cuộc gặp gỡ định mệnh
Tôi gặp anh vào một buổi chiều mưa nặng hạt xối xả rơi. Năm ấy tôi 14 tuổi cái tuổi bướng bỉnh phá phách. Anh đứng cạnh tôi, chúng tôi cùng nhau trú mưa dưới một mái hiên của cửa hàng tiện lợi. Phong thái đĩnh đạc, đôi mắt thâm trầm, bộ âu phục gọn gàng trên người anh tôn lên dáng người cùng khí chất hoàn hảo. Anh im lặng, tôi lén ngắm nhìn anh. Trước mắt tôi lúc ấy, vừa ngưỡng mộ vừa e dè anh. Rồi bỗng nhiên, anh liếc cặp mắt lạnh lùng nhìn tôi, tim tôi bắt đầu đập mạnh. Anh nói:
"Cô bé, cặp của em ướt rồi."
Đó là lần đầu tiên tôi nghe được giọng nói của anh, không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nó ấm lắm, rất ấm. Tôi đột nhiên lại cảm thấy bản thân mình không lạnh nữa. Một loại cảm gió khó tả nào đó lan tỏa trong lồng ngực tôi. Tất nhiên một cô bé 14 tuổi như tôi lúc ấy không thể hiểu được. Tôi đáp lại anh bằng một nụ cười, đến lúc bấy giờ tôi mới để ý, túi hoa quả mà tôi vừa mua theo lời mẹ dặn đã ướt sũng nước. Tôi định quay sang cảm ơn anh nhưng anh có vẻ như thờ ơ, không quan tâm nhiều đến tôi nữa. Tôi chỉ có thể lí nhí trong miệng hai chữ “Cảm ơn”.Chúng tôi lại tiếp tục im lặng, không gian phảng phất mùi hương hoa oải hương cộng với mùi hương đàn ông lẩn quẩn quanh không khí. Thật dễ chịu, ấm áp như chính giọng nói của anh vậy.
Mãi đến lúc cơn mưa rào kêt thúc, anh sải bước đi xa, bóng lưng to lớn mạnh mẽ. Tôi luyến tiếc ngưỡng mộ nhìn theo. Có vẻ như đoạn kí ức này tôi sẽ nhớ mãi…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro