Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

biến cố

Cửa phòng mở ra, tôi rụt rè bước vào. Việc đầu tiên tôi làm chính là quan sát con người tôi thầm ngưỡng mộ. Trải qua năm tháng, khí chất bức người không những giảm đi mà còn thêm phần nồng đậm, khuôn mặt tinh tế góc cạnh mang vẻ thanh thoát, từng đường nét rõ rang thể hiện là người bươn chải rất nhiều trong cuộc sống. Lan tỏa trong không khí là mùi hương hoa oải hương và mùi vị nam tính nhẹ nhàng lởn vởn. Anh như một pho tượng lặng lẽ cao ngạo ngồi đấy. Tim tôi bất giác rung động từng hồi.

Nhưng lúc ấy anh lại thờ ơ với tôi, coi như mới thấy tôi lần đầu tiên. Đối với tâm trạng trước khi đối mặt với anh, tôi không có mong ước cao xa rằng anh sẽ nhớ đến tôi, nhưng hi vọng nhỏ nhoi rằng anh sẽ nhận ra tôi dù một chút. Có lẽ tôi hi vọng viển vông rồi…Thật vậy, trong cuộc đời anh gặp biết bao nhiêu người, bao nhiêu điều ấn tượng…hà cớ sao phải ghi nhớ tôi?! Tôi khá thất vọng nhưng nhanh chóng gạt bỏ sang một bên. Cuộc trò chuyện hờ hững kết thúc.

Những tháng ngày sau đó là một chuỗi ngày dài…

Tôi không cảm thấy có bất kì điều gì hay hành động của anh thể hiện rằng anh đối xử với tôi tốt hơn những người khác

Anh là một con người vô cùng bận rộn, những lúc tôi gặp được anh là khi chúng tôi cùng nhau thảo luận về một bài nào đó tôi không hiểu. Thanh âm ấm áp, hương thơm dịu nhẹ chỉ khiến tôi mỗi lần nghe anh hỏi:”Em có bài nào không hiểu?” sẽ hét lên thật to rằng:”Em bài nào cũng không hiểu! Thầy hãy giải hết cho em đi!”. Đó là suy nghĩ…Tôi không làm được...

**
Học kì I năm nhất thấm thoát trôi đi như thoi đưa, Đầu Học kì II tôi gặp một sự cố ngoài ý muốn. Không, nói đúng hơn là một đoạn ký ức xấu hổ mà đáng nhớ nhất cuộc đời tôi.
Chuyện là có một đàn anh khóa trên theo đuổi tôi, anh ấy bám riết tôi như keo dính, mặc cho tôi từ chối phũ phàng hết bao nhiêu lần, anh ấy vẫn cố tình tỏ ra như không biết. Dần dần tôi cũng quen nên chẳng thèm để ý nữa, cứ mặc kệ anh ta.
Cho đến một hôm, tôi cùng người bạn thân nhất của tôi đi đến căn tin trường dùng bữa trưa. Người anh nọ lại xuất hiện, nhưng lần này không giốngnhưng lần này ko giống như những lần bình thường khác, anh ta đang nói chuyển với tôi, thì từ đâu 1 ngườu đàn chị đj đến gần bọn tôi, kéo phắt tôi dậy, nhắm thẳng mặt tôi và...
Bộp!
tiếng va chạm chua chát vang lên làm đầu ốc tôu mù mẫm, ko hỉu sự tình j.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: