Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

153-155

CHƯƠNG 153: ANH ẤY CHỈ LÀ... ANH RỂ CỦA TÔI

Tôi hiểu được, không phải đang xin lỗi tôi hay Lương Khanh Vũ.

Mà là sợ đắc tội Lý Hào Kiệt.

Tôi cũng không muốn đứng đây lâu thêm, buông cô ta ra rồi bỏ đi.

Toàn bộ làng du lịch đều đóng cửa trong thời gian trận chung kết đang diễn ra, trọng tài còn chưa tới, ngoại trừ nhân viên làm việc thì chỉ có bảy người chúng tôi là khách và Lý Hào Kiệt, Dương Trung.

Nếu Lý Hào Kiệt tới phòng ép buộc tôi, vậy chắc chắn tôi không có chỗ để trốn.

Để tránh lỡ như, tôi không quay về phòng nữa mà đi dạo ở xung quanh.

Không thể không nói, cơ sở hạ tầng của làng du lịch này rất được.

Có bể bơi, sân golf loại nhỏ, còn có cả rạp biểu diễn xiếc thú.

Nhưng vì không có người, rạp xiếc cũng đóng cửa rồi.

Tôi đi dạo một vòng, liếc qua đồng hồ, lúc này đã hơn mười giờ, có lẽ Lý Hào Kiệt sẽ không đến đâu...

Đang quay người đi về thì bầu trời mấy phút trước vẫn đang lấp lánh hàng ngàn vì sao đột nhiên có giọt mưa rơi xuống.

Đảo mắt một cái đã rào rào như trút nước.

Tôi vội phóng về, đến lúc thấy đã sắp tới cửa phòng thì chợt đụng vào một người đang lao ra từ một chỗ ngoặt.

Đầu của người đó vừa hay đụng vào khuỷu tay đang ôm lấy đầu của tôi!

"A!"

Người đó ngã trên mặt đất, tiếng kêu đau đớn truyền đến từ trong màn mưa.

"Xin lỗi." Tôi vừa xin lỗi vừa nhìn kỹ lại, không ngờ lại là Đào Nhi, tôi kêu tên cô ấy, "Đào Nhi."

Đào Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi.

Không nói câu nào đã muốn chạy đi.

Tôi kéo cô ấy lại, "Mưa to thế này, phòng em ở ngay đây, vào tránh mưa đi."

Cô ấy quay đầu nhìn tôi, bầu trời đen đặc, mưa lại lớn, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của cô ấy, chỉ nghe thấy cô ấy nói, "Cảm ơn."

Xem ra là đồng ý rồi.

Tôi cùng cô ấy bước vào phòng.

Từ phép lịch sự, tôi nhường phòng tắm cho cô ấy trước còn mình thì quấn một cái khăn lông đứng ở góc chờ.

Đợi cô ấy tắm rửa xong tôi mới vào.

Mỗi một căn phòng trong làng du lịch này đều có thể ở được hai người, cho nên mấy thứ như áo tắm, khăn lông đều đầy đủ.

Lúc tôi tắm rửa xong, mặc quần áo tắm bước ra ngoài, nhìn thấy Đào Nhi đang mặc quần áo tắm ngồi trên ghế sofa ở một bên. Cô ấy nhìn thấy tôi, lên tiếng có chút ngại ngùng, "Cảm ơn em, chắc chỉ là mưa bóng mây thôi, một chút nữa trời tạnh chị sẽ đi."

"Không cần, không cần, không phải vội."

Tôi khách sáo.

Cô gái Đào Nhi này, con người nhìn qua thấy rất tốt, nhưng trên thực tế phải tiếp xúc rồi mới biết, cô ấy cho người ta cảm giác rất bài xích người lạ.

Ở bên ngoài, tiếng mưa rơi đã lâu, tôi đứng trước giường nhìn màn mưa ngoài kia, còn Đào Nhi thì ngồi trên sofa.

Cả căn phòng tràn ngập không khí xấu hổ khó mà khống chế.

"Reng reng."

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.

Tôi cũng không nghĩ nhiều đã bước ra mở cửa.

Cửa mở ra.

Đứng ở cửa là Lý Hào Kiệt.

Trên tay anh ta cầm một chiếc ô, tóc dính trên khuôn mặt, nước mưa theo mái tóc chảy xuống dưới. Tôi cúi đầu, ống quần người đàn ông này đã thấm ướt rồi.

Tôi ngẩn người, muốn nói gì đó, nhưng nhớ tới Đào Nhi đang ở trong phòng bèn lên tiếng, "Có chuyện sao?"

"Ai thế?"

Lý Hào Kiệt vẫn chưa nói gì thì Đào Nhi đã đứng dậy bước ra đây.

Cô ấy nhìn thấy Lý Hào Kiệt cũng sửng sốt một phen, "Tổng giám đốc Lý."

Không khí lúc nãy đã rất xấu hổ, bây giờ lại càng trở nên kỳ quái. Đào Nhi nhìn tôi, lại nhìn anh ta, nói, "Tôi đi trước đây."

"Đừng."

Mưa bên ngoài rất lớn, nếu Đào Nhi cứ vậy ra ngoài sợ là ngày mai sẽ bị cảm mất.

Lý Hào Kiệt bước ra một bước ngăn cửa lại, giải thích, "Không cần, bên ngoài mưa lớn, tôi chỉ tới để xem cô ấy về hay chưa, sợ bây giờ cô ấy vẫn đang ở bên ngoài."

Câu nói này để giải thích cho Đào Nhi.

Thế nhưng, trái tim tôi lại khẽ run lên.

Anh ta lo lắng cho tôi sao?

Hình như vậy.

"Vậy, vậy tôi cũng nên đi rồi."

Dường như Đào Nhi có phần xấu hổ.

Lý Hào Kiệt vẫn chặn ở cửa, ngăn cô ấy lại, "Đừng, cô đi rồi cô ấy sẽ trách tôi. Tôi đi đây, tôi chỉ sợ cô ấy dầm mưa, về là tốt rồi, tôi yên tâm rồi."

Nói xong, anh ta bung dù lên, dần biến mất trong màn mưa đêm.

Không hiểu sao lại có chút đau lòng.

Tôi đứng ở cửa, nhớ tới lời anh ta vừa nói, rất ít khi thấy anh ta nói nhiều như vậy, giống như thật sự Đào Nhi đi rồi tôi sẽ nổi giận, chỉ đành giải thích nhiều lần.

Trong lòng có một dòng cảm xúc không thốt lên lời.

Nỗi kích động muốn gọi anh ta ở lại mắc kẹt trong cổ họng chẳng thể nói ra, đành nuốt trở về.

Đào Nhi đứng bên cạnh nhìn tôi, dường như có chút xấu hổ, "Xin lỗi, vừa rồi chị nên đi, quấy rầy tới hai người rồi."

Câu nói của cô ấy khiến tôi ý thức được cô ấy còn đang ở đây.

Vội vàng lắc đầu, "Không, không, em với anh ta..."

Tôi và anh ta liên quan gì đây?

Tôi không biết giải thích thế nào đành đóng cửa lại.

Ủ lấy hai chén trà.

Một chén tôi đưa cho Đào Nhi, Đào Nhi nhận lấy. Cô ấy nhìn tôi, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhẹ, "Thật ra quan hệ giữa em và Tổng giám đốc Lý mọi người đều biết, mấy người chúng tôi trước khi tới đây đều được dặn dò đặc biệt rồi."

"Cái gì cơ?"

"Nói em và Tổng giám đốc Lý là người yêu của nhau, cho nên hai nhà thiết kế nam trong trận chung kết này không được có ý gì với em, trừ khi không muốn làm việc ở Hào Thiên nữa."

Lúc Đào Nhi nói mà cứ cười mãi.

Tôi bỗng chốc có chút xấu hổ, "Thật ra em với anh ta không phải như thế, anh ta chỉ là... anh rể của em thôi."

Tuy rằng tôi vô cùng không muốn thừa nhận.

Nhưng đây dường như đã là một chuyện không thể thay đổi.

"Nhưng anh ấy thích em." Đào Nhi ngồi trên sofa nhìn tôi, ánh mắt ôn hòa.

"Không đâu." Tôi lập tức phủ nhận, nhớ lại vô số lần trước đây bị Lý Hào Kiệt đùa bỡn, tôi rũ mi, "Trước kia em cũng cảm thấy như vậy, nhưng trải qua rất nhiều chuyện, em đã không còn nghĩ như vậy nữa."

"Nói thật lòng, vừa rồi lúc tổng giám đốc Lý đứng ở cửa lên tiếng giải thích vì sợ em nổi giận, nếu không phải trong làng du lịch này chỉ có mấy người chúng ta, chị thật sự sẽ nghi ngờ liệu có phải đó là anh em song sinh của tổng giám đốc Lý hay không."

Trong lời nói của Đào Nhi mang theo vài phần trêu chọc.

Nói xong còn tự cười cười.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Lúc này Đào Nhi khiến tôi cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều, trong lúc tôi còn đang xoắn xuýt xem phải nói điều gì thì cô ấy đã đứng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, "Mưa tạnh rồi, chị đi đây, cảm ơn trà của em."

Cô ấy đặt chén trà trong tay xuống bàn.

Không đợi tôi đáp lời đã rời đi.

Tôi thu dọn đồ đạc rồi lên giường ngủ.

Tôi nằm xuống giường, trong đầu cứ nghĩ mãi về chuyện vừa rồi, là hình ảnh Lý Hào Kiệt cầm ô đứng trước cửa phòng, là vẻ mặt bối rối dường như sợ Đào Nhi đi rồi tôi sẽ nổi giận của anh ta.

Như là anh ta thật sự rất để ý tới tôi.

Cũng không biết bản thân suy nghĩ miên man bao lâu mới chìm vào giấc ngủ.

Tới lúc tỉnh lại tôi cảm thấy đầu óc choáng váng, cổ họng khô nóng, vô cùng khó chịu.

Sốt rồi, phản ứng đầu tiên của tôi chính là như vậy.

Tôi muốn uống nước, nhưng lúc vươn tay ra mò mẫm ly nước ở đầu giường lại cầm không chắc, cốc nước "bốp" một tiếng rơi xuống mặt đất, lòng tôi cũng lạnh ngắt theo.

Tôi lúc này đau nhức toàn thân, hai mắt biến thành màu đen, ngay cả chuyện đơn giản như đứng dậy rót cốc nước với tôi mà nói dường như cũng là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Tôi vùng vẫy một lúc rồi lại mê man ngủ.

Cho tới khi trên trán truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Tôi khẽ nhíu mày, chỉ thấy dường như có miếng dán hạ sốt đang dán trên trán mình.

Giây sau, tôi lại cảm thấy có một đôi môi ấm áp kề sát môi mình.

Ngay sau đó là một dòng nước ấm được đẩy vào miệng tôi...

-----------------

CHƯƠNG 154: LÂY BỆNH CHO ANH MÀ EM KHỎE LẠI THÌ CŨNG ĐƯỢC

"Khụ khụ khụ!"

Tôi liều mạng ho khan, miễn cưỡng nhấc lớp mí mắt nặng trịch lên, trong lúc mơ mơ hồ hồ, tôi nhìn thấy trước mắt mình có một gương mặt quen thuộc.

Ừm...

Hình như là Lý Hào Kiệt?

Tôi đẩy người đàn ông này ra, nghe thấy anh ta nói bên tai mình, "Tỉnh rồi? Anh đỡ em dậy uống nước."

Tôi lắc lắc đầu.

Anh ta lại nói, "Bác sĩ nói em sốt rất cao, cần uống nhiều nước ấm. Nào, hay anh lại mớm cho em nhé?"

Lời nói của người đàn ông này khiến tôi càng thêm lo lắng.

Tôi nằm ở đó, nhắm mắt lại, "Không cần, như vậy sẽ lây bệnh cho anh."

Nào có ai mớm nước như vậy.

"Truyền bệnh cho anh mà em khỏe lại thì cũng được."

Tôi đang nhắm mắt, nhưng vẫn có thể cảm thấy trong lời nói của anh ta có ý cười.

Thật ra Lý Hào Kiệt không hề biết chăm sóc người khác.

Trong khoảng thời gian tôi tỉnh lại, có khi tỉnh táo, có lúc lại mơ hồ, nhưng bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được anh ta đang quay vòng quanh giường tôi, lúc thì sờ sờ đầu tôi, lúc lại sờ sờ tay tôi.

Một hồi thì giúp tôi đắp chăn, một hồi lại giúp tôi đổi miếng dán hạ sốt.

Đương nhiên, còn có cả miệng kề miệng mớm nước.

Về sau, có bác sĩ xách theo một cái giá tới truyền nước cho tôi.

Tôi từ từ tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang ngồi ở giường bên cạnh, laptop đặt trên đầu gối, hình như đang gửi email.

Ánh mặt trời bên ngoài chiếu từng tia sáng nhợt nhạt tới, trời dường như chạng vạng tối rồi.

Xem ra tôi đã sốt một ngày, ngủ một ngày.

Lúc tôi nhìn anh ta, người đàn ông ấy cũng vừa lúc quay sang nhìn tôi, khi thấy tôi tỉnh rồi, vẻ vui mừng trong mắt anh ta bộc lộ vô cùng rõ ràng.

Anh ta đứng dậy hỏi tôi, "Tỉnh rồi? Có đói không? Có chỗ nào không thoải mái không?"

"....."

"Sao thế? Không khỏe chỗ nào? Anh đi gọi bác sĩ nhé?"

"....." "Sao thế?"

Tôi mãi không nói tiếng nào chỉ nhìn Lý Hào Kiệt, trong mắt người đàn ông ấy có chút lo âu.

Anh ta đặt máy tính sang một bên, nửa quỳ bên giường nhìn tôi, "Có phải em đói không, nh nói phòng bếp mang chút cháo tới."

Gật đầu.

Tôi đói rồi.

Suốt một ngày không ăn uống, thêm việc bị bệnh, lúc này ngay cả sức để nói chuyện tôi cũng không có.

Lý Hào Kiệt gọi điện cho nhà bếp.

Lúc đợi cháo, người đàn ông ấy luôn miệng hỏi tôi chỗ nào không khỏe, có nóng không, có lạnh không.

Tôi vừa đói vừa khó chịu, không có sức để trả lời anh ta.

Lý Hào Kiệt lại bắt đầu lo lắng, lẩm bẩm nói sao cháo còn chưa mang tới, hiệu suất làm việc của đầu bếp ở đây quá kém.

Tôi nhìn dáng vẻ này của anh ta, nhất thời có chút hoảng hốt.

Người đang ông này, có phải thật sự rất để ý tới tôi không?

Anh ta vào giờ phút này, dường như thật sự vì bệnh tình của tôi mà sốt ruột.

Lúc này, có người gõ cửa.

Lý Hào Kiệt tưởng rằng người đưa cháo tới, vừa mở cửa vừa nói, "Hiệu suất làm việc của các cô cậu quá chậm."

Nhưng khi cánh cửa được mở ra, tôi nghe thấy tiếng nói của anh ta có phần xấu hổ, "Là cô?"

Tôi nhìn sang.

Là Đào Nhi.

Đào Nhi nhìn vào trong phòng, "Ngại quá, tổng giám đốc Lý, tôi không biết anh đang ở đây, vậy tôi đi trước nhé."

Vốn dĩ tôi nghĩ Lý Hào Kiệt sẽ để cô ấy đi.

Nhưng lại nghe thấy Lý Hào Kiệt nói, "Đừng, vừa hay tôi đi tới nhà bếp giục họ nấu cháo nhanh lên chút, cô ở bên cô ấy một lúc nhé."

Nói xong, vội vội vàng vàng bỏ đi.

Chỉ để lại Đào Nhi ở ngoài cửa.

"Còn nói anh ta không thích em?" Đào Nhi vừa đi vào vừa nói, "Chị thấy bữa trưa em không tới ăn cơm, buổi chiều vẫn không thấy người đâu nên tới xem thử, không ngờ em lại bị sốt, xin lỗi, hôm qua chị tắm lâu quá."

Hôm qua tôi để cho Đào Nhi đi tắm trước, nói thật lòng, cô ấy tắm quá lâu.

Nhưng tôi cũng không ngờ mình lại vì vậy mà phát sốt.

"Không đâu." Đối diện với Đào Nhi, nếu không nói chuyện tôi cũng thấy ngại.

Đào Nhi bước tới bên cạnh tôi, vươn tay sờ trán tôi một chút, nhíu mi, "Sao lại sốt cao thế này? Chỗ chị có thuốc hạ sốt, chút nữa cầm tới cho em nhé."

Tôi lắc đầu, "Uống thuốc rồi, cũng tiêm rồi."

Lúc này, cửa phòng lại lần nữa được mở ra, Lý Hào Kiệt đứng ở cửa, một người phục vụ đi ở phía sau đang xách theo một chiếc hộp giữ ấm.

Người phục vụ đặt hộp giữ ấm lên trên mặt bàn sau đó vội vàng rời đi.

Tôi nhìn Lý Hào Kiệt mở chiếc hộp ra, múc lấy một chén cháo, cầm chiếc thìa bước về phía tôi.

"Tổng giám đốc Lý, để tôi." Đào Nhi lập tức đứng lên, chủ động đón lấy việc này.

"Không cần, để tôi làm." Lý Hào Kiệt lắc lắc đầu.

Nói rồi ngồi xuống bên giường tôi.

Anh ta múc lấy một muỗng cháo đặt lên môi thổi cho nguội thật cẩn thận, lại dùng môi thử độ nóng rồi mới đưa tới miệng tôi, trong con ngươi đen láy tràn đầy ánh nhìn ấm áp, giọng điệu anh ôn hòa nói, "Không nóng đâu, em uống đi."

Lời nói này, giống như đang dỗ một đứa trẻ.

Tôi lúng túng nhìn anh ta, trong lòng không biết có bao nhiêu loại cảm xúc.

Một Lý Hào Kiệt cao quý vô cùng, lúc này lại ở đây đút cháo cho tôi.

Thật giống như không có chút kiêu căng nào.

"Sao thế?"

Lý Hào Kiệt nhìn tôi không há miệng, thu thìa về, tự mình nếm nếm, "Không nóng mà?"

Tôi lắc đầu.

Người đàn ông này lại lần nữa đưa thìa tới.

Tôi nuốt một ngụm, anh ta lại múc một thìa tiếp tục thổi.

Tiếp tục mớm cho tôi.

Tôi cứ thế nuốt xuống một thìa lại một thìa, cũng không biết đã ăn bao lâu.

Lúc tinh thần tỉnh tháo lại mới chú ý Đào Nhi vẫn chưa đi.

Cô ấy cứ như vậy đứng phía sau Lý Hào Kiệt, aánh mắt nhìn về phía chúng tôi, chính xác mà nói là nhìn Lý Hào Kiệt.

Đào Nhi thuộc kiểu con gái rất dịu dàng, mái tóc dài đen tuyền, nhìn qua thậm chí có phần bảo thủ.

Người con gái thế này luôn hướng nội, không dễ bộc lộ tình cảm của mình.

Nhưng vào giờ phút này, Đào Nhi nhìn Lý Hào Kiệt, điều hiện ra trong ánh mắt cô ấy, là một người phụ nữ, tôi nhận ra ngay lập tức...

Nhưng cô ấy đang nhìn Lý Hào Kiệt, không hề để ý tới việc tôi đang nhìn cô ấy.

Nhưng Lý Hào Kiệt lại nhận ra.

Anh ta quay đầu, thấy Đào Nhi còn đang ở đây, "Cô về trước đi, vừa rồi cảm ơn cô."

"A..." Lúc này Đào Nhi mới lấy lại tinh thần, "Không cần đâu, thuận tiện thôi mà."

Nói xong, quay người bước đi.

Tôi lại nhìn thấy, lúc cô ấy nói chuyện khuôn mặt có hơi ửng hồng.

Lý Hào Kiệt không để ý tới mấy thứ này, dường như cả trái tim đều đặt lên tôi, quay người tiếp tục giúp tôi uống cháo.

Lúc này tôi đã khôi phục lại chút ít, vươn tay ra khỏi chăn, "Tôi tự uống."

"Không cần, để anh."

Thái độ lúc này của Lý Hào Kiệt vô cùng cứng rắn.

".... Tôi đói, tự uống sẽ nhanh hơn."

Đây là tôi kiếm cớ, cũng là lời nói thật.

Từ trước tới nay đều là người khác chăm sóc Lý Hào Kiệt, nào có chuyện anh ta chăm sóc người khác. Vừa rồi anh ta giúp tôi uống cháo, mỗi một thìa đều ít tới đáng thương.

Lý Hào Kiệt đưa bát cho tôi, tôi tự uống được hai bát.

Lại uống thêm chút nước và thuốc, tinh thần tôi tốt lên một chút, sau khi xuống giường đi rửa mặt lại vì lạnh mà quay về giường.

Có lẽ là vì thuốc cảm cúm, rất nhanh tôi đã ngủ thiếp đi.

Nhưng bị phát sốt khiến cơ thể tôi càng ngày càng lạnh, trong lúc mơ mơ hồ hồ, có hai cánh tay rắn chắc ôm lấy tôi, giúp tôi xua tan cảm giác lạnh lẽo để thân thể ấm áp lại từng chút một.

Tôi có thể cảm nhận được người đàn ông ấy đang ôm lấy tôi thật dịu dàng.

Cảm giác dịu dàng này, trong đầu tôi chỉ có một người...

"Anh Vũ."

Tôi thì thào.

--------------------

CHƯƠNG 155: NẾU CÔ LÀ TÔI, CÔ CÒN ĐỒNG Ý Ở BÊN ANH ẤY NỮA KHÔNG?

Khi tôi gọi ra cái tên này, tôi có thể cảm thấy được hai cánh tay đang ôm lấy tôi kia rõ ràng cứng lại.

Tôi không để ý, chỉ cảm thấy lại có chút lạnh, theo bản năng rúc vào trong lòng người đàn ông kia.

Lúc tôi tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã sáng.

Tôi ngồi dậy bóp bóp đầu, dường như đã không còn choáng nhiều nữa, sốt cũng giảm bớt.

Nhìn quanh bốn phía.

Trong phòng trống không vắng vẻ.

Tôi đứng dậy đi vào toilet, cửa toilet đang được khép hờ. Tôi đẩy ra, tuy đèn đang tắt nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được bên trong không có người.

Tôi lại quay người muốn đi về phía sân bể bơi.

Mới vừa cất bước tôi chợt nhận ra được, tôi đang đi tìm người.

Tôi tìm Lý Hào Kiệt.

Dưới tình huống vô thức không nhìn thấy anh ta ở đây, trong lòng tôi nổi lên cảm giác mất mác.

"Không được, không thể như vậy."

Tôi liều mạng lắc đầu, muốn đẩy hết những chuyện liên quan tới người đàn ông kia ra khỏi đầu.

Dù sao, quan hệ giữa tôi và anh ta từ sớm đã nên phân rõ giới hạn rồi.

Tôi đo nhiệt độ cơ thể, quả nhiên đã hạ sốt rồi.

Lúc này là hơn năm giờ sáng, thời gian bữa sáng còn chưa tới, tôi đi tắm rửa, thay một bộ quần áo khác, khó khăn lắm mới đợi được tới bảy rưỡi.

Vừa đẩy cửa ra thì nhìn thấy Lý Hào Kiệt đứng ở cửa, đang chỉnh lại quần áo trên người,

Anh ta nhìn tôi, lúc đầu sửng sốt một phen sau đó trực tiếp ngăn tôi ở cửa phòng, vẻ mặt rõ ràng không được vui, "Sao lại dậy rồi?"

"Đi ăn sáng."

Không thể không nói, nhìn thấy Lý Hào Kiệt, cho dù tôi muốn giả vờ như không có việc gì thì trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực vẫn bán đứng tôi.

Dáng người Lý Hào Kiệt rất cao, anh ta vừa vươn tay ra đã nắm lấy hai khung cửa, cúi đầu nhìn tôi, "Tống Duyên Khanh, tình trạng lúc này của em mà ra ngoài ăn cơm, em định buông bỏ trận đấu này sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, anh ta nhìn tôi chăm chú khiến trái tim tôi đập lỡ một nhịp.

Tôi cúi đầu, "Đâu có, chỉ là ăn một bữa cơm."

"Ăn cơm thì ở trong phòng cũng có thể ăn, anh đã nói nhà bếp làm rồi, đợi chút nữa đưa tới đây."

Lúc Lý Hào Kiệt nói chuyện, hai cánh tay vẫn giữ khung cửa, không hề có ý để cho tôi rời đi.

Tôi đành chịu, lùi một bước quay về.

Lý Hào Kiệt cũng bước theo vào.

Không biết vì sao, tôi cảm thấy hôm nay tâm trạng Lý Hào Kiệt không tốt. Anh ta nhìn tôi, tuy trên mặt không có biểu cảm nào dư thừa nhưng lại có cảm giác như mây đen kín trời.

Tôi ngồi trên sofa mở máy tính muốn tìm chút chuyện để làm. Nhưng mà, vừa mới khởi động máy, người đàn ông kia đã bước tới, sau đó lập tức đóng máy tính của tôi lại, giọng nói có chút lạnh lùng, "Công việc không thể giải quyết hết trong một sớm một chiều."

"....."

Ánh mắt của tôi dừng lại trên cánh tay đang đè lên máy tính của người đàn ông ấy.

Tay anh ta rất đẹp, thẳng tắp thon dài.

Chỉ là trên bàn tay màu lúa mạch đang hơi úp, đầu ngón áp út có một vùng da rõ ràng mang màu sắc nhạt hơn.

Xem ra đây là nơi bình thường anh ta hay đeo nhẫn.

Vị trí này, dựa theo lễ nghi thì hẳn là nhẫn cưới.

Lúc này không có, chắc vì trước lúc đến muốn gặp tôi, cho nên mới tháo ra.

Nghĩ tới chuyện này, tâm trạng tôi không hiểu sao có chút khó chịu, có chút tức giận. Tôi muốn chất vấn anh ta, nhưng nghĩ kỹ hơn thì tôi và Lý Hào Kiệt có quan hệ gì chứ? Dựa vào đâu mà chất vấn.

Trong lòng suy nghĩ rối rắm mãi, cuối cùng tôi vẫn đè nén vấn đề này xuống.

Cũng may vào lúc này nhân viên phục vụ cũng đưa bữa sáng tới.

Phần bữa sáng của hai người.

Lý Hào Kiệt cùng tôi ăn.

Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau trên bàn ăn cơm, mỗi người tự ăn phần của mình, không ai nói chuyện.

Không khí áp lực trong cả buổi ăn khiến tôi hơi không thở nổi.

Tôi có thể cảm nhận được, cả hai chúng tôi đều đang tức giận.

Tôi giận anh ta tay đeo nhẫn còn bao đồng chuyện của tôi, mà anh ta vì sao lại giận dữ?

Tôi không biết.

"Cốc cốc cốc."

Vào lúc tôi chuẩn bị ăn xong, đang xoắn xuýt không biết làm sao mở miệng để phá vỡ không khí im lặng này.

Thì tiếng gõ cửa vang lên.

Lần này, người ngoài cửa không giống với nhân viên phục vụ to giọng nói ra lý do tới đây của mình như vừa nãy.

Có phải là Đào Nhi không?

Trong một giây suy nghĩ này hiện lên trong đầu tôi, tôi đứng dậy, bước nhanh tới cửa.

Cũng may, ngoài cửa thật sự là Đào Nhi

Trên tay cô ấy cầm một cái hộp nhỏ, thấy tôi mở cửa, vừa định nói chuyện thì cô ấy giương mắt nhìn thấy Lý Hào Kiệt đang ngồi trên bàn cơm sau lưng tôi, lại nhìn thấy bữa sáng bày đầy bàn. Lúc đầu cô ấy sửng sốt một phen, sau đó nói, "Chị còn lo em không có bữa sáng, xem ra chị suy nghĩ nhiều rồi."

Nói xong thì muốn đi.

Tuyệt đối không thể để cô ấy đi!

Chuyện này tôi rất rõ, tôi lập tức kéo Đào Nhi lại, "Em còn đang muốn tìm chị đó. Em có mấy câu muốn hỏi chị. Có phải máy tính của chị đang ở trong phòng không, chị đợi em chút, em đi cùng chị."

"Chuyện này..."

"Đợi em một chút, em lấy di động là đi với chị được ngay!"

Tôi không muốn ở cùng một chỗ với Lý Hào Kiệt.

Loại áp suất thấp này tôi thật sự chịu không nổi, tôi lại không thể ngừng nhắc nhở bản thân về thân phận của mình.

Nhưng hình ảnh Lý Hào Kiệt đối xử tốt với tôi mấy ngày trước vẫn đang không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi, khiến tôi chẳng biết phải làm sao.

Tôi sợ mình lại lầm lạc.

Tôi muốn rời xa anh ta.

Đào Nhi đứng ở cửa lúng túng.

Tôi rất nhanh chóng vọt vào trong phòng, cầm lấy di động, nhìn thoáng qua Lý Hào Kiệt đang ngồi trên bàn ăn, sắc mặt vẫn không tốt lắm, lên tiếng nói, "Tổng giám đốc Lý, tôi và Đào Nhi ra ngoài trước, anh đi ra ngoài nhớ giúp tôi đóng cửa."

Nói xong, tôi kéo Đào Nhi rời đi.

Chúng tôi đi được một đoạn, tới một cái chòi nghỉ mát của làng du lịch nằm gần đó ngồi xuống.

Chòi nghỉ mát dùng mấy cột gỗ dựng lên, xung quanh treo vài dải lụa màu trắng, chúng tôi ngồi ở bên trong, gió nhẹ từ từ thôi, dải lụa lay động theo làn gió.

Đào Nhi hỏi tôi, "Tổng giám đốc Lý đối xử với em tốt như vậy, em trốn gì chứ?"

"Em không chịu nổi."

Tôi rũ mi, cảm giác khó chịu trong lòng không thể nỏi rõ.

"Chị thấy cô ở trong phúc mà không biết hưởng phúc." Đào Nhi liếc xéo tôi. Trong ánh mắt cô ấy hiện lên chút hâm mộ, "Lúc trước, đồng nghiệp thường thảo luận với nhau tổng giám đốc Lý đẹp trai thế nào, nhiều tiền thế nào, người gả cho anh ấy hạnh phúc biết bao. Chị lúc đó, lại không hề cảm thấy những điểm thu hút này của anh ấy."

Tôi nhìn cô ấy.

Đào Nhi dừng một chút, nhìn về phía xa tiếp tục nói, "Nhưng mà, hai ngày trước em bị ốm, chuyện anh ấy làm khiến chị nhận ra, anh ấy ở bên ngoài là tổng giám đốc bễ nghễ trên cao, nhưng khi bên cạnh em, lại đồng ý hạ mình xuống, giống như một người đàn ông bình thường chăm sóc em, giúp em ăn cơm, giúp em uống thuốc."

Đúng vậy, tôi biết.

Đương nhiên tôi biết hết thảy những điều Lý Hào Kiệt làm.

Nhưng như thế thì sao đây?

Tôi nhìn về phương hướng Đào Nhi đang nhìn, nơi đó chỉ có một khoảng trời xanh, ngay cả một đụn mây cũng không có.

"Nhưng mà, giữa em và anh ấy không chỉ có em và anh ấy. Anh ấy, ngoại trừ việc ở trước mặt em là một người đàn ông bình thường, ở bên ngoài là tổng giám đốc bễ nghễ ngôi cao, không chỉ như vậy, anh ấy còn có một người phụ nữ dù thế nào cũng không buông bỏ được."

Tôi nhìn Đào Nhi, ánh mắt có chút thê lương, "Một người phụ nữ hại chết con em, nhưng một đời của Lý Hào Kiệt đã định trước phải dây dưa với cô ta. Nếu chị là em, chị còn đồng ý ở bên anh ấy không?"

--------------------

CHƯƠNG 156: KHÔNG MẢNH VẢI CHE THÂN Ở TRONG PHÒNG LÝ HÀO KIỆT

"Còn có chuyện như vậy?"

Đào Nhi sửng sốt.

Rất hiển nhiên, cô ấy không ngờ còn có chuyện như vậy.

Tôi cười khổ, "Đúng thế."

Tôi chỉ thừa nhận, nhưng không nói tới chuyện kia.

Dù sao bao chuyện xảy ra ngày trước đối với tôi chính là một vết sẹo, hiện giờ vết sẹo này đã đóng vảy ở mức độ nào đó, tôi không muốn rạch nó ra.

Đào Nhi cũng không truy hỏi.

Lúc hai chúng tôi đang ngồi im lặng thì từ xa truyền đến tiếng bước chân.

Tôi nhìn theo phương hướng âm thanh thì thấy Lương Vũ Hạnh đang mặc một chiếc váy dây dài đi về phía chúng tôi.

Nhìn thấy chúng tôi, cô ta châm biếm, "Ôi chao, thật hâm mộ các cô rảnh rỗi như vậy, tôi đây chẳng được thế. Tác phẩm lần này của tôi cần quá nhiều thứ tham khảo, thứ cần để thiết kế cũng nhiều, thời gian phác thảo cũng đủ làm tôi bận rộn rồi."

Lương Vũ Hạnh đứng ở giao lộ nhìn tôi, tựa hồ như đang chờ chúng tôi mở miệng.

Nhưng tôi và Đào Nhi đều tự hiểu ngầm, ai cũng không tiếp lời.

Cô ta nhếch khóe miệng, xấu hổ nói, "Ôi chao, tôi đi trước đây, còn một đống việc phải làm."

Tôi và Đào Nhi vẫn không nói gì.

Lương Vũ Hạnh vừa đi, tôi bèn nói, "Lần trước cô ta sao chép tác phẩm của em, không ngờ bây giờ còn có thể vào chung kết, thật không tưởng tượng được."

"Đó là vì Cao Vân." Đào Nhi nhìn về hướng Lương Vũ Hạnh rời đi, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cao Vân này, năng lực làm việc rất cao, mối quan hệ cũng tốt mà còn rất nghĩa khí. Chỉ cần đi theo cô ấy, cô ấy sẽ không để người của mình chịu thiệt."

"Thật ra đây là ưu điểm, nói vậy thì con người cô ấy quả là đoan chính."

"Đúng thế, cô ấy thật sự không tệ."

Đào Nhi lại nói một vài chuyện liên quan tới Cao Vân cho tôi nghe.

Khiến ấn tượng tốt của tôi với Cao Vân lên cao vùn vụt.

Mắt thấy thời gian sắp tới giữa trưa, Đào Nhi phải quay về thiết kế, tôi và cô ấy chia tay nhau.

Quay về phòng, tôi nhìn lướt qua một vòng, trong phòng trống không, xem ra Lý Hào Kiệt đã rời đi.

Tôi ngồi trên sofa, muốn mở máy tính ra lần nữa, bấy giờ mới chú ý tới một tờ ghi chú dán ở máy tính, bên trên là nét bút của Lý Hào Kiệt.

"Phòng của anh ở bên cạnh phòng em, có chuyện gì thì cứ tới tìm anh."

Phòng của tôi nằm ở góc khuất trong làng du lịch, cách vách chỉ có một căn phòng cùng loại.

Căn cứ theo hiểu biết lúc trước của tôi, Lý Hào Kiệt sẽ ở trong một căn phòng xa hoa nhất của làng du lịch.

Tôi không ngờ anh ta sẽ sống ở nơi này.

Nhưng mà chuyện này cũng không liên quan gì tới tôi.

Chuyện tôi phải làm, chẳng qua là làm sao để tạo ra một thiết kết thật đẹp thuộc về mình.

Một tay tôi ôm lấy máy tính, xoay quanh trong phòng. Lúc này tôi mới nhận ra, trước đây mình đã coi thường đề thi này, thật ra nó khó vô cùng.

Thiết kế một căn phòng, người nào cũng biết làm.

Nhưng càng là chuyện đơn giản thì muốn đạt được giải thưởng càng khó khăn.

Huống chi hiện giờ bảy người trong trận chung kết, ngoại trừ tôi, ai cũng là cao thủ hàng thật giá thật.

Đảo mắt đã hết một ngày, tôi đang ngồi trong phòng cầm quyển vở ký họa viết viết vẽ vẽ, nhưng cuối cùng chỉ tạo ra vô số bản thảo vô dụng.

Tôi ngồi trong phòng hai ngày.

Tới khi một quyển vở ký họa gần như đã bị tôi xé hết, tôi cuối cùng mới cảm thấy mình có chút ý tưởng.

Lúc đang hạ bút vẽ bản nháp, tôi lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn ào.

Tiếng bước chân hỗn loạn, có tiếng cười của con gái và tiếng nói khẽ của đàn ông.

Chuyện gì thế?

Nơi này rõ ràng là góc khuất nhất trong làng du lịch, bình thường ngay cả người đi qua đường cũng rất ít, sao trong phút chốc lại nhiều người như vậy?

Tôi đứng dậy, duỗi thắt lưng rồi đi ra sân.

Bước ra ngoài, tôi nhìn thấy đoàn người láo nháo bước vào căn phòng bên cạnh.

Dường như đều là những người tham gia trận chung kết lần này.

Nơi đó....

Phòng của Lý Hào Kiệt?

Bọn họ vào trong làm gì?

Lẽ nào xảy ra chuyện gì?

Không hiểu sao trong lòng lại trở nên hoảng loạn, ngay cả giầy cũng không kịp thay đã lao ra ngoài.

Tôi tới cửa, nhìn thấy một đoàn người đang chen chúc ở đó, ai cũng đang nhìn vào trong phòng, vẻ mặt khác nhau.

Có người kinh ngạc, có người che mắt, có người che miệng.

Bọn họ đều ngây ngẩn tại chỗ.

Dường như bị kinh hãi rất mạnh.

Không phải Lý Hào Kiệt thật sự xảy ra chuyện chứ!

Tôi nhanh chóng bước tới, đẩy nhóm người đang vây xung quanh để nhìn vào trong....

Sững sờ.

Tôi nhìn thấy trong phòng có hai người.

Một nam;

Một nữ;

Nam là Lý Hào Kiệt.

Nữ không ngờ lại là Đào Nhi.

Trên người Đào Nhi chỉ mặc một chiếc quần lót, cả cơ thể ửng hồng, ánh mắt mơ màng, cứ nhìn thấy Lý Hào Kiệt là nhào lên trên.

Lý Hào Kiệt lắc mình tránh đi, Đào Nhi lại tiếp tục nhào vào.

Cô ấy nhìn Lý Hào Kiệt, giọng nói trong miệng mơ hồ phát ra, "Cho tôi, cho tôi.... tôi muốn...."

Giọng nói kia, ái muội, kiều diễm, tràn ngập tình dục.

"Đào Nhi!"

Tôi chỉ sửng sốt một giây rồi lập tức lao vào trong, cầm lấy một bộ quần áo Lý Hào Kiệt treo ở bên cạnh. Lúc tôi chuẩn bị ôm lấy Đào Nhi thì một người từ trong phòng tắm lao ra, bưng một chậu nước, chậu nước ấy trực tiếp hất lên người Đào Nhi.

Trong nháy mắt, tôi có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh ập tới mặt mình.

Người hất chậu nước không phải ai khác mà chính là Lương Vũ Hạnh. Cô ta hất xong thì chửi ầm lên, "Đào Nhi, sao cô lại không biết xấu hổ như vậy!"

"Đào Nhi, chị không sao chứ."

Tôi cảm thấy sự việc không thích hợp, nhưng cũng lười đôi co với Lương Vũ Hạnh, tiếp tục cầm quần áo quấn cho Đào Nhi.

Một cái hắt này dường như cũng khiến Đào Nhi tỉnh lại đôi chút. Cô ấy đứng tại chỗ, nhìn trái nhìn phải, vươn tay ra sờ sờ cơ thể mình, lại nhìn tôi đang ở bên cạnh, ánh mắt trừng lớn, hỏi, "Chị, chị làm sao vậy?"

"Em không biết, chị về phòng với em trước nhé."

Tôi nói rồi chuẩn bị đưa cô ấy về phòng.

Lúc này Dương Trung cũng đến, dẫn theo năm, sáu người vệ sĩ. Anh ta nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức nói, "Xin lỗi Tổng giám đốc Lý, tôi tới chậm rồi, anhkhông sao chứ."

Lý Hào Kiệt đứng ở một bên, sắc mặt trái lại khá bình tĩnh.

Anh ta lấy tay vỗ vỗ quần áo mình, nhìn thoáng qua Đào Nhi, cảm xúc không tốt lắm, "Điều tra xem đây là chuyện gì."

Tuy Đào Nhi được tôi dùng khăn bọc lại, nhưng chân của cô ấy vẫn đang lộ ra bên ngoài.

Dương Trung nhìn thoáng qua, lập tức nói, "Vâng!"

Tôi đang muốn dẫn Đào Nhi về phòng, Lương Vũ Hạnh ở phía sau lại nói, "Vừa rồi tôi thấy Đào Nhi vừa đi vừa cởi quần áo đã cảm thấy chuyện này kỳ quái, không ngờ tới lá gan của cô ta lại lớn như vậy, còn dám tới quyến rũ tổng giám đốc Lý."

"Cô im mồm!" Tôi trừng mắt nhìn Lương Vũ Hạnh.

Che chở Đào Nhi đi về phòng.

Chúng tôi đi tới cửa, Dương Trung đi theo, nhưng rất lịch sự không tiến lại gần, anh ta đứng ở chỗ khách ra hơn một mét rồi nói, "Đợi tới lúc tiện hơn xin hãy liên hệ với tôi."

"Được thôi, trợ lý Dương." Tôi nói xong thì đưa Đào Nhi vào phòng.

Vừa bước vào phòng tôi lập tức nhanh chóng cầm lấy khăn tắm lau người cho Đào Nhi, phát hiện cơ thể cô ấy nóng bỏng, hơn nữa vẫn còn hồng rực như cũ.

Cô ấy ngồi ở chỗ kia, liều mạng lắc đầu, lấy tay túm tóc mình.

Tôi đứng dậy, vốn muốn rót ly nước cho cô, đợi tới lúc xoay người lại thì thấy cô ấy đang ra sức kéo, trực tiếp dứt đứt một lọn tóc!

"Đào Nhi!" Tôi sợ tới mức vội vàng đặt cốc nước xuống, vọt tới túm lấy bàn tay còn đang tiếp tục dứt tóc của cô ấy, sau đó ôm chặt cô, một tay nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, "Không sao, không sao, đã qua hết rồi."

Lúc tôi ôm Đào Nhi, có thể cảm nhận được Đào Nhi đang run rẩy.

Đại khái qua vài phút, tôi nghe thấy cô ấy nói, "Xong rồi, chị xong rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro