi trên máy bay, nhìn mây vờn ngoài cửa sổ, tôi mới nhận ra rằng, tôi thực sự đã thoát khỏi sự khống chế của Lý Hào Kiệt rồi!
Trên máy bay, Lý Trọng Mạnh nhìn tôi: "Bây giờ đã cất cánh rồi, nói với tôi đi, đã xảy ra chuyện gì vậy."
"Tôi..." Tôi muốn nói, nhưng vì tác dụng phụ của thuốc phòng ngừa HIV, lại còn bị ù tai trên máy bay nữa, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi phải đi toilet ngay lập tức.
Tới khi quay lại, Lý Trọng Mạnh đã ngủ rồi.
Tôi ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu sao trái tim bỗng đau thắt lại.
Mười tiếng sau, máy bay hạ cánh.
Lại ngồi ô tô thêm ba tiếng nữa mới tới một thị trấn nhỏ.
Mui xe hạ xuống, trở thành chiếc mui trần.
Ven đường toàn là kiểu kiến trúc cổ xưa, người đi trên đường đa số toàn là người già, trong quán cà phê, một bà lão ôm một con mèo béo ngồi đó nhấm nháp cà phê.
Có người trông thấy chúng tôi thì chủ động chào hỏi.
Tất cả là hơi thở của sự sống.
Thấy vậy, tâm trạng nặng nề của tôi cũng tốt hơn nhiều.
Cuối cùng, xe dừng lại trước một căn nhà hai tầng nhỏ, tôi đứng ở ngoài cổng nhìn vào, bên trong toàn là hoa râm bụt rất đẹp.
-----------
CHƯƠNG 192: LÝ HÀO KIỆT, TÔI PHẢI LÀM SAO VỚI ANH BÂY GIỜ
"Từ nay em cứ ở đây, anh ở bên cạnh."
Lý Trọng Mạnh xuống xe, đi theo phía sau tôi.
"Bên cạnh?" Tôi nhìn sang bên cạnh, là một căn nhà với lối kiến trúc tương đồng với căn này, nhưng trong sân không trồng gì cả.
Lý Trọng Mạnh đưa một cái túi nhỏ cho tôi: "Hộ chiếu, giấy tờ của em ở trong này cả, tôi còn mua cả di động cho em, có sim của vùng này trong đó rồi. Đúng rồi, có tiền mặt đó, nếu em muốn rời khỏi đây, bất cứ lúc nào cũng được."
Tôi mở túi ra, xem xét những thứ trong đó.
Cảm giác này thật vi diệu.
Trước đó Lý Hào Kiệt nhốt tôi không cho tôi đi, tôi liều mạng đòi đi. Bây giờ tới đây, Lý Trọng Mạnh cho tôi đủ mọi thứ, tôi hoàn toàn tự do, nhưng tôi lại cảm thấy nơi này khá tốt.
Lý Trọng Mạnh đưa chìa khóa cho tôi, bảo tôi vào nhà nhìn xem.
Tôi đi vào trong, thấy anh ta vẫn đứng ở cổng mới quay đầu hỏi: "Sao anh không vào?"
"Bây giờ em mới là chủ nhân của căn nhà này, chủ nhân không mời, đương nhiên tôi không thể vào rồi." Lý Trọng Mạnh cười nhẹ một tiếng.
Tôi sửng sốt, đưa tay làm hành động "mời".
Lúc này Lý Trọng Mạnh mới bước vào.
Anh ta đi tham quan căn nhà với tôi một lượt. Căn nhà này chia làm hai tầng, bên dưới là phòng khách, phòng ăn và phòng bếp.
Trên lầu có một phòng thay quần áo, phòng làm việc cùng với một căn phòng ngủ lớn.
Cửa sổ của phòng ngủ nối liền với ban công, ngoài ban công bày biện mấy cái giá, trên đó trồng các loại hoa cỏ.
Y như một căn nhà trong truyện tranh vậy.
"Thích không?"
Trong lúc tôi ngẩn người nhìn hoa trên thềm cửa sổ, Lý Trọng Mạnh hỏi tôi từ phía sau.
"Ừ." Tôi gật đầu.
Lý Trọng Mạnh cũng gật đầu: "Vậy là tốt rồi, tôi sẽ tìm người mua đồ dùng hằng ngày và quần áo cho em, em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa chúng ta vào thị trấn ăn cơm." Anh ta nhìn đồng hồ đeo tay: "Nửa tiếng sau xuất phát."
"Cũng được."
Sau khi Lý Trọng Mạnh đi, tôi lại gần cửa sổ, ngồi lên ghế nhìn ra xa xa, ánh chiều tà đang ngả xuống từng chút một.
Hết thảy đều yên tĩnh, tốt đẹp.
Thế nhưng, tôi lại cứ nhớ tới một người.
Lý Hào Kiệt.
Hiện tại anh ta ở đâu? Ra sao rồi? Vẫn tiếp tục uống thuốc chứ?
Anh ta không tìm thấy tôi thì sẽ thế nào?
Rõ ràng là tôi mong ngóng rời xa anh, rõ ràng tôi hận anh tự ý hủy hoại đứa con của tôi, nhưng bây giờ thật sự đi rồi, trong đầu óc tôi chỉ toàn hình bóng anh.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, tôi như quên đi thời gian.
Trong lúc tôi ngắm nhìn mắt trời lặn, bỗng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau, tôi cảm giác thấy có người đứng sau tôi, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy..."
Giọng nói này...
"Lý..." Tôi định gọi tên Lý Hào Kiệt trong vô thức, nhưng khi quay đầu lại, trông thấy người đứng sau, chẳng hiểu sao trong lòng tôi lại rất thất vọng. Tôi miễn cưỡng nở nụ cười: "Anh Lý, sao anh lại tới đây?"
Lý Trọng Mạnh chỉ vào đồng hồ đeo tay: "Chúng ta đã hẹn là sau nửa tiếng sẽ đi ăn mà."
"À." Bây giờ tôi mới nhớ tới chuyện này, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi quên mất."
Lý Trọng Mạnh lắc đầu: "Không sao, đã đói chưa? Nếu chưa đói thì lát nữa chúng ta đi cũng được, thời gian bên này chênh lệch so với bên kia..."
"Đói rồi." Tôi ngắt lời anh ta rồi đứng dậy.
Dù sao cũng là tôi nhờ Lý Trọng Mạnh cứu tôi, bây giờ anh ta làm theo ý tôi, tôi không thể tỏ ra buồn phiền thế được.
Anh ta không làm gì sai cả.
Nếu có người sai thật, thì người đó chính là tôi.
Lý Trọng Mạnh nói muốn dẫn tôi tới ăn ở một quán ăn, nghĩ tới mặt mình, tôi từ chối.
Nhưng anh ta cam đoan với tôi rằng sẽ không có ai để ý cả.
Cuối cùng tôi gỡ khăn bịt mặt xuống, để nguyên khuôn mặt còn bó băng gạc đó, đeo khẩu trang vào rồi đi ăn cơm.
Lý Trọng Mạnh dẫn tôi tới một quán ăn rất tấp nập. Lúc chúng tôi vào trong, gần như mọi chỗ ngồi đều đã có người. Trông thấy Lý Trọng Mạnh, chủ quán vội vàng ra chào hỏi anh ta, nhìn thấy tôi cũng chỉ cười nhẹ.
Sau đó bà ấy dẫn tôi vào một góc ở sâu bên trong.
Chủ quán của nơi này là một người phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi. Bà ấy không hề để bụng về dáng vẻ của tôi, ngược lại nhiệt tình giới thiệu các món ăn có tiếng của quán.
Chúng tôi mới tới đây lần đầu nên gọi món theo lời đề nghị của bà ấy.
Khi thức ăn được bưng lên, nói thật, thức ăn ở đây không ngon như lời giới thiệu của bà chủ, cảm giác rất kì lạ, nhưng vì chúng tôi là người nước ngoài nên bà ấy tới hỏi chúng tôi xem có ngon không suốt mấy lần liền.
Không muốn phụ sự nhiệt tình của bà ấy, tôi chỉ có thể ăn hết thức ăn.
Đúng như những gì mà Lý Trọng Mạnh nói, người xung quanh không hề để ý tới bộ dạng của tôi, khiến tôi thoải mái hơn nhiều.
Sau bữa ăn, Lý Trọng Mạnh lo tôi đi đường mệt mỏi nên bảo tôi về nghỉ ngơi trước, đồng thời còn hẹn tôi ngày mai đi dạo trong thị trấn.
Tôi ngờ vực nhìn Lý Trọng Mạnh: "Anh Lý, bình thường công việc của anh bận lắm cơ mà, anh đi thế này, bệnh viện phải làm sao?"
"Yên tâm, không có tôi thì vẫn sẽ hoạt động bình thường thôi." Dứt lời, biểu cảm của Lý Trọng Mạnh bỗng trở nên nghiêm túc, nhìn tôi: "Còn em ấy, lần này tôi dẫn em đi, là vì muốn em nghĩ cho kĩ càng, tự hỏi bản thân mình xem rốt cuộc em cần cái gì."
Cần cái gì...
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, dường như đã hiểu ý của anh ta.
Lý Trọng Mạnh vuốt tóc tôi: "Đi nghỉ ngơi đi, nếu cần gì thì có số của tôi ở trong điện thoại đó, hoặc là trực tiếp sang nhà tôi tìm tôi cũng được, trong chùm chìa khóa của em có một cái là chìa khóa nhà tôi."
Nói xong, có vẻ như anh ta sợ tôi hiểu lầm, vội nói: "Tôi không có chìa khóa nhà em đâu, lúc tối là do em không khóa cửa, tôi gọi mà không thấy trả lời nên tôi mới lên lầu."
Nhìn anh ta vội vàng như vậy, tôi cười: "Tôi biết rồi, anh Lý quân tử ạ."
Anh ta luôn có chừng có mực, không để tôi phải lo lắng chút nào.
Lý Trọng Mạnh ngẩn ra, bật cười ha ha: "Cứ coi như là thế đi."
Nói xong, anh ta về nhà.
Tôi cũng đi về, thay quần áo, tắm rửa, lên giường nằm một mình với những suy nghĩ rối bời.
Trong lòng, trong đầu chỉ toàn là Lý Hào Kiệt.
Tôi cầm điện thoại, không hiểu sao lại muốn gọi cho anh.
Có phải tôi điên rồi không.
Khó khăn lắm mới trốn được, tại sao tôi lại muốn trở về chứ?
Cho dù là về, thì cũng phải đợi tới hai tháng sau, để Lý Hào Kiệt tin rằng tôi không bị nhiễm bệnh.
Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhận ra rằng, người không bình thường không phải là tôi, mà là Lý Hào Kiệt. Anh tin rằng tôi chính là người trong video, sau đó thuyết phục bản thân, ép buộc bản thân.
Đồng thời, cũng ép buộc cả tôi nữa...
Nằm trên giường nghĩ về Lý Hào Kiệt, tôi mơ màng thiếp đi.
Có lẽ là ngày nghĩ gì thì đêm mơ nấy, đêm đó tôi mơ thấy Lý Hào Kiệt, mơ là anh đứng trong một vùng sa mạc hoang vu, không ngừng gọi tên tên.
Anh ta điên cuồng tìm tôi, nhưng tôi không ở đó. Thế nhưng anh ta cứ gọi mãi, gọi mãi, cho tới khi sức cùng lực kiệt.
Tôi nhìn anh ta, cho tới khi tia nắng ban mai đánh thức tôi, tôi mới cảm nhận được nước mắt nơi khóe mi.
Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt!
Tôi phải làm sao với anh bây giờ?
Tôi phải làm sao đây!
"Kinh cong."
"Chào buổi sáng!"
Lúc tôi rửa mặt xong, thay một bộ quần áo mà Lý Trọng Mạnh chuẩn bị cho tôi rồi xuống lầu, anh ta đã đứng chờ tôi ở cửa.
Bên cạnh anh ta có hai chiếc xe đạp, một chiếc màu xanh, một chiếc màu hồng.
Thấy tôi đi ra, anh ta vẫy tay với tôi: "Đi, dẫn em đi ăn sáng."
Tôi nhìn anh ta, sửa sang lại tâm trạng bi thương của mình, thay thành một khuôn mặt nhẹ nhàng rồi bước tới: "Đi thôi."
Nói rồi, tôi chủ động chọn chiếc xe đạp màu hồng .
----------------
CHƯƠNG 193: EM LÀ NGƯỜI THỨ HAI ĐƯỢC ĂN CƠM TÔI NẤU
Đây là một thị trấn gần biển, chúng tôi đạp xe mười phút là tới bờ biển. Anh ta dẫn tôi tới một quán ăn cũ để ăn sáng.
Ngồi ở nơi này có thể nhìn thấy dọc bờ biển.
Không biết mê muội thế nào mà nhìn biển tôi cũng nhớ tới Lý Hào Kiệt được.
Trong đầu tôi chỉ toàn là Lý Hào Kiệt.
Lý Trọng Mạnh nhận ra tâm tư của tôi: "Có phải em đang nhớ tới Tiểu Kiệt không?"
"Không phải."
Tôi trả lời ngay lập tức.
Nghe tôi trả lời vậy, Lý Trọng Mạnh không khỏi bật cười: "Nếu em trả lời mà hơi lưỡng lự một chút, có thể tôi sẽ tin em."
"Tôi..." Anh ta nói vậy khiến tôi hơi xấu hổ.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi: "Đừng ngại, chuyện của em và Tiểu Kiệt anh cũng biết đôi chút. Nói thế nào nhỉ, ít nhiều gì thì đàn ông cũng sẽ e dè chuyện này, Tiểu Kiệt bằng lòng tiếp tục ở bên em, tôi tin tưởng nó yêu em thật."
Lý Trọng Mạnh nói không sai.
Nếu chuyện này là thật, vậy thì theo lẽ thường, chắc chắn đàn ông sẽ không thể chấp nhận được.
Thế nhưng Lý Hào Kiệt lại chấp nhận nó...
Lúc này, tôi bỗng thấy thật đắng chát: "Anh Lý, anh nói xem, tôi nên làm gì bây giờ?"
Tôi nên làm gì...
"Tôi đưa em tới đây, em có hối hận không?" Lý Trọng Mạnh uống một hớp cà phê, hỏi tôi.
"Không hối hận." Tôi chỉ hơi ngẫm nghỉ giây lát liền trả lời.
Nghe được câu trả lời của tôi, Lý Trọng Mạnh cười nói: "Đúng chưa, đây mới là lời nói thật, câu vừa rồi của em là nói dối."
Tôi hơi cụp mắt xuống.
Lý Trọng Mạnh không hỏi tôi nữa, chỉ nói: "Thứ bảy tuần sau tôi sẽ về nước một chuyến, em có một tuần rưỡi để suy nghĩ. Đến lúc đó, nếu em nghĩ ra rồi thì về với tôi, nếu vẫn chưa nghĩ ra thì chờ tôi trở lại."
"Cám ơn."
Một tuần rưỡi sao?
Tôi biết, kỳ thật tôi không chỉ muốn gặp Lý Hào Kiệt, mà còn lo lắng cho anh.
Suy đi ngẫm lại, tôi nói với Lý Trọng Mạnh: "Anh Lý, tôi rất lo cho Lý Hào Kiệt, bởi vì trước khi tôi đi, hành vi của anh ta hơi bất thường, tôi sợ anh ta sẽ làm ra chuyện gì đó cực đoan."
"Em nói vậy làm tôi cũng cảm thấy biểu hiện của nó trên lễ mừng thọ hôm đó không được bình thường cho lắm thật." Lý Trọng Mạnh gật đầu: "Tôi sẽ thay em để mắt tới nó, em yên tâm đi."
Buổi chiều, Lý Trọng Mạnh dẫn tôi đi mua đồ.
Lúc đầu tôi tưởng là siêu thị, nhưng anh ta lại dẫn tôi tới nơi giao dịch hàng secondhand, ở đây cái gì cũng có.
Ngoại trừ quần áo, đồ gia dụng, còn có cả thức ăn.
Lý Trọng Mạnh dẫn tôi mua rất nhiều thức ăn, rồi mua cả một bộ đồ nấu nướng.
Tốt thật đấy, người ở nơi này không chỉ trỏ tôi gì cả.
Đang lúc chuẩn bị rời khỏi chợ, có một bà lão ngồi ở cổng, bày thức ăn ở trước mặt, một trong số đó là ---
"Cái này bán bao nhiêu?"
Lúc tôi nhìn thấy rau thơm, Lý Trọng Mạnh cũng bước tới.
Bà lão liếc nhìn Lý Trọng Mạnh, xòe năm ngón tay ra.
Giá này đắt hơn nhiều so với những thứ đồ ăn khác, lại càng đắt hơn nhiều so với ở nước mình. Nhưng Lý Trọng Mạnh không hề nghĩ ngợi, lấy luôn ba mươi ngàn ra đưa cho bà lão ấy, sau đó cầm hai bó rau thơm rời đi.
Trên đường trở về, tôi nói với Lý Trọng Mạnh một cách đương nhiên: "Anh mua thức ăn mà không hỏi tôi cần mua gì à? Nhỡ tôi không biết làm thì sao?"
"Tôi biết làm mà."
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, vẻ tươi cười tràn đầy tự tin.
"Anh á?"
"Ừ, tôi biết em không quen ăn những món kia, vậy nên từ nay về sau, cơm canh cứ giao cho tôi, trách nhiệm của em chính là đi mua thức ăn với tôi."
Lý Trọng Mạnh khiến tôi hơi sửng sốt: "Anh nấu cơm? Anh biết nấu cơm á?"
Kỳ thật tôi vẫn không tin cho lắm.
Anh ta cười nói: "Ai được ăn thì đều nói là ngon cả."
Lần này, tôi và Lý Trọng Mạnh cùng về nhà anh ta, phong cách trang trí trong phòng của Lý Trọng Mạnh hoàn toàn khác với nhà tôi.
Giống với căn nhà ở Vĩnh An của anh ta vậy, cách sắp xếp rất hợp lí, không có chút gì là dư thừa.
Tôi đứng đó, nhìn Lý Trọng Mạnh rửa thức ăn, thái lát, những thứ không dùng thì cho vào hộp thực phẩm bỏ vào tủ lạnh, những thứ cần dùng thì bày la liệt trên mặt bàn bếp, dao cũng cất gọn gàng.
Trông như sắp tiễn hành phẫu thuật trên bàn giải phẫu...
"Có gì cần tôi trợ giúp không?" Tôi đứng một bên, nhìn anh ta làm đâu ra đấy, không biết mình có thể làm gì được.
Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, nói nghiêm túc: "Em phụ trách nghỉ ngơi, với cả lát nữa ăn cơm thì phụ trách việc khen ngon."
"Phụt." Tôi bật cười.
Tôi đứng ở chỗ có ánh sáng chiếu vào suốt cả buổi, nhìn Lý Trọng Mạnh thuần thục làm thức ăn.
Từ thịt, rau tới canh.
Nhìn cách anh ta nấu cơm đúng là một loại hưởng thụ, như thể anh ta đã lên kế hoạch cho những gì phải làm, làm cái gì trước, làm cái gì sau.
Cho tới khi mọi thứ đã hoàn thành, bàn bếp cũng đã rất sạch sẽ, như chưa hề sử dụng tới nó.
Lý Trọng Mạnh làm hai món nhạt một món mặn, còn có một bát canh cà chua trứng.
Anh ta bưng bốn món đó tới trước mặt tôi: "Nào, nếm thử xem."
"Ngon quá, ngon quá, ngon quá, ngon quá!"
Tôi nói bốn lần ngon quá liên tục.
Lý Trọng Mạnh nghe xong thì lắc đầu bất đắc dĩ: "Em hoàn thành tốt trách nhiệm của mình đấy."
"Ngon thật mà!" Tôi khẳng định.
Tôi là một người rất tin tưởng vào tài nấu nướng của mình, nhưng không thể không nói, Lý Trọng Mạnh nấu ăn ngon hơn!
Một người đàn ông giỏi làm việc, còn giỏi cả nấu cơm, đúng là hiếm thấy.
Nghe tôi nói vậy, Lý Trọng Mạnh ngồi xuống, cười nói: "Cám ơn, em là người thứ hai được ăn cơm tôi nấu đấy."
"Anh nấu cơm ngon thế này, sao trước kia lại phải ăn mì tôm?"
Tôi nhớ có lần tới nhà Lý Trọng Mạnh, anh ta đang ăn mì tôm, khiến tôi tưởng ằng anh ta không biết nấu cơm.
"Tôi ở một mình, công việc lại bận rộn, thời gian đâu mà nấu nướng." Lý Trọng Mạnh ăn một miếng thức ăn: "Em cũng biết lúc nhỏ tôi không ở nhà họ Lý rồi đấy, khi đó tôi ở với mẹ, nhà rất nghèo, mẹ tôi lại bận, về tới nhà thì đã khuya, việc vặt trong nhà đều do tôi làm, đương nhiên cũng phải nấu cơm rồi."
"Xin lỗi, tôi..." Nghe Lý Trọng Mạnh nói vậy, tôi bỗng thấy lúng túng.
Mặc dù lúc nhỏ tôi ở trại trẻ mồ côi, bình thường phải chăm sóc những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng suy cho cùng chưa từng phải lo lắng cơm ăn áo mặc.
So ra thì Lý Trọng Mạnh phải vất vả hơn nhiều.
Thấy tôi rầu rĩ, Lý Trọng Mạnh lắc đầu: "Có gì mà phải xin lỗi, tôi cảm thấy quá khứ của mình rất tốt, nếu vừa sinh ra mà tôi đã ở nhà họ Lý, chưa biết chừng sẽ trở thành một cậu ấm ăn chơi trác táng nữa."
Anh ta đang an ủi tôi.
Nếu được lựa chọn, ai chẳng muốn chọn một hình thức đơn giản để bắt đầu?
Sau đó, cuộc sống của tôi và Lý Trọng Mạnh cứ thể lẳng lặng trôi qua.
Cuộc sống như vậy rất kì diệu, mặc dù bình thản không nhấp nhô, nhưng lại có cảm giác rất êm đềm, khiến tôi cảm thấy rằng, cứ tiếp tục như vậy cũng rất tốt.
Vài ngày sau tôi mới biết được nguyên nhân mà Lý Trọng Mạnh lựa chọn nơi này. Thị trấn nhỏ này từng xảy ra một vụ cháy lớn, rất nhiều người từng bị thương trong vụ cháy, vậy nên có người dán băng gạc, đeo khăn bịt mặt ra ngoài, mọi người cũng không để ý tới.
Hơn nữa vùng này rất am hiểu cách xử lí vết bỏng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, tôi tới bệnh viện trong thị trấn, bác sĩ tiến hành trị liệu sâu hơn với mặt tôi, vì đã từng chữa trị rồi nên vết thương đã lành, thế nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, hai bên mặt tôi không đều nhau, trên mũi cũng có sẹo, tôi không cần bịt mặt, chỉ đeo khẩu trang là ra ngoài được.
Bác sĩ nói, nếu muốn khôi phục tốt hơn thì chỉ có thể cấy da.
Cấy da là một quá trình khá dài, nếu tôi định làm ở đây, ít nhất phải ở lại nửa năm trở lên.
Chỉ chớp mắt đã tới ngày Lý Trọng Mạnh về nước.
Hôm đó, tôi vẫn đi mua thức ăn với anh ta, trên đường về, Lý Trọng Mạnh hỏi tôi: "Nghĩ thế nào rồi? Ngày mai có muốn về với tôi không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro